Thiên Đường Kinh Khủng (Kinh Hãi Thiên Đường)

Chương 247

Hai lỗ gần như hình tròn, phần rìa không đều.

Phong Bất Giác dùng đèn dầu nhìn vào, thấy bên trong tường có một khoảng trống rộng bằng cái gối, không có gì trong đó, nhưng dường như có những chữ viết trên tấm ván gỗ của bức tường phía sau.

Hắn còn dùng cờ lê ống đập tấm gỗ giữa hai lỗ, khoét rộng thành một lỗ lớn rồi đưa đèn dầu vào, cắm đầu vào nhưng vẫn không đọc được chữ viết trên tường.

Chỉ có hai từ trên cùng được dịch, có nghĩa là【 Chú ngữ 】, còn những dòng tiếp theo lại nhỏ như cánh ruồi, trông giống như một vài đường đen.

Phong Bất Giác ngay lập tức hiểu rằng phải sử dụng【 Kính lúp 】ở đây.

Hắn ngả đầu khỏi tường, không cần thăm dò, chỉ nâng kính lúp lên và lướt qua nội dung. Quả nhiên, một giây sau, hắn có thể nhìn thấy bản dịch của những từ này từ menu, ngay cả khi mắt hắn đã rời đi. (Hckt: Đội mũ vào, đoạn văn sau tự phát ra tiếng nhạc)


【 Hakuna... Matata... Từ giờ trở đi... Không phiền não, không sầu lo... Hakuna, Matata! Đơn giản và dễ nhớ... Hát lên nào... Từ giờ trở đi... Không cần lo lắng... đừng như trước nữa... Mặc cho số phận... Hakuna... Matata... 】

Tiếp theo dòng này là một câu tương tự như chú thích: Là một câu ngạn ngữ châu Phi cổ đại và thần kỳ, bách phát bách trúng.

Sau khi Phong Bất Giác đọc xong những nội dung này, hắn vung tay ném kính lúp xuống đất: "Thật là ngu ngốc! Thần kỳ con mẹ nó! Đang trong kịch bản tối tăm và kinh tởm như thế này lại bật ra đoạn nổi dung này là muốn khiến người ta nổi khùng hả!

Châu Phi nhà ngươi! Ai cần quả Easter egg từ Châu Phi này! Tưởng sẽ nghiêm túc nói cho ta biết về 'Kết giới được điều khiển bởi phép thuật', kết quả là nó có thể được phá bằng một câu ngạn ngữ Châu Phi a!


Nhân tiện, vở kịch siêu tốc vừa rồi là gì vậy? Nếu ta đóng cửa và không cho tên đó vào, ta sẽ nhận được gợi ý gì tiếp theo? Có phải sau khi ta mở cửa sẽ có một con lợn rừng và một con cầy meerkat dẫn ta lên tầng hai hát không?

Đây rốt cuộc là loại kịch bản quái gì? Khung cảnh thì tối như khỉ, đi đến đâu cũng tràn ngập mùi cứt... Ý nghĩa của thiết lập thế giới quan không rõ, khẩu vị thì quá mặn, các câu đố khó muốn điên, quy tắc giải câu đố thay đổi thất thường, gợi ý đưa ra có như không!"

Hắn gào thét một lúc rồi lại thở dốc một hồi, mắng chửi không ít lời khó nghe, xem ra Hakuna Matata kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn hơi nhiều...

Mười phút sau, hắn mới ngừng việc phản ứng thái quá, thu dọn đồ đạc, đến cầu thang trên tầng hai, đọc dòng chữ vừa rồi.

Vòng tròn ma thuật nhấp nháy vài cái, sau đó là tiếng thủy tinh vỡ vụn. Vài giây sau, bức tường thịt tạo thành từ những mảnh xác chết sụp đổ như một trận tuyết lở...


Phong Bất Giác nghĩ rằng sau khi câu thần chú được dỡ bỏ, những thứ trước mắt sẽ biến mất, nhưng không ngờ nó lại như thế này.

Hắn mất cảnh giác, bị chôn ở dưới, mắng một câu: "MOTHER F*CKER!" sau đó bò ra. Hắn thực sự biết ơn vì có thiết bị bảo hộ mặt và đã chọn để nó hiển thị, nếu không, chỉ riêng mức độ ghê tởm của mùi là có thể đủ khiến hắn hét lên mười câu chửi bậy tiếp.

Dù sao thì lối đi lên tầng hai đã được mở, đó là một sự tiến triển.

Phong Bất Giác điều chỉnh tâm trạng của mình và bước lên cầu thang trong khi hát câu thần chú vừa rồi phối hợp với giai điệu.

Cách bố trí các phòng ở tầng 2 hơi khác so với tầng 1. Ngay phía trên sảnh vào là một phòng có cửa ra vào, trong khi bố cục và diện tích các phòng khác gần giống nhau.

Cánh cửa của những căn phòng đó đều đóng chặt, Phong Bất Giác không vội đi khám phá, trước tiên hắn lần theo vết máu trên mặt đất để xem tên người tổng hợp đã đi đâu, nhưng hắn liền trực tiếp đi tới gian phòng phía trên sảnh chính.
Hình dạng của cánh cửa này khác với tất cả các cánh cửa khác trong căn nhà này. Hai tấm cửa gần nhau được làm bằng kim loại, ngay cả dân ngoài nghề cũng có thể nhận thấy đây là một thứ kim loại rất đắt tiền, khác hoàn toàn với những cánh cửa sắt gỉ sét và rẻ tiền ở tầng F2 dưới lòng đất. Chiều cao của cửa vượt qua 2m5, mép trên của khung cửa sát mái nhà, bề ngang rộng gần bằng hành lang.

"Hừm... Cỡ này ... Quả nhiên là được thiết kế để quái vật ra vào..." Phong Bất Giác nói, đưa tay ra, nắm lấy hai tay nắm cửa và kéo nó vài lần, "Chà, quả nhiên không mở được."

Hắn cũng đoán được mấy phòng kiểu này phải gần hết game mới vào được, cho nên hắn quay trở lại cầu thang và bắt đầu tìm kiếm từ căn phòng gần cầu thang nhất.

Lúc này, Phong Bất Giác là không có trạng thái "Cảnh Báo Cái Chết", không thể loại trừ tình huống "mở cửa là chết", cho nên hắn cẩn thận mở cửa từ từ, từ trong hành lý lấy ra thanh sắt, một lần nữa kiểm tra quanh phòng tìm bẫy.
Sau khi làm việc này, hắn mới bước vào với chiếc đèn trên tay.

Trước mắt là một gian phòng ngủ, trông khá gọn gàng. Chiếc giường sạch sẽ, khăn trải giường và đệm futon đã được gấp lại; có khung ảnh trên bàn đầu giường và hai tủ quần áo sát tường. Cũng giống ở tầng dưới, các cửa sổ đóng chặt và bên ngoài tối đen như mực. Có một chậu hoa nhỏ trên bệ cửa sổ, nhưng không có gì ngoài đất. Có hai suy đoán hợp lý: thứ nhất, thực vật bên trong đã trở thành đất; thứ hai, thực vật bên trong đã biến dị thành một loại động vật nào đó, và sau đó tự rời khỏi...

Phong Bất Giác đi thẳng đến bàn cạnh giường và nhặt khung ảnh lên. Trong khung, có một bức ảnh đã ố vàng và mờ nhạt khác, lần này là ba người, hai cậu bé 15-16 tuổi và một người mẹ khoảng 40 tuổi.
Cũng giống như những gì đã xảy ra trong phòng làm việc, Phong Bất Giác nhìn vào bức ảnh trong vài giây, sau đó một hình ảnh xuất hiện đúng lúc.

Sấm chớp ngoài cửa sổ cho thấy đó là một đêm giông bão.

Trong căn phòng này, một thiếu niên tóc nâu ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường. Một người phụ nữ đang nằm trên giường, mặt tái mét với đôi mắt trũng sâu. Hai người nắm chặt tay nhau, người phụ nữ rơm rớm nước mắt.

"Arthur... Có chuyện mẹ phải nói với con..."

"Con biết." Arthur trả lời: "Con đến từ tộc Hình, là... được nhận nuôi..."

Người mẹ nghe xong, im lặng vài giây: "Không phải, con là con của mẹ, cho dù không phải con ruột nhưng..."

"Mẹ đừng nói, mẹ không cần nói lời này, đương nhiên con luôn là con của mẹ." Arthur siết chặt tay mẹ.

"Con rất thông minh và mạnh mẽ. Mẹ rất yên tâm với con. Con có thể tự lo cho bản thân." Người mẹ thở dài:" Nhưng em trai của con quá hiền lành và quá yếu đuối, con..."
"Mẹ đừng lo, con chỉ có một đứa em trai." Arthur ngắt lời, "Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt." Vừa nói, cậu vừa cúi đầu, có vẻ rất đau buồn.

Một tia chớp khác lóe lên, và lúc này, bức ảnh chụp cận cảnh khóe miệng Arthur.

Cậu ta, lại đang mỉm cười...

Bình Luận (0)
Comment