“A hai người ta ngủ quên mất sao? Thật xin lỗi.” Nguyễn Tinh Trúc tỉnh lại mở miệng ngáp một cái nói.
“Không sao, không sao đường xá xa xôi vất vả rồi.” Cam Bảo Bảo đỏ mặt lắc đầu nói.
“Bảo Bảo bụng của ngươi sao đột nhiên biến to ra vậy?” Nguyễn Tinh Trúc chú ý thấy nói.
“Không có gì chắc chiếc áo này có chút nhiều vải.” Cam Bảo Bảo xấu hổ nghĩ lại vừa rồi điên cuồng nói.
“Ta nói ta biết tiệm may rất đẹp và tốt, khi nào dẫn ngươi đi qua đó. Váy lụa ở đó đều là loại tốt.” Nguyễn Tinh Trúc gật đầu.
“Không cần thiết.” Cam Bảo Bảo lắc đầu. Dù sao nàng cũng sắp chuẩn bị quần áo cho phụ nữ có thai là vừa. Còn cắt cái gì quần áo.
“Vậy thì thật đáng tiếc… a đều sắp vào trong thành rồi sao? Mặc dù Vạn Kiếp Cốc cách Đại Lý không xa, nhưng ngươi không phải nói không đến Đại Lý sao?” Nguyễn Tinh Trúc nhìn thấy phía trước Đại Lý nước nói.
“Chúng ta liền vào bên trong đó nghỉ một hôm. Dù sao trời đã tối, tìm không thấy lối vào Vạn Kiếp Cốc” Cam Bảo Bảo chú ý đến Diệp Tiểu Y mở miệng nói. Nàng biết Diệp Tiểu Y muốn vào thành lên mới không trở lại Vạn Kiếp Cốc.
“Tốt, ta liền đi tìm nhà trọ cho thuê. Dù sao ta cũng muốn qua viếng Đoàn Chính Thuần. Mặc dù đã cắt đứt tư tình nhưng dù sao cũng từng quen biết.” Nguyễn Tinh Trúc gật đầu nói.
“Các ngươi có muốn ăn chút gì sao?” Nguyễn Tinh Trúc vén lên màn xe ngựa muốn bước ra hỏi.
“Ta muốn ăn vịt quay, ngỗng quay, còn có bánh hoa quế,...” Cam Bảo Bảo đói đến rụng rời tham ăn nói. Nàng còn có mặt tính cách là cái tiểu ăn hàng nha. Dù sao đại chiến đều mệt như vậy, quá mất sức. Nói đến đồ ăn nàng miệng đều chảy ra.
“Trời đều tối như vậy, ngươi còn muốn ta tìm đâu ra cho ngươi mấy món này, ân, Tiểu Y công tử ngươi là khách ngươi có muốn ăn gì sao?” Nguyễn Tinh Trúc dò nhìn bên cạnh Diệp Tiểu Y hỏi.
“Ta muốn ăn? Ta đương nhiên muốn ăn Cam ~~ Bảo Bảo ~~ rồi.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói. Nhưng hai chứ “Bảo Bảo” liền nói vô cùng nhỏ chỉ có Cam bảo Bảo nghe thấy đỏ mặt. Tên xấu xa này chỉ nghĩ được những việc như vậy.
“Tiểu Y công tử muốn ăn cam sao? Hiện tại trời đều tối chỉ có bánh bao cùng một số đồ ăn dân dã, hai người thực muốn làm khó ta.” Nguyễn Tinh trúc cười khổ nói.
“ n, hai người trước tiên tìm quán nhà trọ, việc kiếm đồ ăn liền để ta tới. Tinh Trúc cô nương muốn ăn gì sao?” Diệp Tiểu Y cười cợt nói.
“Ta một vài cái màn thầu là được rồi. Vậy làm phiền công tử đi một chuyến, Bảo Bảo đến ngày quỷ thủy không tiện đi lại, ta vẫn là ở lại chăm sóc nàng.” Nguyễn Tinh Trúc đa lễ nói.
“Không cần phải cảm ơn.” Diệp Tiểu Y đứng dạy muốn đi.
“Ngươi làm sao trở lại tìm được chúng ta?” Cam Bảo Bảo lo lắng.
“Đừng khinh thường ta thế chứ, Bảo Bảo ngươi có một mùi hương vô cùng đặc biệt, ta chắc chắn sẽ theo ngươi mùi hương tìm về được.” Diệp Tiểu Y bước ra bên ngoài liền đi mất hút.
“Bảo Bảo hắn nói vậy là sao?” Nguyễn Tinh Trúc ngạc nhiên hỏi.
“Ta làm sao biết.” Cam Bảo Bảo đỏ mặt.
“Ngươi là thích hắn?” Nguyễn Tinh Trúc hỏi. Thích một cái xuất ngày đeo mặt nạ người sao?
“Ai cần ngươi quản. Loại người vừa hống hách ngang tàng như hắn ai thích được chứ.” Cam Bảo Bảo đỏ mặt chối. Hai người cứ thế trêu ghẹo nói về cái bí ẩn nam nhân rồi cùng nhau tìm phòng trú qua đêm.
“Hắt xì hơi… thật không biết ai nói xấu ta.” Diệp Tiểu Y hắt xì hơi nghĩ.
“Khách quan ngươi mua bánh màn thầu sao?” Người chủ bán màn thầu hỏi.
“Mạc thầu này quá khô cứng rồi, có thể cho ta mượn bột mì cùng một chút đồ được sao?” Diệp Tiểu Y ném lên bàn một thỏi bạc trắng nói.
“Tất nhiên là được. Mời ngươi cứ thoải mái sử dụng.” Người chủ quán lập tức cầm tiền cất vào trong ngực nhanh chóng chạy mất hút, sợ cái này khách quan đổi ý. Cả gian hàng đều ném không cần. Dù sao đồ nghề không đáng tiền.
“Chạy nhanh như vậy?” Diệp Tiểu Y lắc lắc đầu cười cợt cầm trên tay vừa rồi đưa cho cái kia lão bán hàng một thỏi bạc, người luôn là tham tài. Ắt sẽ bị tài hại.
“Xem ra muốn nấy chút gì đó.” Diệp Tiểu Y tháo ra mặt nạ nhìn một chút bột mì trên bàn còn bếp lò cười nghĩ. Sau đó lập tức giải ra bột bắt đầu nhào bột. Đặt lò bánh
“Chủ quán, ngươi có bán bánh màn thầu sao? Bao nhiêu đồng một cái?” Một giọng nữ vang lên bên tai nói.
“Màn thầu này không bán.” Diệp Tiểu Y không để ý đến tiếp tục nhào bột mì.
“Chủ quán, ngươi rõ ràng là bán màn thầu sao không bán cho ta?” Cô gái mở miệng tức giận.
“Vì sao ta phải bán cho ngươi chứ? Bột mỳ của ta ta nói không bán chính là không …. Mộc… Mộc… khụ khụ...” Diệp Tiểu Y tức giận nghĩ sau đó quay người lại lập tức nhìn đến Mộc Uyển Thanh ngây người, là oan gia ngõ hẹp sao?
“Ngươi nói cái gì?” Mộc Uyển Thanh nghi hoặc hỏi nhìn trước mặt trên mặt dính đầy lấm lem bột mì, tóc tai không đàng hoàng xơ xác nam nhân (do vừa hoạt động xong chưa kịp chỉnh lại). Không hiểu sao, nàng có cảm giác tốt quen thuộc.
“Không có gì? Mua màn thầu sao?” Diệp Tiểu Y đánh trống lảng nói. Nàng không nhận ra hắn thật tốt.
“Bao nhiêu bạc một cái?” Mộc Uyển Thanh xoa xoa mình bụng đói nói.
“Đều đói như vậy? Liền cho ngươi, không cần tiền. Dù sao tối đến ta bán hết hàng cũng muốn về.” Diệp Tiểu Y lắc đầu nói. Sau đó vội vàng gói vài cái bánh bao đưa cho nàng.
“Ta không muốn nhận không của ai cái gì, một lượng bạc ngươi cầm lấy, không cần thối.” Mộc Uyển Thanh nhận lấy bánh bao đặt lên bàn một lượng bạc nói.
“Tốt.” Diệp Tiểu Y cũng không có ý tứ nhận lấy.
“Ngươi còn chưa đi sao?” Diệp Tiểu Y nhìn thấy Mộc Uyển Thanh cứ nhìn chằm chằm mình.
“Chúng ta đã từng gặp mặt sao, ta thấy ngươi thực sự rất quen mắt.” Mộc Uyển Thanh mở miệng hỏi.
“Chưa từng gặp mặt.” Diệp Tiểu Y lắc đầu nói.
“Khẳng định như vậy?” Mộc Uyển Thanh hỏi.
“Ta… ngươi làm cái gì?” Diệp Tiểu Y nhìn thấy Mộc Uyển Thanh tay đều run run đưa lên mình khuôn mặt muốn chạm lên.
“Đừng di chuyển, cho ta một giây.” Mộc Uyển Thanh muốn đưa tay kéo lên người này tóc xem rõ hắn khuôn mặt.
“Ngươi...” Diệp Tiểu Y đứng lặng.
“Đừng cử động, chỉ cần một giây thôi.” Mộc Uyển Thanh cả người đều run rẩy sờ đến người này mái tóc, đôi mắt khẽ toát lên một chút chờ mong hi vọng. Cảm giác này tốt thân quen, cảm giác trái tim tưởng như đã chết bỗng nhiên đập mạnh lên. Thế giới dường như muốn đứng lại.
“Uyển Thanh còn làm gì đâu?” Một tiếng của người phụ nữ vang đến.
“A...” Diệp Tiểu Y từ thất thần thoát ra né tránh bàn tay của Mộc Uyển Thanh đưa tới.
“Thật xin lỗi, vừa rồi ta thất thố. Ngươi làm sao có thể là nàng được. Dù sao ngươi so nàng cao hơn. Cũng là nam nhân. Thực sự nhận nhầm người.” Mộc Uyển Thanh thấy mình thất thố liền thu tay lại vẻ mặt đầy tiếc nuối. Vừa rồi nàng cảm giác như Diệp Thần đang đứng ngay tại nàng bên cạnh dù chỉ trong một phút ngắn ngủi.
“Không có sao, dù sao người giống người có rất nhiều. Bánh bao của ngươi mau cầm đi ăn nóng kẻo nguội.” Diệp Tiểu Y lắc đầu nói liền quay người lại nặn bánh.
“Đa tạ ngươi màn thầu.” Mộc Uyển Thanh thở dài cầm theo màn thầu rời đi, trái tim bỗng nhiên trở lên lạnh giá, nhưng hơi ấm của màn thầu bỗng nhiên sưởi ấm lại nó. Nàng cảm giác vừa bỏ lỡ cái gì đó lại một lần nữa bỏ lỡ. Quay đầu nhìn lại chủ tiệm bán bánh, nàng không khỏi thở dài. Diệp Thần đã chết rồi, huống hồ nếu thực là nàng, tại sao lại giả vờ không quen biết mình chứ.
“Uyển Thanh sao lâu như vậy?” Tần Hồng Miên lo lắng hỏi.
“Không có gì, chẳng qua gặp cái người quen thôi.” Mộc Uyển Thanh lắc đầu nói.
“Người quen? Ai vậy?” Tần Hồng Miên hỏi.
“Ta không biết nữa. Có lẽ là… ai đó ta đã từng quen biết.” Mộc Uyển Thanh cầm lấy bánh bao đặt lên bàn, hương thơm tỏa khó nghi ngút từ túi bánh khiến ai cũng muốn ăn.
Hôm nay nàng gặp một người xa lạ. Một ai đó giống hắn, nhưng lại chẳng phải là hắn, có lẽ như đây chính là Diệp Thần đã nói thứ nỗi nhớ nhớ đến tận cùng sẽ chẳng biết là đã nhớ hay là đã quên.
“Bánh bao này thật sự rất ngon.”Tần Hồng Miên cắn một miếng bánh bao đứa một cái tới Mộc Uyển Thanh tay nói.
“Thật sự rất ấm áp. Thực sự rất ngon.” Mộc Uyển Thanh cắn một miếng bánh vào miệng nói. Miếng bánh vừa thơm, cắn rất mềm không hề khô cứng, có thê cảm nhận được vị ngọt của bánh.
Diệp Tiểu Y từ trên mái nhà nhìn nàng ăn ngon miệng không hiểu sao liền có chút vui vẻ trong lòng.
“Vốn dĩ muốn giết ngươi, nhưng trời đánh tránh miếng ăn tha cho ngươi vậy.” Diệp Tiểu Y cân nhắc rời đi, hắn từng thề muốn giết nàng xóa đi cái này điểm yếu. Nhưng lần này lại tha cho nàng, trong tim hắn không biết là do lý do vớ vẩn hay là… bản thân hắn không nhẫn tâm làm được.