Thiên Đạo Đồ Thư Quán -(Dịch Full)

Chương 743 - Hoài Vương Phủ

Hoài Vương phủ Hoài Vương phủ vipTruyenGG.com

Đám người Trịnh Dương là học sinh thân truyền của hắn, từ Thiên Huyền vương quốc một đường đi theo tới đây đã trải qua vô số sống chết. Đã sớm xem hắn như là người thân nhất, nếu quả thật xảy ra chuyện gì đó thì hắn cũng không ngại diệt trừ toàn bộ Hồng Viễn đế quốc!

Xem như là ông trời thì hắn cũng phải đâm thủng một cái lỗ!

Dám gây bất lợi cho bọn họ thì phải thừa nhận lửa giận vô cùng vô tận của bản thân hắn.

"Trương sư yên tâm đi, vấn đề an toàn của bọn hắn không cần phải lo lắng!

Thấy sắc mặt hắn khó coi, lúc này Hồng sư mới biết mình nói quanh co sẽ có khả năng dẫn tới hiểu lầm, cho nên hắn vội vàng giải thích:

- Là Hoài Vương phủ, hôm qua phái người tới đón bọn họ đi, chúng ta cũng không dám ngăn cản. . ."

Mấy người này hắn phụ trách chiếu cố, kết quả, khi Trương sư trở về lại không thấy tăm hơi bọn họ đâu. Đổi lại là ai gặp chuyện này cũng phải giận dữ.

Không có trực tiếp tức giận đã tốt lắm rồi.

"Hoài Vương phủ?

Trương Huyền nhíu mày một cái.

Cái tên này ngay cả nghe hắn cũng chưa từng nghe qua, đón bọn họ làm gì cơ chứ?

"Ta cũng không biết!

Hồng sư cũng không rõ ràng cho lắm, hắn chần chờ một chút rồi nói:

- Hoài Vương Ngọc Long Hiên là chú ruột của Hoàng đế bệ hạ Hồng Viễn đế quốc. Cũng chính là hoàng thúc đương triều, có thể nói dưới một người trên vạn người, địa vị tôn sùng. Coi như là vị công chúa Ngọc Phi Nhi trước đó chúng ta gặp phải hắn cũng phải chính miệng xưng hô một tiếng, Hiên gia gia!

"Hôm qua đột nhiên phái người tới đây, nhất định muốn đón bọn họ đi qua ở mấy ngày, ta thấy không có ác ý gì, lại là quyền quý đương triều, cho nên mới không có ngăn cản. . .

"Tới ở vài ngày?

Trương Huyền càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.

Bản thân hắn và vị Hoài Vương Ngọc Long Hiên này không có giao tình, còn bốn học sinh của hắn. Trịnh Dương, Vương Dĩnh, Viên Đào, Lưu Dương cũng chỉ có gia thế của Vương Dĩnh là tốt một chút. Chỉ có điều, cũng chỉ là một trong các đại gia tộc của Thiên Huyền vương quốc mà thôi. Viên Đào càng là cô nhi, từ nhỏ đã lang thang khắp nơi, làm tán tu trong Địa Hoàng thành, ngay cả công pháp tu luyện cũng không có a.

Trịnh Dương, Lưu Dương cũng không có gì đặc biệt, nhất định không có khả năng làm thân thích với Vương gia của đế quốc nhất đẳng. Đã như vậy, vì sao phải đón bọn họ vào ở trong Vương phủ cơ chứ?

Có phần quá kì quái a!

"Các ngươi đến từ ngày nào? Có phải mấy người bọn hắn đã gây ra họa gì hay không?

Trong lòng khẽ động, Trương Huyền lập tức nghĩ đến một việc.

Mấy đồ đệ này của hắn, cộng thêm quản gia Tôn Cường, mỗi một người đều là kẻ không biết sợ. Nhất là Tôn Cường, có "Dương sư" làm chỗ dựa, có thể nói là vô pháp vô thiên, cái gì cũng không để ý, có phải đã chọc cho xảy ra chuyện gì đó, bị Hoài Vương phủ người ta để mắt tới. Cho nên lúc này mới mượn cớ bắt tới hay không?

"Buổi sáng ngày hôm qua chúng ta mới đến. . . Vừa đến nơi này, không thể nào gây sự được ah. . .

Hồng sư nhíu mày, cẩn thận suy tư chuyện ngày hôm qua.

"Làm sao không gây sự chứ? Ngươi đã quên ngày hôm qua khi chúng ta vừa tới, còn chưa tìm tới nơi này thì học sinh mập mạp của Trương sư. . .

Thấy hắn có chút không nghĩ ra, Phùng sư nói xen vào.

"Học sinh mập mạp? A, đúng rồi, hôm qua Viên Đào đã giao thủ qua với người khác. Chỉ có điều, đó cũng là việc nhỏ, lại nói, đối phương chỉ là người bình thường, có lẽ không có quan hệ gì với Hoài Vương phủ a!

Hồng sư sững sờ, cũng nghĩ tới chuyện này, cho nên lại không nhịn được nói một câu.

"Chuyện gì xảy ra?

Nghe thấy Viên Đào gây chuyện, sắc mặt Trương Huyền trở nên tái xanh.

"Chuyện này kỳ thật không trách Viên Đào, hôm qua chúng ta vừa mới đến nơi đây thì đã xảy ra xung đột với một người dường như là tán tu. Người kia cố ý gây chuyện, cứ muốn tỷ thí với hắn, Viên Đào ra tay dạy dỗ đối phương xong rồi mới dừng lại. Vì vậy mới bị thương, chảy một chút máu. Chỉ là, đối phương cũng cho đan dược chữa thương để đền bù, nhìn trang phục của người kia, giống như là một thương nhân, chẳng lẽ có quan hệ với chuyện này hay sao?"

Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Hồng sư cau mày.

Người đối chiến với Viên Đào giống như là một thương nhân bình thường vân du bốn phương, thực lực cũng rất bình thường. Có lẽ không có quan hệ với Hoài Vương phủ cho nên hắn mới một mực không nhớ ra được.

"Luận võ? Còn bị tổn thương?

Hai hàng lông mày của Trương Huyền càng nhíu chặt hơn.

Mặc dù đám người Viên Đào, Trịnh Dương không có vô pháp vô thiên, thế nhưng mình không ở bên cạnh thì họ cũng biết thu liễm lại. Lại nói, Viên Đào đã kích hoạt thể chất, lực phòng ngự vô địch, muốn gây ra tổn thương đổ máu cho hắn cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Chẳng lẽ, cái gọi là Hoài Vương thực sự có quan hệ với chuyện này hay sao?

Nếu như không phải, vì sao bản thân hắn cũng không nhận ra vương gia gì đó mà đối phương lại muốn tìm học sinh của hắn a?

"Hoài Vương phủ ở đâu?

Nghĩ một lát cũng nghĩ không thông, hai hàng lông mày càng ngày càng nhíu chặt hơn, Trương Huyền không nhịn được nhìn qua.

"Trương sư muốn đi Hoài Vương phủ tìm người sao? Một mình ngươi thì nhất định sẽ không được. . .

Hồng sư giật nảy mình, vội vàng xua tay.

Hoài Vương là hoàng thúc, phủ đệ tường đồng vách sắt, cao thủ nhiều như mây. Nhất định cường giả Thánh cấp cũng có không ít, cứ đi qua như thế, tất nhiên sẽ rất là nguy hiểm.

"Nói cho ta biết ở đâu!

Cắt ngang lời của đối phương, Trương Huyền hừ một tiếng.

Mặc dù tu vi và cấp bậc của hắn không bằng Hồng sư, thế nhưng vừa rồi hắn đã chiến thắng vị Phong sư huynh kia, lại thêm đủ loại truyền kỳ, tâm cảnh lại siêu nhiên. Cho nên trên người đã mang theo khí tức cường đại, khiến cho người ta không dám chống lại.

"Đúng. . .

Biết quả thực đối phương muốn đi, ngay cả hắn cũng không có cách nào phản bác được, sắc mặt tái nhợt, Hồng sư không thể làm gì khác hơn là nói một tiếng:

- Hoài Vương phủ ở cách nơi này không xa, từ Sĩ tử hải ra ngoài đi mấy chục cây số là có thể nhìn thấy được. . .

Nói xong hắn chỉ về một phương hướng.

Còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng chói tai vang lên ở trên không trung, một đầu Tử Dực Thiên Hùng thú to lớn đáp xuống, bàn chân Trương Huyền đạp lên mặt đất, rơi vào trên lưng thú, bắn thẳng về phía mà hắn chỉ.

"Trương sư. . .

Không nghĩ tới vị Trương sư này có tốc độ nhanh như vậy, thậm chí cũng không thương lượng chút nào mà trực tiếp phóng đi về hướng Hoài Vương phủ, Hồng sư bị dọa đến m ức sắc mặt trắng bệch.

Hoài Vương là ai chứ?

Hoàng thúc đương triều, địa vị cực cao, coi như Hoàng đế bệ hạ nhìn thấy hắn cũng phải cúi người chào, không dám vượt qua. Ngươi trực tiếp cưỡi linh thú đi tới, không nói hai lời, một khi chọc giận đối phương sẽ gây ra tai họa không nhỏ a. . .

"Nhược Hoan, mau theo ta cùng đi tới hoàng cung tìm Ngọc Phi Nhi công chúa, có lẽ chỉ có nàng mới có thể loại bỏ tai họa. . .

Cắn răng, nói một tiếng, sau đó hắn mang theo Nhược Hoan công tử đi ra ngoài.

Hiện tại hoàng thân quốc thích duy nhất mà bọn hắn quen biết cũng chỉ có Ngọc Phi Nhi, chỉ hy vọng vị này có thể niệm tình cùng tu luyện ở Hóa Thanh trì mà giúp Trương sư một lần. . .

. . .

Tử Dực Thiên Hùng thú có tốc độ cực nhanh, Trương Huyền đứng ở trên lưng thú, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, không lâu sau, quả nhiên đã nhìn thấy một cái phủ đệ cực lớn.

Phủ đệ trang trí vàng son lộng lẫy, rất nhiều hộ vệ người mặc kim giáp, còn chưa tới đến gần thì đã để lộ ra một cỗ khí thế vô địch.

"Hẳn là nơi này. . .

Để Tử Dực Thiên Hùng thú dạo chơi ở chung quanh, vừa nghe mệnh lệnh là phải lập tức tới nay. Mà bản thân Trương Huyền thì nhẹ nhàng nhoáng một cái, từ phía trên lưng thú hạ xuống.

Hắn cũng không vọt thẳng vào trong phủ đệ của đối phương, dù sao đối phương cũng là hoàng thúc. Dưới tình huống không biết tin tức chính xác về đám người Viên Đào thì hắn cũng không tiện trở mặt.

Đáp vào trên đường phố cách bên ngoài phủ đệ mấy trăm mét, đổi một thân trang phục Danh sư mới tinh, lúc này hắn mới đi tới.

Đi tới gần, lập tức nhìn thấy ngoài cửa lớn của phủ đệ có ba chữ to "Hoài Vương phủ", lóng lánh kim quang, không biết là do Thư họa sư mấy tinh làm ra, tựa như đang sống, không ngừng chạy, tựa như lúc nào cũng sẽ phá không mà ra.

- Chỉ sợ là tác phẩm của Thư họa sư lục tinh a!

Ánh mắt hắn nheo lại.

Có thể khiến cho kiểu chữ như là du long, phong mang tất hiện, chỉ sợ người ghi ba chữ này ít nhất đã đạt đến cấp bậc Thư họa sư lục tinh.

Bốn tên hộ vệ ở trước cửa người mặc khôi giáp màu xanh xám, mỗi một tên đều có khí tức mơ hồ, khiến cho người ta có một loại cảm giác nghiền ép trên phương diện linh hồn.

- Cương giả Hóa Phàm lục trọng Kiều Thiên cảnh?

Con ngươi hắn không khỏi co rụt lại.

Không nghĩ tới bốn tên hộ vệ trước cửa này cũng đều là cường giả Kiều Thiên cảnh, thực lực so với hắn còn cao hơn một cấp.

Loại cường giả này, ở trong Huyễn Vũ đế quốc tuyệt đối là đại quan một phương, đi tới đâu cũng đều có thể thống lĩnh vạn quân. Thế mà ở đây chỉ là một tên hộ vệ, Hoài Vương phủ này không phải là mạnh mẽ bình thường a!

Khó trách vừa rồi Hồng sư lo lắng như thế, hiện tại xem ra, nơi này coi như không phải đầm rồng hang hổ thì cũng không xê xích gì nhiều.

Chỉ là, xem như là đầm rồng hang hổ thì như thế nào cơ chứ?

Nếu như đối phương thực sự có can đảm gây bất lợi với đám người Viên Đào, Trịnh Dương, như vậy cho dù là hoàng thất thì hắn cũng dám náo loạn một trận!

Cùng lắm thì ném ra hơn hai mươi đầu khôi lỗi, hơn hai mươi cường giả Thánh vực phòng ngự vô địch, không biết mệt mỏi, lại thêm "Ngoan Nhân" không biết sâu cạn kia. Cho dù là chỗ lợi hại tới đâu hắn cũng có tự tin xông vào một lần!

Hít sâu một hơi, Trương Huyền đi tới gần hộ vệ.

- Hoài Vương phủ, người không có phận sự không được tới gần!

Thấy hắn đi tới, trường thương trong tay một tên hộ vệ vung lên, miệng khẽ nói.

- Danh sư Trương Huyền đến đây bái kiến Hoài Vương, mong rằng nhị vị thông báo một tiếng!

Mỉm cười, cổ tay Trương Huyền khẽ đảo, tay lấy ra danh thiếp rồi đưa tới.

Dưới tình huống không có xác định được mục đích của đối phương, trước tiên vẫn không nên náo loạn a.

- Danh sư?

Hộ vệ nghi ngờ nhìn thoáng qua, tiện tay tiếp nhận danh thiếp.

Phía trên ghi rất đơn giản, chỉ có Danh sư và tên, cũng không có đê lại cấp bậc.

Danh sư tứ tinh ở tỏng Vạn Quốc thành là cấp bậc đỉnh phong, thế nhưng ở trong đế quốc nhất đẳng này, chênh lệch so với đế quốc nhị đẳng tròn hai cấp bậc lớn. Cho nên cũng có chút không đáng để ý.

Nếu như hắn viết ra, muốn gặp Hoài Vương, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.

Thậm chí đối phương ngay cả danh thiếp cũng không lấy.

- Cái này. . .

Đưa danh thiếp đưa cho mấy tên hộ vệ khác nhìn một chút, tên hộ vệ này có chút chần chờ nói:

- Không biết Trương sư là loại cấp bậc nào? Trước đó có quen biết gì với Vương gia nhà ta hay không? Có ước định gì không?

Đối phương không có ghi cấp bậc cụ thể, bọn họ chỉ là hộ vệ, đành phải tuân theo quy củ hỏi một chút.

Vương gia của bọn họ đương nhiên không phải ai mang theo một tấm danh thiếp là có thể gặp được.

- Tại hạ cũng chưa gặp qua Hoài Vương, chỉ là bằng hữu với Ngọc Phi Nhi công chúa. Cũng là bạn cũ với Mạc sư Mạc Cao Viễn!

Trương Huyền cười cười.

Nói ra bản thân là Danh sư tứ tinh, nhất định đối phương sẽ không cho vào, như vậy hắn đành phải trợn mắt nói đại khái một chút.

Chỉ là, lời hắn nói cũng đúng sự thật, Ngọc Phi Nhi công chúa thì không cần phải nói, đồng sinh cộng tử, xưng hô là bằng hữu cũng không tính là quá trớn. Mạc Cao Viễn trước đó cũng coi như quen biết, được coi là "Bạn cũ".

- Bạn cũ của Mạc sư?

Quả nhiên, nghe thấy hắn nói như thế, sắc mặt mấy tên hộ vệ lập tức trở nên nghiêm túc.

Mạc Cao Viễn, đường chủ Danh Sư đường Hồng Viễn đế quốc, Danh sư lục tinh đỉnh phong, dám gọi loại người này là bạn cũ, chỉ sợ kém cỏi nhất cũng là một vị Danh sư lục tinh a!

Chỉ là. . . Danh sư lục tinh vì sao lại trẻ tuổi như vậy chứ?

- Trương sư mời tới bên này, chúng ta sẽ đi bẩm báo với Vương gia!

Trong lòng có chút nghi hoặc, thế nhưng cũng không dám thất lễ, hắn vội vàng gọi Trương Huyền tiến vào sân nhỏ nghỉ ngơi.

Danh sư thủ đoạn vô cùng, mặc dù vị trước mắt này thoạt nhìn tuổi rất trẻ. Thế nhưng cũng không thể bảo đảm tuổi tác hắn không nhỏ, dù sao mặc kệ là thật hay là giả, thân là Danh sư, cũng không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội được.

- Ừm!

Thấy đối phương muốn đi bẩm báo vương gia, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, đi theo sau lưng hộ vệ đi vào Vương phủ.

Bình Luận (0)
Comment