Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 312 - Chương 224: Mạo Hiểm Sắp Đặt (1)

Chương 224: Mạo hiểm sắp đặt (1)

Nếu Chu Thiên Giáng đồng ý một cách vui vẻ như vậy thì Huyền Nhạc cũng vội vàng đồng ý, y cũng sợ đêm dài lắm mộng lại xảy ra chuyện gì đó, nhưng Sở Vân cứ ngồi cau chặt chân mày.

Sáng sớm ngày hôm sau, Huyền Nhạc sắp xếp nhân thủ tiếp nhận việc đóng giữ Khoa Ba thành, đến giờ phút này thì Huyền Nhạc mới thực sự tin rằng Chu Thiên Giáng quả thực không có ý đồ mưu phản.

Chu Thiên Giáng đã sớm sắp xếp đồ đạc xong, chuẩn bị hồi kinh trước, vừa lúc đó thì Sở Vân bước vào.

- Sở đại nhân, không biết ngài còn phân phó gì nữa?

Chu Thiên Giáng mỉm cười hỏi.

Sở Vân nhìn xung quanh một chút, trong lòng Chu Thiên Giáng biết ông ta có chuyện muốn nói với mình.

- Các ngươi ra ngoài hết đi, chuẩn bị một chút, chúng ta cũng sắp về nhà rồi.

Chu Thiên Giáng vừa phân phó một tiếng thì đám người Chu Nhất và Hạ Thanh liền ra khỏi phòng.

Sở Vân nhìn Chu Thiên Giáng, từ hôm qua đến hôm nay, nhìn chung Huyền Nhạc cũng không cho người theo bên cạnh.

- Thiên Giáng, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi có ý định muốn tự xưng vương không?

Sở Vân nhìn ánh mắt của Chu Thiên Giáng, nói rất nghiêm túc.

- Nghe ngài nói kìa, nếu truyền ra ngoài thì ta mất đầu đấy.

Chu Thiên Giáng giả bộ hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa.

- Tiểu tử ngươi đừng có giả vờ nữa, mặc kệ ngươi có ý định này không nhưng hiện giờ lão phu cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, bắt Huyền Nhạc rồi ép Thành Võ Hoàng tha cho ngươi một lần. Thứ hai là vĩnh viễn đừng trở về kinh thành, trước tiên cứ tìm chỗ trốn đã.

Sở Vân cau mày, nói nghiêm túc.

- Ngài…ngài muốn làm gì vậy? Sở Vân đại nhân, sao ta không hiểu gì cả.

Chu Thiên Giáng nghi hoặc nhìn Sở Vân, lần này thì hắn có chút mờ mịt thật rồi.

Sở Vân nhìn nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói:

- Lão phu cũng là chịu sự ủy thác của Tĩnh Vương, lần này Huyền Nhạc mang theo một sứ mệnh đặc biệt, sinh tử của ngươi hoàn toàn nắm trong tay y. Bên này ngươi vừa đi thì Niêm Can Xử sẽ thu xếp với Huyền Nhạc. Thành Võ Hoàng và Vệ Triển trong kinh thành đều đang đợi sự phán xét của Huyền Nhạc cho ngươi đấy, chỉ cần Huyền Nhạc viết một chữ “giết” trên mật tấu thì ngươi vừa về đến kinh thành bị giết chết là điều không thể nghi ngờ. Chuyện này ngoài Hoàng thượng ra cũng chỉ có Tĩnh Vương, Vệ Triển và Huyền Nhạc biết, vậy nên Tĩnh Vương thiên tuế nhờ lão thần bảo ngươi đừng trở về kinh thành, đến lúc đó ngài ấy sẽ bí mật đưa Ngọc Nhi ra ngoài thành.

Sở Vân giảm thấp âm thanh nói một cách nghiêm túc. Chu Thiên Giáng nghe xong thì trong lòng lạnh lẽo, hắn hiểu được sự lo lắng của Tĩnh Vương là đúng. Với sự tranh giành giữa Huyền Nhạc và Huyền Châu hiện giờ, cho dù không có chuyện gì y cũng muốn khiến hắn chết chứ đừng nói là có cơ hội tốt thế này.

Trái tim băng giá của Chu Thiên Giáng cũng có chút cảm động. Tĩnh Vương thân là thân vương hoàng thất nhưng lại vì Ngọc Nhi mà liều chết giúp một người ngoài là hắn. Nói trên một phương diện khác thì Sở Vân lại càng khiến Chu Thiên Giáng cảm kích, đường đường là lão thần bảo thủ cố chấp nhưng không ngờ lại có thể để Chu Thiên Giáng hắn lựa chọn xưng vương hay thành cướp. Sở Vân làm vậy chẳng những tin tưởng Tĩnh Vương mà còn chẳng khác gì ngay cả bản thân ông cũng trở thành “con tin” của Chu Thiên Giáng. Thân là tướng quân trên ngựa chiến cả đời thì đây đúng là sự khuất nhục to lớn.

Chu Thiên Giáng lùi lại phía sau một bước, vái Sở Vân một cái thật sâu. Phán đoán của hắn và Tĩnh Vương giống nhau, hắn cảm thấy sự phán xét của Huyền Nhạc đối với hắn chỉ có một chữ, đó chính là…giết!

Trong đại viện phủ nha, đám người Chu Nhất và Hạ Thanh đều đang nhìn Chu Thiên Giáng, giờ phút này từng huynh đệ trong sân đều đang chờ sự lựa chọn của Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng chắp tay sau lưng đi qua đi lại, hắn biết đây là một sự lựa chọn rất khó, e là đi nhầm một bước sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục. Sở Vân nói rất rõ ràng, khi Huyền Nhạc tiễn Chu Thiên Giáng ra khỏi thành thì đó cũng là cơ hội cuối cùng của hắn, mất đi cơ hội này thì Chu Thiên Giáng chỉ còn con đường ẩn thân giang hồ. Cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị từ trước đến nay đều không từ thủ đoạn, bất cứ ai cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giết đi đối thủ lớn mạnh của mình.

Thành Võ Hoàng làm vậy cũng là một sự khảo nghiệm với nhi tử. Nếu Huyền Nhạc bị chôn vùi trong tay Chu Thiên Giáng thì Huyền Châu có thể có thể nhìn rõ bộ mặt thật của Chu Thiên Giáng, càng khiến cho những trọng thần trong triều trở nên tỉnh táo. Đương nhiên trong lòng Thành Võ Hoàng cũng biết Chu Thiên Giáng sẽ không dám giết Huyền Nhạc, hắn sẽ lấy Huyền Nhạc làm điều kiện đổi lấy sự sinh tồn, hơn nữa chỉ cần con gái Tĩnh Vương là Lý Ngọc Nhi và Quách Dĩnh còn ở kinh thành thì Chu Thiên Giáng cũng sẽ không xuống tay với Huyền Nhạc. Mặt khác, nếu như Chu Thiên Giáng ngoan ngoãn bỏ quân quyền thì chắc chắn Huyền Nhạc sẽ viết một chữ “giết” truyền cho Niêm Can Xử. Lời của quân vương chắc như đinh đóng cột, chữ “giết” này chẳng khác nào lệnh tất sát mà Thành Võ Hoàng giao cho Niêm Can Xử. Nếu như Huyền Nhạc làm vậy thật thì trong lòng Thành Võ Hoàng y cũng coi như có đủ sự tàn nhẫn để làm Hoàng thượng, ngôi vị này không thuộc về hắn thì còn thuộc về ai nữa?

Thời gian cấp bách, bên ngoài đã chỉnh đốn xong, mọi người chỉ còn đợi lệnh của Chu Thiên Giáng. Cuối cùng Chu đại quan nhân cũng dừng bước, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của mọi người.

- Chu Nhất, truyền lệnh cho các huynh đệ, xuất thành hồi kinh!

Chu Thiên Giáng đi qua đi lại nửa ngày, cuối cùng cũng hạ lệnh.

Trong lòng mọi người đều thất vọng, mệnh lệnh này của Chu Thiên Giáng chẳng khác nào từ bỏ hoàn toàn quân quyền quan ngoại, cũng bỏ qua cơ hội tốt bắt Huyền Nhạc để chia cắt Đại Phong.

Mấy người Chu Nhất không ai nói gì, yên lặng tiêu sái bước ra đại viện, bắt đầu đi sắp xếp hành trình. Chu Thiên Giáng còn chưa muốn để lộ Thiên Lôi pháo xa (xe pháo) trước mặt Huyền Nhạc, phần lớn một ngàn binh mã của Chu Tứ đã sớm đem xe pháo đến Mã Đề thành rồi. Chu Thiên Giáng trở về phòng, nhấc bút viết hai hàng chữ, coi như lời khen tặng cho Huyền Nhạc lúc chia tay.

Ngoài Khoa Ba thành, Huyền Nhạc mỉm cười kéo tay Chu đại quan nhân than vắn thở dài, hai người thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tai, thân thiết cứ như do một mẹ sinh ra. Sở Vân không cưỡi ngựa, thậm chí còn không mang theo thanh đao tùy thân. Ông ta đang đợi sự lựa chọn của Chu Thiên Giáng, nếu hắn động thủ thật thì ông cũng không chống lại.

- Thiên Giáng huynh, để ngày khác Huyền Nhạc ta hồi kinh thì sẽ đến phiên huynh đón gió tẩy trần cho ta.

- Huyền Nhạc, quan ngoại trời đông giá rét, ngươi xương cốt hơi yếu, bảo trọng thân thể đấy.

Chu Thiên Giáng nói xong thì hai tay nắm tay phải của Huyền Nhạc, siết một cái thật mạnh.

Huyền Nhạc hơi ngẩn ra, gật gật đầu không nói gì, Chu Thiên Giáng cười lớn cáo từ Sở Vân. Nhìn đoàn người đi ngày càng xa, trong lòng Sở Vân thầm thở dài, không biết tại sao trong lòng Sở Vân lại rấ muốn để Chu Thiên Giáng khống chế được cục diện.

Huyền Nhạc chắp hai tay sau lưng nhìn đoàn quân của Chu Thiên Giáng biến mất trong tầm mắt, trong tay phải có một tờ giấy. Đây là thứ vừa nãy Chu Thiên Giáng nắm tay phải của y đã đưa cho. Tiễn biệt xong trở về trong thành thì Huyền Nhạc mới lặng lẽ mở tờ giấy ra nhìn một cái.

Đọc hai hàng chữ ngắn ngủi trên tờ giấy thì sắc mặt Huyền Nhạc trắng bệch, y cẩn thận nhìn bốn phía một cái rồi lặng lẽ xé vụn tờ giấy thành từng mảnh nhỏ.

Đội ngũ đi theo Chu Thiên Giáng không đông lắm, trong đó có hai cỗ xe ngựa rất bình thường là xe của Lâm Phong và Chiêm Linh. Chuyện Sở Vân nói với Chu Thiên Giáng hắn cũng không nói cho hai người này biết, đến lúc sắp ra khỏi thành thì hai cỗ xe ngựa này mới nhập vào hàng ngũ.

Chu Thiên Giáng nhìn đám người Chu Nhất đều rầu rĩ không vui, cũng không nói chuyện thì không khỏi cười cười:

- Sao thế? Câm hết rồi à? Hiếm khi bổn đại nhân cưỡi ngựa mà cũng không ai nói chuyện với ta.

- Đại nhân, bọn ta cũng không lắm mồm như Đại Ngưu.

Chu Nhất lạnh lùng nói.

- Tâm trạng ta không tốt, không muốn nói chuyện.

Hạ Thanh cũng nói theo.

Chu Nhị và Chu Tứ nhìn nhau một cái, dứt khoát im lặng không nói gì.

Chu Thiên Giáng cười cười:

- Ta biết trong lòng các ngươi tức giận, có phải các ngươi cảm thấy Chu Thiên Giáng ta làm việc có chút thiếu quyết đoán không?

- Đại nhân, người muốn làm việc lớn thì không thể có trái tim của nữ nhân có chồng. Cơ hội này đã mất đi thì tiếp theo đại nhân định làm thế nào?

Chu Nhị không kìm được hỏi.

Chu Thiên Giáng nghe xong thì đột nhiên cười ha ha hai tiếng:

- Đại trượng phu nếu muốn hùng bá thiên hạ thì quả thật phải là người quyết đoán. Trong trí nhớ của ta có một câu nói là “Nghi tương thừa dũng truy cùng khấu, mạc học Bá vương không cô danh”. Trong câu này các ngươi không biết Sở bá vương là ai nhưng hẳn là có thể hiểu được nghĩa của nó. Yên tâm đi, chúng ta cứ thoải mái hồi kinh đi, càng như vậy thì Thành Võ Hoàng càng không dám giết ta. Chuyện nhỏ mà không nhẫn thì sẽ bị hỏng kế lớn, bây giờ chưa phải lúc.

Mọi người kỳ quái sao Chu Thiên Giáng lại tự tin như vậy chứ? Vạn nhất vừa về đến kinh thành bên Huyền Nhạc nói ngài lòng lang dạ sói thì ngài làm thế nào bây giờ? Thậm chí Thành Võ Hoàng có thể phái một đội quân ngoài kinh thành giải quyết ngài bí mật, đến cơ hội để giải thích cũng không cho đâu.

- Đại nhân, nếu ngài đã quyết định rồi thì mấy người chúng ta cũng chẳng còn gì để nói, dù sao có chuyện thì chúng ta cùng xuống suối vàng.

Hạ Thanh cười khổ nói.

Bình Luận (0)
Comment