Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 208

Lúc đẩy cửa miếu ra, Phong Bất Giác vốn tưởng rằng sẽ có âm thanh ma sát của gỗ và bụi đất đập vào mặt.

Kết quả là cửa mở ra nhẹ nhàng. Lúc hai cánh cửa gỗ xoay cơ hồ không phát ra thanh âm gì, có vẻ như còn rất mới. Mà cảnh vật sau cửa cũng không phải là mạng nhện và tro bụi rậm rạp như trong tưởng tượng.

Sau cánh cửa chính là một gian Phật đường, cũng không có cửa hay phòng nào khác. Có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào từ khe cửa sổ, người chơi không cần dùng đèn pin cũng có thể thấy rõ cảnh vật bên trong.

Trong phòng có hai xà bốn trụ, sàn nhà được lát đá vôi xanh, vách tường thì do gạch thô tạo thành.

Ở hai bên Phật đường, trên tường có hai cái kệ đồng màu đỏ, mỗi kệ có bốn tầng, mỗi tầng có một cây nến trắng, nhưng lúc này không có cây nến nào được thắp sáng.

Mà trên đại môn Phật đường ở phía đối diện chỉ có duy nhất một pho tượng Phật, nhưng lại là tượng Phật không đầu.

Tượng Phật dáng đứng thẳng, tay phải năm ngón thành chưởng, mà tay trái giống như phần đầu, không thấy đâu.

"Ừm... Chỉ từ kiểu dáng này, thật khó để đoán đây là thần nào." Phong Bất Giác vừa hướng phía trước đi vừa lẩm bẩm: "Loại sơn khô được dùng này... hình như là từ thời nhà Nguyên..."

Bỗng nhiên, tay Tự Vũ đặt lên vai Phong Bất Giác kéo mạnh về phía sau. Đúng tại lúc này, trên mặt đất phía trước Phong Bất Giác bốc lên khói đen.

Vừa rồi toàn bộ sự chú ý của Phong Bất Giác đều đặt trên tượng Phật chứ không có để ý dưới chân, nếu không nhờ Tự Vũ kéo hắn, sợ rằng hắn cứ thế đạp lên rồi.

Khói đen bay lên, tụ mà không tán, lập tức từ bên trong xuất hiện một bóng người.

Người vừa xuất hiện chính là một lão tăng mặc áo cà sa, da tím râu bạc, con mắt đen kịt, hình tượng đáng sợ, bất quá khuôn mặt của hắn ngược lại trông ngay thẳng uy nghiêm chứ không giống ác nhân.

"Thí chủ là người phương nào? Cớ sao lại đến Tàng Linh Tự?" Yêu tăng kia hỏi.

"Chúng ta chỉ là người qua đường." Phong Bất Giác nói: "Nghe nói nơi đây có oan hồn quấy phá, nên chúng ta đến xem thử."

"Người qua đường? Hừ..." Yêu tăng lại nói: "Lão tăng thấy hai vị đều đã mở linh thức, sợ rằng không phải phàm nhân?"

"Ta thấy sắc mặt các hạ màu đỏ tía, một thân yêu khí, sợ ngay cả người cũng không phải a?" Phong Bất Giác hỏi ngược lại.

"Hả... Ha ha ha ha..." Yêu tăng kia cười to: "Được lắm, ngay cả người cũng không phải..."

Cửa sổ trong miếu bỗng bị khói đen bao phủ trong chớp mắt, ánh sáng từ ngoài phòng hoàn toàn bị chặn lại. Tuy nhiên, tình trạng đưa tay không thấy được năm ngón này không duy trì quá lâu. Một giây sau, toàn bộ nến xung quanh đều được thắp sáng, phát ra ánh sáng xanh âm u.

Giữa lúc chuyển sáng tối này, yêu tăng kia đã hóa lớn, hoàn toàn biến thành hình dạng ác quỷ Tu La. Hắn cao tận 4m, cơ bắp kéo căng quần áo, râu tóc đều thành màu đỏ. Mặt mũi đầy yêu khí dữ tợn, hắn trợn tròn mắt nhìn Phong Bất Giác.

Tự Vũ thấy thế liền tính vung kiếm chào hỏi, nhưng Phong Bất Giác ngăn trước người nàng, quay đầu nháy mắt một cái như muốn nói... không cần nàng động thủ.

"Ngươi cũng giống như cái cây kia, là bị một cô bé gọi là 'Linh nhi' biến thành quỷ, thành bộ dạng hiện tại đúng không?" Phong Bất Giác hỏi.

"Nếu đúng thì sao?" Giọng yêu tăng cũng thay đổi, chất giọng không thể dùng thô lỗ để miêu tả mà chỉ có thể dùng "thô bạo".

"Ta chỉ thắc mắc, là ngươi tự nguyện giữ hình dạng này." Phong Bất Giác nói: "Hay là thân bất do kỷ, dưới khống chế của nó mà tấn công những người lên núi như chúng ta?"

"Nếu như ta bị nó khống chế thì ngươi bây giờ liệu còn có thể đứng nói chuyện?" Yêu tăng hỏi.

"Vậy là ngươi tự nguyện thành yêu, gây họa cho con người?" Phong Bất Giác nói.

"Ta biến thành bộ dạng này đúng là từ oán khí của đứa nhỏ kia. Trừ phi oán khí của nó biến mất, nếu không ta... và tất cả quỷ hồn trên núi, tất cả đều sẽ bị nhốt trong núi này, trọn đời không siêu sinh." Yêu tăng trả lời: "Bất quá... Gϊếŧ mấy người liên quan tới trấn Tàng Linh đều là do chúng ta tự nguyện."

"Là vì người trấn Tàng Linh gϊếŧ oan Linh nhi?" Phong Bất Giác hỏi dò.

"Hừ..." Yêu tăng hừ lạnh nói: "Chắc hẳn ngươi cũng là pháp sư diệt quỷ bọn hắn mời đến a?"

"Đương nhiên không phải, nếu như lời ngươi nói... ngươi cho rằng liệu bây giờ còn có thể nói chuyện với ta?" Phong Bất Giác thập phần hung hăng càn quấy mà trả lời.

"Ừm?" Yêu tăng nghe vậy ngược lại sững sờ, hắn đưa mặt về phía trước mà nói: "Tên tiểu tử này, khẩu khí ngược lại rất lớn."

"Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, mau trả lời câu hỏi của ta." Phong Bất Giác nói: "Có lẽ ta có thể giúp bọn ngươi."

"Chỉ bằng ngươi? Ha ha ha..." Yêu tăng lại cười to: "Ngươi có biết nơi đây vì sao gọi là 'Tàng Linh' không?"

"Vì sao?" Phong Bất Giác thực không biết, cho nên hắn trực tiếp nối lời đối phương.

Yêu tăng kia quay người lại, đưa cánh tay to như đùi chỉ tượng Phật không đầu sau lưng hắn: "Nơi này, vốn là miếu của một vị La Hán (Hckt: dùng để chỉ người đã đạt tới Niết Bàn, thoát khỏi luân hồi trong Phật giáo), trong đây có một món bí bảo Phật giáo là chuông Kim Cương." Hắn hạ cánh tay xuống, trừng mắt nhìn Phong Bất Giác: "Mà ta chính là hòa thượng duy nhất trong cái miếu này." Lúc nói đến đây, hắn tựa như nhớ về chuyện xưa, khuôn mặt hung thần của hắn lại lộ ra một vẻ sợ hãi: "Nhưng bây giờ thì sao? Ngươi thấy ta giờ đã thành bộ dạng gì?"

"A? Chuông Kim Cương kia lợi hại như vậy?" Phong Bất Giác khoanh tay, bày ra bộ dáng không đồng ý mà ngẩng đầu hỏi.

"Ngươi cái tên thần côn giang hồ không biết sống chết này tất nhiên không thể nào hiểu được sự lợi hại của chuông Kim Cương!" Yêu tăng kia quả nhiên bị dụ, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Chuông Kim Cương chính là chí bảo mật tông, bên trong có vô số phù chú chi lực... thuật thức thần, thuật triệu hoán, thuật điều khiển rối, ảo thuật, cầu phúc, cầu mưa, chữa bệnh, an cư, giải họa... điều khiển quỷ thần, cái gì cũng có. Thậm chí, nó còn có thể đưa những người xui xẻo tới cảnh giới niết bàn, chế ngự hung thần, siêu thoát dục niệm, thay đổi âm dương ngũ hành, bát tự châm ngôn, nghịch thiên cải mệnh."

"Vậy giờ nó đâu rồi?" Phong Bất Giác mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã thề son sắt: Chuông Kim Cương, lão tử muốn.

"Sao? Bọn ngươi muốn lấy chuông?"

Ngay lúc hắn hỏi câu này, Phong Bất Giác đã 70-80% xác định, đây là FLAG nhận nhiệm vụ.

Hắn lập tức quay đầu nhìn Tự Vũ. Nàng ngầm hiểu, cũng không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Đúng vậy!" Phong Bất Giác lập tức trả lời.

【Đã thay đổi tiến độ nhiệm vụ chính tuyến】

【Vào Linh Trung Cảnh, tìm hồn phách Linh nhi.】 (Hckt: Linh Trung Cảnh dịch ra là vùng đất trong chuông, "linh" ở đây nghĩa là cái chuông)  

Quả nhiên, thông báo hệ thống vang lên, nhiệm vụ chính tuyến trong menu trò chơi cũng thay đổi.

"Ngươi nói muốn giúp chúng ta, phải xem xem ngươi có khả năng không." Yêu tăng cười. Nói xong, hắn liền đạp một cái xuống đất, thế như thiên lôi động địa. Trong chớp mắt, gạch đất văng tung tóe. Một vết nứt chừng hai thước xuất hiện, từ bên dưới tựa hồ có thể nghe âm thanh rêи ɾỉ u sầu, nhưng khi nhìn xuống chỉ thấy một màu đen.

"Muốn lấy chuông Kim Cương, vậy thì tự đi mà hỏi đứa nhỏ kia." Yêu tăng nói xong, xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay cũng có một cái chuông giống y như đúc cái thụ yêu đưa." Cầm chuông lục lạc mà nhảy xuống đi."

Phong Bất Giác không để Tự Vũ lấy mà tự thân nhận món vật phẩm này, sau đó mới giao cho Tự Vũ. Sau khi nhận chuông, hắn còn lịch sự mà nói với quái vật cao lớn trước mắt: "Đa tạ đại sư chỉ điểm."

"Bớt xàm ngôn, người đã đi xuống không ít, nhưng chưa có người nào còn sống trở lại. Thứ duy nhất trở lại... chỉ có chuông lục lạc." Yêu tăng trả lời.

Phong Bất Giác cảm thấy cái đoạn nội dung cốt truyện này cũng không còn gì mới, hắn quay đầu hướng Tự Vũ nói: "Vậy... Chúng ta quyết định một cái khẩu hiệu rồi nhảy xuống."

"Nói trước, ta phủ quyết khẩu hiệu 'Ngươi nhảy, ta nhảy'." Nàng trực tiếp trả lời.

"Được rồi..." Phong Bất Giác bộ dáng gian kế bị nhìn thấu, đành nói: "Vậy ta đếm một hai ba."

Bình Luận (0)
Comment