- Các huynh đệ, đừng bi ai như thế chứ, còn chưa đến mức đấy đâu. Đúng rồi, ta có phong thư này, lập tức phái người đem đến đại doanh Quy Sơn thành, giao tận tay Tần Vĩ tướng quân đi.
Chu Thiên Giáng nói xong thì lấy một phong thư đã viết xong giao cho Chu Nhị.
Đám người Chu Thiên Giáng đi chưa được tám mươi dặm thì tụ hợp cùng đội ngũ Thiên Lôi pháo xa đã đến Mã Đề thành từ trước đó. Nếu đã quyết định hồi kinh thì mọi người cũng không khuyên nhủ nữa. Chu Thiên Giáng ngồi vào xe của Chiêm Linh, bắt đầu nói về phong thổ quan nội với nàng, thậm chí chuyện Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách cũng không giấu gì. Biết Chu Thiên Giáng còn có hai hồng nhan tri kỷ thì trong lòng Chiêm Linh nhất thời dâng lên nỗi chua xót. Nàng yêu cần đi yêu cầu lại Chu Thiên Giáng phải đảm bảo với nàng không được bắt nạt một người dị tộc (khác tộc) như nàng, nếu không nàng sẽ lấy Xích Huyết Kiếm giết chết hai người kia. Chu Thiên Giáng thầm nhủ trong lòng chuyện nhà chuyện nước đều phải lo thế này, liệu hắn có bị lão hóa trước hay không đây?
Trong Khoa Ba thành, Huyền Nhạc cũng không đến Quy Sơn thành tiếp quản quân quyền ngay lập tức. Trong thư phòng ở hậu viện phủ nha, hai ám tử Niêm Can Xử ở Khoa Ba thành đang yên lặng đứng bên cạnh chờ mật hàm của Huyền Nhạc điện hạ. Vệ Triển đã sớm thông báo cho các mật thám ở quan ngoại, chỉ cần Huyền Nhạc điện hạ xuất quan thì lúc nào cũng phải mật báo tất cả tình hình ở quan ngoại cho ông ta, đặc biệt là sau khi Huyền Nhạc và Chu Thiên Giáng gặp nhau thì sẽ truyền đến kinh thành một mật hàm cực kỳ quan trọng. Vệ Triển vì lý do an toàn đã lệnh phong mật hàm này phải truyền bằng khoái mã, như vậy cũng để phòng ngừa bồ câu đưa thư sẽ có sai sót.
Trong đầu Huyền Nhạc vẫn lóe lên hai câu trên tờ giấy của Chu Thiên Giáng, y không biết có nên bỏ qua cơ hội này hay không. Y biết chỉ cần Chu Thiên Giáng chết đi thì Huyền Châu căn bản không có bản lĩnh tranh ngôi vị Thái tử cùng y, nhưng nhỡ mình viết xuống chữ “chết” mà Chu Thiên Giáng lại không chết thì y cũng hoàn toàn mất đi ngôi vị Thái tử.
Huyền Nhạc cảm thấy cây bút trong tay như nặng ngàn cân, suy tính nửa ngày vẫn khó quyết, cuối cùng y cũng cắn chặt răng, hạ quyết tâm.
Hai gã ám tử dùng sáp chì phong kín bức mật hàm ngay tại chỗ rồi vội vàng rời khỏi phủ nha bằng cửa bên. Người của Niêm Can Xử vừa đi thì Huyền Nhạc lập tức hạ lệnh tập kết đại quân, bắt đầu khởi hành đến Quy Sơn thành. Chỉ có nắm được binh quyền ở Quy Sơn thành thì Huyền Nhạc mới có thể chính thức trở thành vua ở quan ngoại. Trước khi có được binh quyền của đại quân Văn Nhữ Hải thì chẳng ai biết được Chu Thiên Giáng có phòng bị gì hay không cả.
Trong đại doanh ngoài Quy Sơn thành tinh thần mọi người đều chán nản, từ khi Chu Thiên Giáng rời đi, các tướng quân như mất đi người tâm phúc. Tin Huyền Nhạc đến Khoa Ba thành đã được truyền đến, mấy người Tần Vĩ biết Văn Nhữ Hải sắp phải rời khỏi đạo quân này.
Đại doanh Bắc Phương hiện giờ có căn cơ là hai vạn binh mã Văn Nhữ Hải dẫn từ đại doanh Trấn Nam ra, thêm đại quân tạm thời mà Chu Thiên Giáng tập hợp được lúc chiến tranh ở kinh thành. Có thể nói rằng đại quân này do chính Chu Thiên Giáng tạo ra, các tướng sĩ ở dưới trướng của Văn Nhữ Hải rất an tâm thoải mái nhưng nếu đổi lại là người khác chỉ huy thì cảm thấy rất khó chịu.
Tuy lúc ở Hổ Khẩu quan Huyền Minh từng đảm nhiệm chức Thống soái đại quân này nhưng lúc đó Huyền Minh chia đại quân thành hai trận doanh, Văn Nhữ Hải vẫn suất lĩnh đội binh mã này như cũ, Huyền Minh chỉ là chủ soái trên danh nghĩa mà thôi. Nhưng hiện giờ thì khác, một khi Văn soái đi thì quân quyền sẽ hoàn toàn nằm trong tay Huyền Nhạc và Sở Vân, tuy Sở Vân cũng là danh tướng Đại Phong nhưng đội binh mã này cũng chẳng có ai sợ ông ta cả.
Huyền Nhạc và Sở Vân suất lĩnh mười ngàn nhân mã trùng trùng điệp điệp đến ngoài Quy Sơn thành, ngoài đại doanh Văn Nhữ Hải cũng không xuất hiện lễ nghênh đón. Điều này chẳng những không nể mặt Sở Vân mà còn càng là sự miệt thị với một hoàng tử như Huyền Nhạc. Thấy kết quả này thì Huyền Nhạc càng cảm thấy sự lựa chọn của mình là chính xác.
Sở Vân thân là tướng lĩnh trong quân nên cũng rất thấu hiểu mấy chuyện thế này. Bất luận đại quân nào mà đổi chủ soái thì mọi người cũng cảm thấy bất mãn với chủ soái mới, dù sao những người này đều đồng sinh cộng tử cùng Văn Nhữ Hải, là những thiết kỵ một tay ông ta dạy được, nếu đổi lại là Sở Vân thì trong lòng ông cũng thấy bất mãn.
- Huyền Nhạc điện hạ, đây là tuyến đầu của chiến trường, không bằng được hậu phương, không có lễ nghênh đón, cũng là để phòng bị trong Quy Sơn thành tập kích bất ngờ.
Sở Vân vội giải thích cho Huyền Nhạc, ông ta lo rằng Huyền Nhạc sẽ bất mãn với các tướng sĩ. Đây là tuyến đầu trong chiến đấu, nếu như giữa tướng soái có vết rạn thì đây đúng là tai họa với toàn quân.
- Sở đại nhân yên tâm, tuy Huyền Nhạc chưa từng dẫn binh nhưng những tướng sĩ trong quân là người mà Huyền Nhạc kính nể nhất. Trước khi đi phụ hoàng đã dặn dò ta là đại quyền chỉ huy trong quân đều phải nghe theo sắp xếp của Sở đại nhân ngài. Nhiệm vụ của Huyền Nhạc chỉ là trấn an các quân sĩ này thay phụ hoàng thôi.
Huyền Nhạc mỉm cười nhìn Sở Vân, y hiểu rõ phân lượng của mình, nếu muốn hạ được Quy Sơn thành thì còn phải dựa vào Sở Vân.
Sở Vân gật gật đầu, Huyền Nhạc có thể hiểu được là tốt, ông ta chỉ sợ Huyền Nhạc ỷ vào thân phận tiểu vương gia mà chỉ huy một cách mù quáng, để các quân sĩ đổ máu hi sinh vô ích.
Ngoài đại doanh không có lễ nghênh đón nhưng trong đại doanh đã sắp xếp tất cả. Văn Nhữ Hải không muốn nhìn thấy cục diện căng thẳng của hai bên trước khi mình rời đi, dưới sự kiên trì của ông ta thì mấy người Tần Vĩ và Phạm Nhung đành phải xếp hàng nghênh đón trước đại trướng chủ soái.
Huyền Nhạc vẫn đi bộ vào đại doanh như cũ, thấy các tướng quân xếp hàng trước đại trướng của chủ soái thì Sở Vân và Huyền Nhạc cùng bước đến.
Văn Nhữ Hải bị thương, vẫn ngồi trên ghế chủ soái nhưng thấy Huyền Nhạc và Sở Vân bước đến thì vẫn miễn cưỡng muốn đứng lên.
Huyền Nhạc vội chạy lên mấy bước, đỡ lấy Văn Nhữ Hải:
- Văn soái bị thương thì không cần khách khí như vậy. Tuy Huyền Nhạc có thân phận hoàng thất nhưng nói ra cũng là vãn bối của ngài. Chư vị tướng quân không màng sống chết bao vây tiêu diệt nghịch tặc Chu Diên Thiên, Huyền Nhạc thay mặt phụ hoàng cúi mình trước mọi người.
Huyền Nhạc nói xong thì hai tay ôm quyền, cúi đầu thật sâu gửi lời cảm ơn đến các tướng quân.
Vẻ mặt căng cứng của mấy tướng quân cuối cùng cũng thả lỏng. Những tướng quân trên lưng ngựa không sợ cứng mà chỉ sợ mềm, khác với các quan viên kinh thành, những người này chẳng ai dám đảm bảo trận tiếp theo mình còn sống hay không nên căn bản cũng chẳng quan tâm đến thân phận của Huyền Nhạc.
Văn Nhữ Hải cười ha ha hai tiếng:
- Tiểu vương gia đừng khách khí, Sở Vân tướng quân, giao những huynh đệ này cho ngài thì ta cũng coi như an tâm.
Ánh mắt Sở Vân uy nghiêm nhìn mọi người, yên lặng gật đầu nói:
- Không hổ là những người do Thiên Tín dạy dỗ, ai cũng tốt thế này. Lão Văn, mau trở về dưỡng thương cho khỏi đi, ta chỉ tạm thời giúp ngài dẫn quân thôi.
Lúc này Tần Vĩ mới đi tới, ôm quyền nói:
- Tần Vĩ suất lĩnh các tướng sĩ đại doanh Bắc Phương cung nghênh Huyền Nhạc điện hạ và Sở đại nhân.
Hiện giờ Tần Vĩ tạm thời đảm nhiệm chức chủ soái nên tất cả việc giao tiếp đều do anh ta hoàn thành. Tần Vĩ đưa Huyền Nhạc và Sở Vân vào đại trướng, chuyện thứ nhất Sở Vân làm chính là tuyên đọc công văn của Binh Bộ.
Trong không khí trang nghiêm hai bên đã trao nhau ấn soái. Trên danh nghĩa thì Sở Vân tiếp quản đại doanh Bắc Phương nhưng mọi người ai cũng biết người cầm quyền thực sự chính là Huyền Nhạc điện hạ, trong lòng Sở Vân thì càng hiểu rõ ấn soái là tử vật, không nhận được sự ủng hộ của các tướng sĩ thì căn bản không thể đánh tiếp trận này.
Văn Nhữ Hải đã sớm chuẩn bị xong, sau khi hai bên trao đổi xong được nửa ngày thì ông ta đã rời đại doanh dưới sự hộ tống của một đội ngũ trăm người. Huyền Nhạc đích thân tiễn ra ngoài đại doanh nhưng Sở Vân và Tần Vĩ thì tiễn tận mười dặm.
Nhìn theo xe của Văn Nhữ Hải biến mất, Tần Vĩ và Sở Vân trên ngựa nhìn nhau một cái. Sở Vân cười cười, đang định nói chuyện cùng vị phó thủ này thì Tần Vĩ đã mở miệng nói trước.
- Sở đại nhân, năm đó khi ngài là chủ soái đại doanh Kinh Giao thì ta cũng chỉ là một kỵ vệ ở đại doanh Trấn Nam, sau này có duyên xảo hợp đi theo Chu Thiên Giáng đại nhân giải vây cho kinh thành mà được Hoàng thượng phong thưởng thành tham tướng. Hiện giờ các tướng sĩ của đại doanh Bắc Phương có thể nói là rất kính trọng và ngưỡng mộ Văn soái và cảm tạ Chu Thiên Giáng, nếu không có Chu Thiên Giáng thì có lẽ những tướng quân này vẫn còn là những binh quan như Tiêu thống, vậy nên Chu đại nhân nói gì thì mọi người nghe nấy.
Tần Vĩ nói đến đây thì lấy một phong thư ra:
- Trước khi Sở đại nhân đến ta đã nhận được một phong thư của Chu đại nhân. Có mấy lời ta không tiện nói, hy vọng sau khi đọc xong phong thư này thì Sở đại nhân hãy hủy nó đi.
Tần Vĩ đưa phong thư cho Sở Vân rồi đánh ngựa chạy về phía trước.
Sở Vân nghi hoặc mở phong thư ra, sau khi đọc xong thì ông thở dài một tiếng. Tiểu tử Thiên Giáng này nhìn như là mạo hiểm hồi kinh nhưng lại giao sống chết cho ông. Sở Vân mỉm cười chua xót, ông cảm thấy bản thân mình căn bản không nên nhận cái nhiệm vụ này, sớm biết như vậy thì cứ dứt khoát giả bệnh không đi.