Khoa Ba thành là con đường tất yếu phải qua để đi từ Hổ Khẩu quan đến Quy Sơn thành, Chu Thiên Giáng đã sớm phái quân thám thính, khi đại quân của Sở Vân còn cách Tạp Sắt thành hai mươi dặm thì hắn phải nhận được tin tức.
Mấy người Sở Vân vừa đến Hổ Khẩu quan liền lệnh cho khoái mã công khai truyền công văn của Binh Bộ. Bọn họ làm vậy cũng là để cho đám người Chu Thiên Giáng có thời gian suy nghĩ, đương nhiên trong lòng Sở Vân biết rõ rằng chắc chắn Chu Thiên Giáng đã nhận được tin tức từ trước đó rồi. Tuy không có nhiều người biết chuyện ông ta và Huyền Nhạc đến thay Chu Thiên Giáng và Văn Nhữ Hải nhưng mạng lưới quan hệ của Chu Thiên Giáng ở kinh thành cũng rất rộng, có hai người là Tĩnh Vương và hoàng tử Huyền Châu biết thì căn bản không thể giấu được. Hiện giờ trong lòng Sở Vân rất mâu thuẫn, có một số chuyện ông ta không biết sau khi gặp Chu Thiên Giáng thì nên làm thế nào.
Ngoài Khoa Ba thành, Chu Thiên Giáng đã sớm lệnh người xếp hàng nghênh đón. Thấy đại quân Sở Vân sắp đến, đám người Chu Nhất, Hạ Thanh không ngờ Chu Thiên Giáng cũng ngồi soái xa ra ngoài thành.
- Đại nhân, bọn họ đến để đoạt binh quyền của chúng ta, ngài còn đích thân ra đón làm gì? Hơn nữa, với quan phẩm hiện giờ của ngài thì ngoài Hoàng thượng và Tĩnh Vương ra thì không cần phải nghênh đón bất cứ ai cả.
Hạ Thanh nhìn Chu Thiên Giáng nói.
Sau mấy lần lập đại công thì chức quan của Chu Thiên Giáng đã không còn thấp hơn so với Sở Vân, theo quan phẩm thì quả thực hắn cũng không cần phải đích thân ra ngoài thành nghênh đón.
- Huyền Nhạc đã được phong vương, ta đây là thần tử, dù sao cũng phải nịnh bợ một chút chứ.
Chu Thiên Giáng nhìn chăm chú về xa xa.
Mấy người Hạ Thanh nghe xong đều coi thường, bọn họ còn lâu mới tin Chu Thiên Giáng sẽ tuân thủ lễ chế của Đại Phong, đừng nói đến Huyền Nhạc, cho dù bây giờ Tĩnh Vương có đến thì e là Chu Thiên Giáng cũng chưa hẳn đã nghênh đón theo lễ chế.
Nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của mọi người thì Chu Thiên Giáng cười cười:
- Sở Vân đại nhân đối xử với chúng ta không tệ, ta đây là nể mặt ông ấy. Nếu như chỉ có Huyền Nhạc đến thôi, tiểu tử này mà không nộp phí vào thành thì ta cũng không cho vào đâu.
Nghe Chu Thiên Giáng nói vậy thì mọi người mới lộ ra nụ cười đã hiểu, qua chuyện này đám người Chu Nhất cũng nhìn rõ được mặt mũi của hoàng thất. Bọn họ liều sống liều chết lập nhiều đại công như vậy, đến Lâm Phong cũng suýt nữa gặp nạn ở Thiên Thanh, không ngờ chỉ vì một lời đồn vô căn cứ mà Thành Võ Hoàng không để ý đến Chu Diên Thiên đang phản công lại mà muốn lâm trận đổi soái. Có khả năng mấy nhân vật lớn trong kinh thành không cảm thấy chuyện này là gì nhưng trong lòng những tướng sĩ này thì lại vô cùng tức giận.
Sở Vân và Huyền Nhạc cũng đã nhận được tin tức, biết được Chu Thiên Giáng đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở Khoa Ba thành. Khi sắp đến cổng thành thì Sở Vân không khỏi ngẩn ra, vốn ông ta cho rằng Chu Thiên Giáng sẽ vô cùng tức giận về chuyện này nhưng không ngờ rằng hắn còn đích thân ra ngoài thành nghênh đón nữa.
- Huyền Nhạc điện hạ, Chu Thiên Giáng đích thân ra nghênh đón, liệu chúng ta có cần thể hiện cái gì đó không?
Sở Vân đến trước xe của Huyền Nhạc hỏi.
Lần này lên phía bắc trên danh nghĩa là Sở Vân tiếp quản phòng ngự nhưng ông ta hiểu thực ra Huyền Nhạc mới là đương gia. Trước khi đi Thành Võ Hoàng đã ban thánh điện kim bài cho Huyền Nhạc, hành quân đánh trận là chuyện của Sở Vân nhưng chắc chắn công lao sẽ rơi xuống Huyền Nhạc.
Huyền Nhạc vén rèm xe lên, bước ra ngoài rồi đứng trên xe nhìn về xa xa thấy quả thực là có bày lễ nghi thì mới thở phào nhẹ nhõm. Đại kỳ tung bay trên soái xa của Chu Thiên Giáng cho thấy chủ soái đích thân ra nghênh đón.
- Sở đại nhân, lệnh cho đại quân dừng trước cổng thành 800 trượng, bổn điện hạ muốn đi bộ vào thành.
Huyền Nhạc nhẹ giọng nói ra.
Sở Vân gật gật đầu, Huyền Nhạc có thể bỏ đi thân phận quả không uổng là một người hiền đức nhưng người Chu Thiên Giáng ủng hộ lại là Tứ hoàng tử Huyền Châu. Điều này khiến Sở Vân cảm thấy có chút tiếc hận, nếu như hai người này có thể liên thủ với nhau thì đúng là chuyện đáng mừng của Đại Phong.
Lần bắc thượng xuất quan này Thành Võ Hoàng đích thân chỉ điểm bảo Huyền Nhạc đi cùng, đồng thời giao phó cho Huyền Nhạc một sứ mệnh đặc biệt. Huyền Nhạc biết có lẽ lần này đến có chút nguy hiểm nhưng y cũng muốn nhân cơ hội này để cài thế lực của mình vào hệ thống quân binh. Về mặt này thì Huyền Nhạc mãi không bằng Huyền Châu, tuy Huyền Châu cũng không chen được vào quân quyền nhưng có Chu Thiên Giáng ủng hộ nên hầu hết quân binh đều đứng về phía Huyền Châu. Điều quan trọng nhất là sứ mệnh lần này đối với Huyền Nhạc mà nói chính là một cơ hội tuyệt hảo, nói cách khác thì vốn đây chính là khảo nghiệm Thành Võ Hoàng dành cho y.
Chu Thiên Giáng từ xa nhìn thấy Huyền Nhạc xuống xe, đi bộ về phía Khoa Ba thành thì thầm gật gật đầu, thầm nói tiểu tử Huyền Nhạc này cũng coi như thông minh. Nếu như người ta đã xuống xe rồi thì Chu Thiên Giáng cũng không thể đứng trên xe được, nếu như Huyền Nhạc lấy thân phận tiểu vương gia của mình ra lên mặt thật thì Chu Thiên Giáng định sẽ lấy cứng chọi cứng, cho y mất hết mặt mũi.
Chu Thiên Giáng chắp hai tay sau lưng đứng trước hàng ngũ chứ cũng không ra nghênh đón. Thân phận và địa vị khác nhau, Chu Thiên Giáng có quyền làm vậy, hơn nữa hắn là đại công thần giải quyết khó khăn ở Thiên Thanh, bản thân mình thập tử nhất sinh thì cũng nên được hưởng chút uy nghi.
Sở Vân cũng không quan tâm đến điều đó, vẫn cưỡi một con ngựa cao to, không nhanh không chậm đi bên cạnh Huyền Nhạc. Luận về bối phận thì ông ta đồng trang lứa với Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín, bất kể Chu Thiên Giáng có làm quan to cỡ nào thì vẫn là vãn bối của ông.
Chu Thiên Giáng ôm quyền chắp tay:
- Sở Vân đại nhân đi đường vất vả, Thiên Giáng đặc biệt dẫn binh mã trong thành ra nghênh đón. Huyền Nhạc, nhiều ngày không gặp, tiểu tử ngươi ngày càng đẹp trai, phong độ ra đấy.
Chu Thiên Giáng nói xong thì cười cười bước lên mấy bước, đích thân dắt cương ngựa của Sở Vân.
Hai câu này Chu Thiên Giáng nói rất rõ ràng, ý là ta đến để nghênh đón Sở Vân thôi, câu sau hắn nói nhìn thì thấy vô lễ nhưng lại thể hiện mối quan hệ vô cùng thân thiết.
Sở Vân nhảy xuống chiến mã:
- Thiên Giáng, lúc tiểu tử ngươi bị biếm xuất thành, ta còn tưởng là ngươi bị phạt thật chứ, không ngờ đây lại là thủ thuật che mắt mà Hoàng thượng và ngươi đùa với mọi người.
Huyền Nhạc cũng cười nói:
- Mối họa Thiên Thanh đã làm hại đến Đại Phong nhiều năm, lần này Thiên Giáng huynh ra tay đúng là có bản lĩnh, vừa nhấc tay đã giải quyết được nỗi lo sau này của Đại Phong, đúng là may mắn của Đại Phong.
- Chúng ta đừng khách khí nữa, vào trong thành ngồi xuống tâm sự đi!
Chu Thiên Giáng nói xong thì lệnh cho Chu Nhất dẫn đại quân vào đóng trong binh doanh, Chu Thiên Giáng đi cùng Sở Vân và Huyền Nhạc về phủ nha, nhưng 800 thân binh của Huyền Nhạc vẫn không rời đi mà bám sát theo mấy người Chu Thiên Giáng.
Mọi người lần lượt ngồi xuống phân theo thứ bậc, lúc này Sở Vân mới lấy ra công văn của Binh Bộ:
- Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng thương ngươi và Văn tướng quân vất vả nên đặc biệt lệnh cho ta và Huyền Nhạc điện hạ đến đây tiếp nhận đóng giữ. Trước khi đi Hoàng thượng nhờ ta chuyển lời đến ngươi, nói lần này ngươi có công lao lớn, Hoàng thượng đang ở kinh thành chờ ngươi trở về ăn mừng đấy.
Sở Vân nói xong thì lặng lẽ nhìn Huyền Nhạc một cái.
Chu Thiên Giáng cười thầm trong lòng, má nó, lại còn nói là mừng công lao của lão tử, 800 thân binh của Huyền Nhạc ở ngoài đại sảnh, còn phái theo một vạn đại quân đi theo, chắc lại sợ lão tử tạo phản hở?
- Sở Vân đại nhân, ở phương bắc trời lạnh thật đấy, ta cũng không muốn ở lại nữa, vừa hay hai người đến thì ta có thể yên tâm trở về hưởng thụ mấy ngày rồi.
Chu Thiên Giáng rất cảm thán nói.
Huyền Nhạc hơi ngẩn ra, không ngờ Chu Thiên Giáng lại chấp nhận đổi quân một cách dễ dàng như vậy, đừng quên rằng hiện giờ là thời khắc mấu chốt để đánh tan Chu Diên Thiên, làm vậy chẳng khác nào chắp tay dâng công lao cho người khác. Biểu hiện của Chu Thiên Giáng quá mức rộng lượng lại khiến Sở Vân và Huyền Nhạc có chút ngoài ý muốn.
Đêm đó Chu Thiên Giáng bày tiệc rượu để đón gió tẩy trần cho Sở Vân và Huyền Nhạc. Vốn quan binh Khoa Ba thành không nhiều, trong tình hình này Huyền Nhạc cũng cảm thấy vô cùng yên tâm. Đối với Huyền Nhạc thì chỉ cần đại quân của Văn Nhữ Hải không tạo phản theo mà chỉ dựa vào thực lực của Chu Thiên Giáng thì vẫn chẳng nên trò trống gì.
Trên bàn rượu, Chu Thiên Giáng kể đơn giản chuyện ở Thanh Thiên một lượt, còn đặc biệt nói về việc Đại Ngưu cầu thân Da Luật gia tộc. Khi Huyền Nhạc hỏi đến việc đại quân Ô tộc có đến Đại Phong hay không thì Chu Thiên Giáng lắc đầu phủ quyết chuyện này, chỉ cần mấy người Văn Nhữ Hải, Tần Vĩ không nói ra thì cho dù những người khác có nói ra cũng chẳng ích gì, Chu Thiên Giáng sống chết cũng không thừa nhận thì cũng chẳng ai làm gì được hắn.
Chu Thiên Giáng nói với Sở Vân và Huyền Nhạc rằng hiện giờ hắn đang nhớ Quách Dĩnh, Ngọc Nhi, qua buổi trưa ngày mai hắn sẽ khởi hành hồi kinh.
Huyền Nhạc cảm thấy có chút không thể tin được, hình như chuyện này có vẻ thuận lợi quá mức, kinh thành lời đồn như hổ, thậm chí ngay cả Thành Võ Hoàng cũng đã chuẩn bị kế sách vẹn toàn, ai ngờ được đến quan ngoại lại là một cục diện khác.