Diệp Tiểu Y cùng với Cam Bảo Bảo âu yếm nhau tại trong xe ngựa, trước mặt của Nguyễn Tinh Trúc. Cam Bảo Bảo toàn thân đều run rẩy lẩy bẩy, tên này thực sự đúng là quái vật, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không biết. Hành hạ nàng như vậy, bộ không biết điều độ sao? Cái gì nhiều quá đều không tốt.
“Ưm … Đây là lần thứ mấy rồi?” Cam Bảo Bảo không ngừng được tại trên người của Diệp Tiểu Y cử động.
“Ai biết được chứ?” Diệp Tiểu Y mở miệng cười nói.
“Đồ lưu manh, còn chưa muốn dừng lại, thật không biết đã bao lâu trôi qua.” Cam Bảo Bảo tay mở miệng tức giận nói.
“Rõ ràng người không muốn dừng lại là ngươi đâu, từ đầu đến giờ đều là ngươi cử động.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ nói.
“Không cho ngươi nói, đều tại ngươi. Khiến ta mất kiểm soát, ngươi phải chịu trách nghiệm.” Cam Bảo Bảo hôn lên hắn đôi môi nói, nàng hoàn toàn trụy lạc mất rồi. Muốn thoát ra cũng không thoát được.
“Tất nhiên, ta sẽ chịu trách nghiệm, nếu ngươi mang thai. Ta đương nhiên phải chịu trách nghiệm.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Ý ta không phải như vậy.” Cam Bảo Bảo lúng túng mở miệng.
“Đừng nói chuyện, Cam Bảo Bảo ta muốn ngươi cho ta sinh nhi tử. Ngươi chạy không thoát.” Diệp Tiểu Y đè nàng lên ghế nói.
“Ai muốn cho ngươi sinh nhi tử chứ?” Cam Bảo Bảo cứng miệng.
“Đó không phải là do ngươi lựa chọn.” Diệp Tiểu Y sờ lên nàng hai tiểu trắng thỏ nặn mạnh nói.
“Ngươi là đồ lưu manh, ta nếu như mang thai, đều là lỗi của ngươi.” Cam Bảo Bảo khóc không ra nước mắt nói.
“Ngươi nhận ta nhiều như vậy chất bổ dưỡng nếu như không sinh cho ta một cái nhi tử mập mạp mới lạ. Hiện tại hối hận cũng đã muộn.” Diệp Tiểu Y vén nhẹ nàng tóc nhìn lên nàng mặt.
“Đừng nhìn mặt ta lúc này, rất xấu…” Cam Bảo Bảo dùng tay che đi mình khuôn mặt xấu hổ.
“Không xấu chút nào, Bảo Bảo cho ta sinh một đứa bé được sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.
“Không...” Cam Bảo Bảo quay đầu nghiêng sang một bên, mặt đỏ ửng nói.
Diệp Tiểu Y lập tức tăng tốc độ của mình lên gấp đôi trong công việc khai tác mỏ. Cam Bảo Bảo lập tức túm chặt lấy Diệp Tiểu Y cái áo rên rỉ, tên khốn nạn này biết rõ nàng những điểm yếu.
“Có sinh không hả?” Diệp Tiểu Y nhìn nàng hắc hắc cười nói, hắn cũng không tiếp tục lại di chuyển.
“Ta… ưm… ta muốn cho ngươi sinh con… làm ơn… tiếp tục đi...” Cam Bảo Bảo mở miệng xấu hổ nói. Nàng không cưỡng lại được người đàn ông này thu hút.
“Ngươi nói nhỏ quá, ta nghe không rõ.” Diệp Tiểu Y cười cợt.
“Đồ lưu manh, ta muốn cho ngươi sinh con, vậy lên hãy thỏa mãn ta đi… đồ ngốc đừng bắt ta nói lại vậy chứ.” Cam Bảo Bảo đánh vào lòng hắn trách móc.
“Sẽ như ý ngươi muốn, nhận lấy nè.” Diệp Tiểu Y lập tức kéo nàng lên trên không ôm chặt lấy nàng sau lưng phần eo.
“Ngươi muốn làm cái gì?” Cam Bảo Bảo lập tức cuống cuồng nói.
“Thiếu Lâm Bảy Mươi Hai Sắc Thái Phiên Bản Võ Hiệp.” Diệp Tiểu Y lập tức thi triển cao thân võ công, từ thức thứ nhất lão hán đẩy xe bò, đến thượng đế bế quan âm,...
Tiếng rên rỉ hoan lạc, sắc xuân đầy trong xe ngựa mãi đến tận khi tối trời. Cam Bảo Bảo ngồi tựa một góc xe ngựa. Cả người đều rã rời, sự đau đớn từ bên dưới truyền đến xen lẫn sự sung sướng kỳ lạ khiến nàng đê mê.
“Bảo Bảo cực khổ ngươi.” Diệp Tiểu Y nhìn nàng cái bụng trắng đang phồng lên không khỏi xoa đầu nàng nói.
“Ngươi tên khốn nạn, làm sao lại có thể nhiều như vậy đến chứ.” Cam Bảo Bảo trách móc, hiện tại trong bụng nàng chính là toàn bộ hắn chất lỏng, thực sự là ghê tởm mà. Giờ thì có rửa thế nào đều cũng không sạch. Hang động vừa khai thác của nàng thậm chí còn không thể đóng lại cửa, nhưng bên trong mất thất liền co lại không cho một giọt nào của hắn kinh tởm thứ chảy ra.
“Nếu như ngươi không móc nó ra, sẽ thực sinh con cho ta đó.” Diệp Tiểu Y trêu trọc.
“Nếu như vậy, ngươi sẽ chịu trách nghiệm phải không?” Cam Bảo Bảo mở miệng hỏi.
“Tất nhiên rồi, ta không giống như sẽ bỏ rơi mình đã xác định nữ nhân.” Diệp Tiểu Y gật đầu nói.
“Vậy ta liền tin tưởng ngươi.” Cam Bảo Bảo cười cợt nói xoa xoa mình bụng chỗ căng lớn, lần này nàng nhất định sẽ mang thai mất rồi. Xem ra lần này nàng thực sự được làm mẹ.
“Tin tưởng nam nhân là sai trái đó.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Ngươi rất hay lừa gạt nữ nhân sao?” Cam Bảo Bảo nhìn hắn hỏi.
“Đúng vậy, ta rất hay lừa gạt nữ nhân. Nhưng có lẽ lần này là không.” Diệp Tiểu Y cười đáp.
“Nam nhân các ngươi đều như nhau, chỉ biết dùng hoa mỹ lời nói.” Cam Bảo Bảo khinh bỉ.
“Ngươi sai rồi, ta khác biết với nam nhân ngoài kia, không chỉ có nói mà ta còn làm.” Diệp Tiểu Y cười cợt nàng hiện tại chính là hắn thành quả.
“Ngươi so với bọn chúng còn xấu xa.” Cam Bảo Bảo khinh thường nói.
“Ta chưa từng nói mình là người tốt qua. Bảo Bảo nữ nhân trên lý thuyết là để ôm ấp và yêu thương, nhưng trên thực tế là trái ngược, nữ nhân dùng để lừa gạt cùng chia tay. Ta không thể hứa sẽ không lừa ngươi, nhưng trách nghiệm là thứ đàn ông phải làm và phải thực hiện, nếu không thứ người đó ở nơi này không xứng nói đến hai từ nam nhân, nếu như việc làm một tên ẻo lả khó khăn quá, ta sẵn sàng tiễn kẻ đó một chẳng đường.” Diệp Tiểu Y đảm bảo. Trách nghiệm sao? Hắn ghét thứ gọi là trách nghiệm, nhưng chí ít thì con người cũng lên làm cái trách nghiệm gì đó cho bớt nhàm chán chứ. Dù sao loại trách nghiệm này cũng vì ai đó quan trọng với mình mà sinh ra.
“Thật ngạc nhiên khi kẻ cưỡng hiếp chính bản thân ta lại có thể phát ra những lời nói như vậy đấy. Tuy ta không cần phụ thân cho những đứa trẻ mình sinh ra, nhưng… sẽ tốt hơn nếu chúng có phụ thân phải không? Ngươi liền làm phụ thân của chúng được chứ?” Cam Bảo Bảo mặt phiếm hồng ngượng ngùng nhìn Diệp Tiểu Y bằng đôi mắt khác nói. Người nam nhân này không như tên nam nhân kia, nói yêu một người, liền là lời nói chót lưỡi đầu môi không giá trị.
“Mặc kệ ngươi cần hay không, Cam Bảo Bảo từ nay ngươi bị Diệp Tiểu Y ta che lên. Ngươi tất cả mọi thứ ta đều đến chịu trách nghiệm tiếp quản. Ngươi mặc quần áo vào, ta giúp Tinh Trúc giải đi Di Hồn Đại Pháp.” Diệp Tiểu Y cân nhắc cười nói.
“Nàng thực sẽ không nhớ gì chứ?” Cam Bảo Bảo lấy khăn từ trong túi đò lau lấy khuôn mặt của Tinh Trúc lo lắng. Vừa rồi, họ ở trước mặt nàng bạn thân quá điên cuồng rồi. Thâm chí không cần thận nàng chút nước còn không may đang chảy ướt mặt của mình bạn thân.
“Trừ phi chúng ta để nàng nhớ lại. Hoặc là nếu có một số điều kiện đặc biệt xảy ra nhưng tỷ lệ rất nhỏ.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Vậy là có thể nhớ lại?” Cam Bảo Bảo lập tức thất thố.
“Cũng có thể là không, trí não con người thực sự rất khó nói.” Diệp Tiểu Y gật đầu. Nêu chẳng may va chạm mạnh xuất hiện, một số ký ức đã cất đi sẽ hiện ra, Di Hồn Đại Pháp tương tự như thôi miên, chẳng qua nó có sử dụng đến nội lực tác động tốt và hiệu quả hơn. Đem lại sức mạnh cũng so với thôi miên kinh khủng.
“Như vậy nếu như nàng nhớ ra, ta chẳng phải không còn mặt mũi gặp nàng sao?” Cam Bảo Bảo sợ hãi.
“Vậy liền giết nàng giệt khẩu thế nào? Nếu như Bảo Bảo không nhẫn tâm ra tay, ta có thể giúp ngươi. Chỉ cần một đao, nhẹ nhàng cứa trên cổ nàng là được.” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Không được, không cho ngươi làm hại Tinh Trúc tỷ.” Cam Bảo Bảo kinh hãi.
“Ta chỉ đùa một chút thôi.” Diệp Tiểu Y nhún vai, xinh đẹp như Nguyễn Tinh Trúc giết đi rất uổng, huống chi hắn nhìn thấy nàng cảm thấy hứng thú. Cô gái này tốt bụng một cách quá đáng. Rất dễ bị tổn thương. Dạng tính cách này rất giống người nào đó, nha đầu ngốc nào đó, cho rằng chu du thiên hạ so với bên cạnh giáo chủ còn thú vị.
“Ngươi đùa không vui chút nào.” Cam Bảo Bảo cả người đều giận run.
“Ta lại thấy vui đó chứ? Nữ nhân ngươi làm gì vậy sao?” Diệp Tiểu Y hỏi.
“Ngươi hỏi làm cái gì?” Cam Bảo Bảo đỏ mặt nói. Tay xé ra vết máu đỏ thấm trên váy trắng của mình cất vào trong ngực nói.
“Nữ nhân lưu lại cái này dấu vết lần đầu tiên làm kỷ niệm sao? Nếu như ngươi muốn, ngày nào ta đều thô bạo một chút, lần nào cũng sẽ thấy máu. Ta những rất tốt bụng.” Diệp Tiểu Y trêu trọc che miệng cười hắc hắc.
“Lão nương không cần ngươi tốt bụng.” Cam Bảo Bảo muốn hét lên nói. Tên này quả thực vô lại.
“Tinh Trúc sau khi tỉnh dạy, ngươi chỉ cần biết Diệp Tiểu Y là người họ hàng của Cam Bảo Bảo đi nhờ đường là được.” Diệp Tiểu Y búng ngón tay nói với Nguyễn Tinh Trúc. Sau đó lần nữa búng tay, Tinh Trúc lập tức tỉnh dạy, ngơ ngẩn nhìn xung quanh.