Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 209

Trans: Hoconkut3

----------------------------------------------

Cả Tích Bộ đang ngồi nghe Mộ Dung Dĩnh giải thích việc giang hồ lẫn nhóm tiểu Thán và Bi Linh đang ở dưới lòng đất đều nghe thông báo thay đổi tiến độ nhiệm vụ chính tuyến. Tuy thông tin từ thông báo nhiệm vụ có hạn, nhưng chỉ với hai chữ mấu chốt "Linh Trung Cảnh" và "hồn phách" cũng đủ để bọn hắn nhận ra cái kịch bản này không chỉ đơn thuần là một thế giới võ hiệp.

"Chỗ 'Linh Trung Cảnh' này..." Tiểu Thán vừa đi vừa nói: "Đừng nói nó có thiết lập tương tự như 'Hồ Trung Cảnh' và 'Thế Giới Thiên Thư' trong bộ Hiên Viên Kiếm?"

"Nếu nói vậy... cái kịch bản này liền biến từ võ hiệp thành tiên hiệp cộng thêm chút linh dị." Bi Linh trả lời, "Bất quá quái vật cá sấu chúng ta gặp lúc nãy cũng đã xem như là thiết lập siêu nhiên rồi, cũng không có gì quá bất ngờ."

"Ừm... Dù thế nào thì giờ xem như đã có chút đầu mối nhiệm vụ chính tuyến. Nói không chừng chúng ta bên này còn chưa ra ngoài, Giác ca và Vũ tỷ đã trực tiếp qua cửa nha." Tiểu Thán nói.

"Đừng có mơ..." Bi Linh lập tức giội cho hắn một chậu nước lạnh: "Từ giới thiệu tóm tắt kịch bản có thể thấy, vô luận thiết lập ẩn của cái kịch bản này như thế nào, đến cuối, nội dung cốt truyện cũng không thể không liên quan tới sự kiện hai đại kiếm khách quyết đấu kia. Tuy hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm ra mối liên hệ, nhưng khi tiến độ khám phá kịch bản tăng, cuối cùng nhất định sẽ có manh mối dẫn chúng ta đến trận quyết đấu kia."

"Ừm... Không lẽ đằng sau trận quyết đấu giữa tuyệt thế cao thủ có giấu một âm mưu cực lớn..." Tiểu Thán nói tiếp.

"Ngươi nghĩ vậy?" Bi Linh trả lời: "Nếu nói về quyết đấu... chỉ cần hai người tùy tiện hẹn thời gian, tìm một khu đất trống, rồi phân thắng bại là được. Vậy mà lại cố tình chạy tới cái trấn quái quỷ này, lại còn chọn đêm trăng tròn, không có âm mưu mới lạ."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cuối hang động. Trước mặt lại là ngõ cụt, bị chặn kín mít bởi một cái tường đá.

"Không thể nào..." Bi Linh thì thầm: "Ta còn tưởng vận may của ngươi rất tốt."

"A?" Tiểu Thán sửng sốt một chút: "Ra đây là lý do nãy kêu ta đoán sao?"

"Chứ còn gì nữa?" Bi Linh hữu khí vô lực nói. Nội tâm nàng hơi nhụt chí, bởi vì từ ngã tư đường đến chỗ này là một đoạn đường tương đối dài, hai người phải đi nửa tiếng mới đến đây. Lúc này bị chặn lại... đồng nghĩa với việc bọn hắn đã lãng phí thời gian và thể lực.

Từ lúc rơi vào hồ nước, tiểu Thán và Bi Linh bơi vào bờ, thám hiểm, gặp quái, đi vòng vèo, chiến đấu, lại đi tiếp, lại thám hiểm... Một đường đi tới nơi này, điểm thể lực của hai người hiển nhiên chỉ còn hơn nửa. Tuy bọn hắn có thể dừng lại tại chỗ để nghỉ ngơi bất kì lúc nào, nhưng Bi Linh hiểu rõ, toàn bộ thời gian bọn hắn dừng tại chỗ đều có thể xem là một sự rủi ro đối với cả đội. Đợi đến khi mặt trời lặn, nếu như bọn hắn không theo kế hoạch mà trở lại nhà trọ thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của đồng đội, có thể dẫn đến một loạt biến cố và nguy hiểm khó đoán được.

Cho nên, nhanh chóng và an toàn rời khỏi hang động dưới lòng đất này chính là mục đích chính yếu nhất của bọn hắn.

"Ừm..." Tiểu Thán dường như bị lây biểu cảm mặt ủ mày chau của Bi Linh mà cũng nhíu mày trầm tư, "Ôi chao! Nói không chừng mặt tường này cũng giống như cục kim loại hồi nãy, có thể giải khóa thì sao?" Hắn nói xong liền tiến lên lấy tay sờ tường xem có giao diện hệ thống xuất hiện hay không.

Bi Linh thở dài: "Thiết kế những vật có thể giải đố đều rất rõ ràng, còn cái này nhìn kiểu gì cũng thấy là dùng để chặn đường..." Ai ngờ nàng còn chưa dứt lời, tường đá kia đã xảy ra biến hóa ngoài dự đoán.

Đây quả thật là không phải vật hiện giao diện hệ thống cho người chơi thấy, nhưng sau khi tay tiểu Thán đụng vào, một lớp đá bên ngoài lập tức tróc ra. Chính giữa tường đá lộ ra một chỗ lõm hình tròn, đường kính ước chừng năm mười phân, bên trong bằng phẳng bóng loáng. Dưới ánh sáng chiếu xuống có thể thấy bên trong chỗ lõm có ký hiệu Thái Cực.

【Đã kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến】

【Tìm hai phiến đá âm, dương, và mở cửa đá】

"Vậy cũng được?" Bi Linh trợn mắt há hốc mồm. Nhiệm vụ này vừa xuất hiện, nàng liền hiểu... Đoán chừng mỗi con đường ở ngã tư kia đều sẽ đi được, hai bên trái phải ắt sẽ có một phiến đá, mà đường chính giữa này chính là dẫn tới cửa đá.

"Vậy nên mới nói, cứ mang tâm tính thử một lần, biết đâu gặp chuyện tốt." Tiểu Thán cười nói.

"Ngài hẳn rất vui a?" Bi Linh suy nghĩ trả lời: "Đừng đắc ý, còn phải quay lại tìm phiến đá nữa. Nếu nói khách quan, đi con đường ở giữa trước vẫn là lãng phí thời gian và thể lực."

Tiểu Thán tay giữ nón thợ mỏ, đi lên trước Bi Linh: "Khách quan mà nói, ngay từ đầu chính là ngươi để ta đoán, kết quả... Ai nha... Vâng vâng, là ta sai rồi!"

Hai người lại một đường vòng vèo, quay lại ngã tư đường, lần này chọn con đường bên trái.

Cũng may con đường này cũng không quá dài, bọn hắn chỉ cần năm sáu phút đã tiến nhập vào một cái hang khác lớn hơn.

Kỳ thật tại ngã tư kia, Bi Linh cũng đã xét đến việc chia nhau hành động, hai người mỗi người tự đi lấy một phiến đá là có thể tiết kiệm kha khá thời gian, nhưng nàng rất nhanh đã loại trừ suy nghĩ này... Chủ yếu là vì không yên tâm với năng lực tự xử lý vấn đề của tiểu Thán, sợ tiểu tử này một đi không trở về.

"Cẩn thận bốn phía." Bi Linh nhẹ giọng nhắc nhở sau lưng tiểu Thán. Sau khi tiến vào hang, nàng rõ là cảnh giác hơn.

Tiểu Thán trả lời: "À... Hiểu." Hắn cũng biết, dựa theo tính hẹp hòi trước sau như một của trò chơi này, ở đây nhất định sẽ có ải kiểm tra nào đó, không là quái vật cũng là câu đố.

Quả nhiên, hai người vừa đi vào chưa được 10m đã thấy ánh lửa hiện ra sâu trong hang, nơi đấy hiện ra một con quái vật toàn thân bốc lửa.

Tốc độ quái vật kia nhanh không tưởng, trong chốc lát đã lẻn đến cách người chơi không xa. Lập tức, nó liền từ mặt đất nhảy lên cao, như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sức hút của trái đất, trực tiếp ôm một cây thạch nhũ trên đỉnh hang rồi nhìn xuống hai người chơi từ trên cao, trong miệng còn phát ra âm thanh kì lạ.

"Bộ nó là Digimon hả..." Tiểu Thán nhìn quái vật kia nói, đồng thời hắn đã lấy súng ra.

"Bắn cẩn thận, đừng để bị đối phương tiếp cận lúc đổi đạn." Bi Linh lúc này cũng không buồn để ý lời tiểu Thán mà là rất nghiêm túc mà nhắc nhở.

Tiểu Thán cũng không giỡn nữa mà tập trung sự chú ý vào chiến đấu trước mắt.

Quái vật này chiều cao khoảng 1m6, nhìn như vượn, mặt như làm từ đá hồng ngọc. Lông toàn thân nó màu vàng đỏ, hơn nữa ngoài thân là một lớp lửa, còn có một cái đuôi dài xoắn lại như roi, đỉnh đuôi cũng là một khối tinh thạch hình thoi màu đỏ.

Cách con vượn lửa này xuất hiện cũng khá đặc biệt, cộng với tạo hình đặc dị này, căn bản có thể coi là quái vật cấp tiểu BOSS.

Lại một tiếng vượn gầm, chỉ thấy vượn lửa lắc mình rớt xuống rồi di chuyển sang ngang, trốn phía sau một khối đá. Từ một cái chớp mắt này, chiến đấu xem như thật sự bắt đầu.

...

Quay lại với Phong Bất Giác và Tự Vũ, hai người mỗi người một chuông lục lạc nhảy vào vết nứt. Cũng không biết qua bao lâu, khung cảnh đen như mực trước mắt hai người mới dần rút đi.

Sau khi phục hồi tinh thần, bọn hắn đã sánh vai đứng trên một vùng đồng bằng phong cảnh tráng lệ. Mặt trời trên cao, mây trắng mờ ảo; dưới chân là cỏ, vùng xanh bao la. Mà trong tầm mắt có thể thấy được xa xa mờ ảo trong mây mù là những dãy núi bao bọc bởi vòm cuốn, những vách đá xuyên trời, những bức bình phong ngang dọc.

Quay đầu nhìn lại, hơn 10 trượng (Hkckt: tầm 33m) phía sau hai người lại giống như điểm cuối của thế giới và là một khung cảnh hoàn toàn khác. Chỉ thấy sườn núi dài miên man, không có bờ vực, thung lũng thăm thẳm, sương mù giăng kín, sâu không thấy đáy.

Ở một bên cách bọn hắn chừng 10m có một cái bia đá dựng thẳng, thân bia như một tòa núi nhỏ cao vừng vững, bên trên khắc ba chữ to "Linh Trung Cảnh".

"Thú vị." Phong Bất Giác từ xa nhìn qua tấm bia đá cười: "Nét chữ này chúng ta đã thấy a."

"Trấn Thương Linh?" Tự Vũ nói tiếp. Dù nàng không có nghiên cứu qua nét chữ, nhưng nàng cũng đoán được ý Phong Bất Giác là gì.

"Đúng vậy, xem ra việc 'Tàng Linh' biến thành 'Thương Linh' đúng là có nguyên nhân nào đó..." Phong Bất Giác hướng Tự Vũ nói xong, đột nhiên, ánh mắt hắn biến đổi, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng: "Yo, người đẹp."

Tự Vũ vô tình mà tránh ánh mắt của hắn: "Gì vậy... Bộ ngươi nghĩ ta sẽ vui nếu ngươi không dấu hiệu mà khen trong lúc nói chuyện sao?"

"Ừm... Ý ta là chỉ nàng ấy..." Phong Bất Giác hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua vai Tự Vũ, giơ tay chỉ về hướng sau lưng Tự Vũ.

Tự Vũ quay đầu nhìn lại, phát hiện ở phía đồng bằng có một người phụ nữ đang đi về phía này một cách thản nhiên.

Người phụ nữ mặc một chiếc áo choàng xanh giản dị đeo một thanh kiếm dài trên thắt lưng, dáng người uyển chuyển và một dáng đi đầy sức sống. Mặc dù còn cách hai người một đoạn, nhưng vẻ ngoài của nàng ấy chỉ cần nhìn qua liền thấy, hẳn là một mỹ nhân.

"Hừ ..." Tự Vũ hừ lạnh một tiếng, quay sang hướng người mới tới, nhìn về phía bóng dáng người kia với Phong Bất Giác.

"Dù bày ra vẻ mặt 'ngươi có khen thì ta cũng sẽ không vui', nhưng khi phát hiện ta thật không có khen ngươi, ngươi lại trông rất không vui ." Phong Bất Giác cười nói.

"Trông ta ngây thơ vậy sao?" Tự Vũ lạnh lùng mà trả lời một câu.

"Vấn đề ở đây không phải là ngây thơ hay không..." Phong Bất Giác nói: "Ngươi hẳn đã đọc một câu trong 'Thám Tử Nhị Lưu Và Mèo' rằng..." Hắn ngưng một chút: "Phụ nữ, cần thức ăn, nước, tâng bốc, và một đôi giày đa năng."

"Đọc rồi, nhưng không đồng ý." Tự Vũ trả lời, "Loại lập luận chủ quan phiến diện và phân biệt giới tính sâu sắc này là hoàn toàn phi logic."

"À ... cho nên ta đã viết thêm trong bản thảo tháng này..." Phong Bất Giác nói, "Còn đàn ông, họ chỉ cần sự chấp nhận của một người phụ nữ nào đó để tồn tại."

Trong lúc bọn hắn đang trò chuyện, người phụ nữ đã đến gần. Cô ấy nhìn lần lượt khuôn mặt của Phong Bất Giác và Tự Vũ, sau đó chắp tay và nói, "Lạc Mai Kiếm - Lộc Thanh Ninh , tình cờ đi lạc tới nơi này. Không biết hai vị có biết đây là đâu không? Có biết đường nào để ta trở lại trấn Thương Linh không? "

"Lạc Mai Kiếm..." Tự Vũ nghe vậy, miệng nhẹ giọng thì thầm, rất nhanh liền nhớ đây chắc cũng là một trong Hoa Ảnh Lục Kiếm.

Phong Bất Giác nói thẳng: "A? Ngươi là sư muội của Lâm Thường?"

Ai ngờ, Lộc Thanh Ninh vừa nghe hai chữ Lâm Thường, lập tức chuyển thành ánh mắt thù địch, cầm trường kiếm nói: "Đừng nói bọn ngươi là do Lâm Thường phái tới?"

Bình Luận (0)
Comment