Sở Vân tiếp quản Văn Nhữ Hải đại quân, lập tức bắt đầu xem xét tỉ mỉ xung quanh bản đồ địa hình và nghe đám người Tần Vĩ nói về kế hoạch tác chiến. Sau khi nghe đám người Tần Vĩ báo cáo xong, Sở Vân mới lý giải được những lời Chu Thiên Giáng viết. Quy Sơn thành này giống như xác rùa đen, căn bản không thể hạ miệng. Kinh thành đồn đại Chu Thiên Giáng sắp phá thành tới nơi, Sở Vân thầm nghĩ đúng là nói hươu nói vượn. Đừng nói tới phá thành, mà ngay cả phương án phá thành của Chu Thiên Giáng mới chỉ có lớp da ngoài. Nhưng để phối hợp với kế hoạch của Chu Thiên Giáng, Sở Vân vẫn không thể đem kế sách phá thành nói cho Huyền Nhạc.
Sở Vân mang theo thị vệ, tự mình tới hai bên thành Quy Sơn quan sát. Quy Sơn thành dốc thẳng như vách đá bị đao cắt, cho dù dùng thang cũng không thể đi lên. Xem qua tình huống, Sở Vân hoàn toàn tuyệt vọng, ông biết mình không nghĩ nổi kế phá thành. Ngay từ đầu, lúc Tần Vĩ nói với ông, Sở Vân còn tưởng đó là y chưa tiêu cơn tức trong lòng, cố ý nói vậy làm khó ông. Giờ xem ra, quả thật tiểu tử Chu Thiên Giáng đã mưu tính sâu xa.
Sở Vân trở lại doanh trại, đem tình hình Quy Sơn thành kể lại tỉ mỉ cho Huyền Nhạc. Mệnh lệnh của Thành Võ Hoàng là Huyền Nhạc phải hạ Quy Sơn thành chiến thắng trở về, nếu thánh lệnh này không đổi, vậy Huyền Nhạc còn phải ngây ngốc ở đây lâu.
- Sở tướng quân, nếu cường công..., chúng ta có mấy thành phần thắng?
Huyền Nhạc vội vàng hỏi Sở Vân.
Sở Vân lắc lắc đầu.
- Một thành cũng không có.
Sở Vân sợ Huyền Nhạc không tin, nói tiếp.
- Công thành chiến đấu không thể so vớI dã ngoại tác chiến, công thành sẽ có một bên tử vong rất lớn. Dù có ưu thế tuyệt đối về binh lực thì cũng phải xem tình hình phòng ngự. Nếu là thành trì bình thường, binh lực đối phương sẽ phân tán ở bốn bên tường thành, chỉ cần công thành một phía, mở được lỗ hổng là có thể khiến quan binh trong thành tan tác. Nhưng Quy Sơn thành không giống vậy, nơi này chỉ có một cửa vào, phòng ngự vô cùng dễ dàng. Binh lực hiện giờ của chúng ta chỉ có 6 vạn người, đối phương chỉ cầm 10 ngàn là có thể bảo vệ cửa thành. Điện hạ, nếu dùng phương pháp vây khốn, xem ra chúng ta phải chờ ở quan ngoại tới sang năm.
Huyền Nhạc nghe tới tái mặt, nếu nói như vậy, chờ y hồi kinh, chỉ e Huyền Châu đã sớm ngồi vào ghế Thái tử. Cho dù bắt được Chu Diên Thiên, công lao này cũng chẳng còn tác dụng với y.
- Sở tướng quân, lúc Chu Thiên Giáng chẳng lẽ không lưu lại cách gì phá thành sao?
Huyền Nhạc giật mình nhìn Sở Vân.
- Ha ha!
Sở Vân cười khổ, trong lòng tự nhủ giờ mới nhớ tới Chu Thiên Giáng, chỉ sợ sát lệnh của ngươi đã phát đi.
- Huyền Nhạc điện hạ, nói thật, muốn phá Quy Sơn thành khó khăn vô cùng. Cả Đại Phong triều, có lẽ chỉ có Chu Thiên Giáng nghĩ được biện pháp. Trước khi đi Chu Thiên Giáng có để lại cho ta một câu, nói có kế sách phá địch.
- Tốt rồi, chỉ cần có thể phá thành là được.
Hai mắt Huyền Châu sáng lên, hưng phấn nói.
Sở Vân lắc lắc đầu.
- Hắn chưa nói.
- Cái gì, chưa nói? Khốn khiếp! Chu Diên Thiên là nghịch tặc Đại Phong ta, không ngờ Chu Thiên Giáng có kế phá thành lại giấu riêng, quả là tội đáng chết vạn lần.
Niềm tin vừa được Huyền Nhạc nhóm lên đã vô tình tan biến, tức tới mở miệng mắng mỏ.
- Điện hạ đừng vội, Thiên Giáng nói kế sách phá thành có hắn có chỗ cần sửa đổi, tuy nhiên, sau khi quay về kinh thành hắn sẽ dùng cấp báo tám trăm dặm đưa kế sách qua đây.
Nói đến đây Sở Vân nhìn Huyền Nhạc đầy thâm ý, nói tiếp.
- Phỏng chừng Thiên Giáng cũng sợ kế sách công thành bại lộ, nên phải cẩn thận suy nghĩ. Điện hạ, kỳ thật cũng không vội, cùng lắm qua mười ngày Thiên Giáng có thể về tới kinh thành, đưa kế sách qua đây cũng chỉ mất hơn hai mươi ngày thôi. Nếu thuận lợi..., một tháng sau điện hạ có thể chiến thắng trở về rồi.
Huyền Nhạc cau mày, y hiểu Chu Thiên Giáng không thể sống để đến được kinh thành. Đạo mật lệnh kia vừa tới tay Vệ Triển, Niêm Can Xử sẽ phái Thanh Long Vệ và Huyền Vũ vệ liên hợp đánh chết Chu Thiên Giáng trên đường vào kinh. Đừng thấy Vệ Triển và Chu Thiên Giáng có chút quan hệ, nhưng hoàng mệnh không thể trái, Niêm Can Xử đúng là chức nghiệp vô tình nhất.
- Sở tướng quân, có thể phái khoái mã đuổi theo Thiên Giáng, nói cho hắn biết đại quân đóng ở đây một ngày tiêu hao rất lớn. Thật không thể đưa kế hoạch trước cho chúng ta sao, có sơ hở gì mọi người cùng nhau thương thảo.
Sở Vân lại lắc đầu.
- Tiểu tử Thiên Giáng này phi thường cố chấp, đám người Tần Vĩ đều là do Thiên Giáng cứu khỏi kinh thành, có thể nói tình như thủ túc. Đến quan hệ này, Chu Thiên Giáng cũng không đáp ứng Tần Vĩ huống hồ là chúng ta. Mặt khác, những tướng quân này đối với chúng ta như hổ rình mồi, điện hạ vẫn nên cẩn thận, không nên tùy tiện đi lại. Nơi này là chiến trường không phải hậu cung, chuyện gì họ cũng có thể làm được. Đừng thấy ta đã tiếp quản quân quyền, đây chẳng qua là tạm thời. Chủ soái trong lòng họ vẫn là Văn Nhữ Hải và Chu Thiên Giáng.
Sở Vân nói xong, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Sở Vân vừa đấm vừa xoa khiến sắc mặt Huyền Nhạc trắng bệch. Lại nghĩ tới hai câu Chu Thiên Giáng viết cho mình, trong lòng Huyền Nhạc không khỏi sợ run. Chẳng lẽ Chu Thiên Giáng đã biết trước nên cũng nghĩ xong đường lui cho mình.
Trong Quy Sơn thành, Chu Diên Thiên sớm nhận được tin tức. Mấy ngày nay binh mã ngoài thành không ngừng đổi mới, Chu Diên Thiên đa mưu túc trí hiểu kế hoạch của mình đã thành công. Chỉ cần Chu Thiên Giáng vừa đi, ngay cả Tĩnh Vương đích thân tới y cũng không sợ. Không biết vì sao, Chu Diên Thiên luôn cảm thấy Chu Thiên Giáng làm người lấm la lấm lét nhưng có lẽ hắn có thể nghĩ ra biện pháp phá thành. Hơn nữa, muốn mượn tay Thành Võ Hoàng giết Chu Thiên Giáng, Nam Cương Quách Thiên Tín khẳng định sẽ bất mãn, căn cơ Đại Phong triều vừa động, ngày Thành Võ Hoàng thoái vị cũng không xa.
Trên quan đạo, Chu Thiên Giáng đi một hàng thoải mái về tới. Tiến vào Hổ Khẩu Quan, hành trình của Chu Thiên Giáng hành trình bắt đầu nhanh hơn. Lâm Phong trúng tên trải qua một thời gian tu dưỡng cũng đã hồi phục, có thể ngồi trên lưng ngựa hoạt động tay chân.
Xa trướng của Chu Thiên Giáng gần như trở thành mục tiêu cho các huynh đệ trêu chọc, người này cả ngày trốn ở trong xe cùng Chiêm Linh tình chàng ý thiếp, khiến mỗi lần Chiêm Linh nhìn thấy đám người Chu Nhất lại ngượng ngùng cúi đầu.
- Đại nhân, sau giờ ngọ chúng ta sẽ đi vào thành An Viễn, ngài có nên xuống xe cùng các huynh đệ tán gẫu không.
Chu Nhất đánh ngựa tới trước xe, trêu đùa hỏi.
Màn xe vén lên, Chu Thiên Giáng thò đầu.
- Đừng quấy rầy ta, bản đại nhân đang dưỡng thai.
Chiêm Linh vừa nghe, sắc mặt đỏ bừng. Dù sao hai người họ vẫn chưa bái đường thành thân, Chiêm Linh vẫn để ý tới thể diện. Chu Thiên Giáng này ồn ào như vậy, bảo nàng sau này gặp người thế nào.
- Chết tiệt, đi ra ngoài, về sau không cho chàng vào nữa!
Chiêm Linh tức giận với cái mông của Chu Thiên Giáng, chỉ một cước đã trực tiếp đá hắn ra ngoài xe.
Đám người Chu Nhất cười ha ha, từ miệng Chu Thiên Giáng bọn họ biết Chiêm Linh đã có bầu, tất cả đều vui mừng thay cho Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng rơi vào đường cùng đành đổi ngựa, bắt đầu ở cùng chỗ với các huynh đệ.
- Đại nhân, chờ đến An Viễn, ta thấy vẫn nên cho Chu Tứ dẫn người theo chúng ta vào kinh. Dù sao, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng dễ xử lý.
Chu Nhất thấp giọng nói.
- Không cần thiết, có Huyền Nhạc ở quan ngoại ta sẽ không sợ. Hắn là Hoàng tử, ta chỉ là thần tử, một mạng đổi một mạng, Thành Võ Hoàng cũng không dám đánh cuộc.
Chu Thiên Giáng tự tin nói.
- Đại nhân, người không sợ vạn nhất?
Hạ Thanh nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng ngẩng đầu nhìn trời xanh, thở phào một hơi nói.
- Giết ta hay không không ở Huyền Nhạc, mà ở tên phụ thân kia. Nếu như Thành Võ Hoàng hạ ý quyết giết thì dù cho Chu Tứ mang đám người kia vào kinh cũng không thay đổi được gì. Chúng ta càng đơn giản trở về, Thành Võ Hoàng càng là không hạ thủ được. Lời đồn thứ này chỉ là cái cớ, thứ Thành Võ Hoàng e ngại chính là chúng ta dễ dàng đè ép năng lực của Thiên Thanh quốc. Chỉ e lần này hồi kinh, muốn trở ra cũng khó.
Chu Thiên Giáng âm trầm, hắn biết Huyền Nhạc chỉ là thứ ngụy trang, Thành Võ Hoàng khôn khéo như vậy, nếu thật phái Huyền Nhạc xuất quan đã cân nhắc tới sinh tử của y, tuyệt sẽ không cho Tĩnh Vương biết. Làm Sở Vân nói cho Chu Thiên Giáng, hắn liền phát hiện chuyện này. Chu Thiên Giáng cân nhắc một chút liền đoán ra dụng ý của Thành Võ Hoàng. Ông ta đang lợi dụng Huyền Nhạc và Tĩnh Vương, ở trong thành khảo nghiệm sự trung thành của Chu Thiên Giáng. Thậm chí nói, ông ta đang cố ý bức bách Chu Thiên Giáng xa chạy cao bay, mai danh ẩn tích.
Chu Thiên Giáng lập nhiều công lớn như vậy, Thành Võ Hoàng không thể không luận thưởng. Công tiêu trừ họa Thiên Thanh này cũng đủ khiến uy danh của Chu Thiên Giáng rung động vua dân, chưa nói hai vị Hoàng tử sẽ bị quầng sáng của Chu Thiên Giáng lu mờ, ngay cả Thành Võ Hoàng cũng thấy mình gặp hắn còn phải nhường lễ ba phần. Trong tình huống này, Thành Võ Hoàng chỉ có thể dùng lời đồn làm cớ cho Huyền Nhạc xuất quan tiếp nhận thế lực của Chu Thiên Giáng.
Cuộc chiến tranh ngôi thái tử của Huyền Nhạc và Huyền Châu vô cùng kịch liệt, nếu có cơ hội giết Chu Thiên Giáng tuyệt đối sẽ không buông tha, Thành Võ Hoàng cố ý cho Tĩnh Vương biết việc này là để Tĩnh Vương truyền tin cho Chu Thiên Giáng. Có mười ngàn đại quân của Sở Vân ở đây, Thành Võ Hoàng biết Chu Thiên Giáng không dám động tới Huyền Nhạc. Mục đích cuối cùng của Thành Võ Hoàng là muốn buộc Chu Thiên Giáng tự mình xa chạy cao bay. Ông ta thà mất đi một vị lương tài, cũng không muốn hắn trở thành mối họa sau này.