Tiếc rằng việc này đụng phải Chu đại quan nhân đã làm người hai kiếp, lấy thân phận kim bài thợ săn ảnh kiếp trước, hắn đã lập tức nhìn thấu âm mưu trong đó. Thế nên, Chu Thiên Giáng cũng không lo Huyền Nhạc làm được gì. Mặt khác, thế cục Chu Thiên Giáng bày ra ở quan ngoại, có Huyền Nhạc ở kia, Thành Võ Hoàng cũng không dám làm gì hắn.
Đám người Chu Thiên Giáng đi vào thành An Viễn, việc thứ nhất là đi nhìn căn cứ pháo xa của hắn. Lâu như vậy chưa về, Chu Thiên Giáng còn tưởng ít nhất phải làm được ba chiếc pháo xa. Không ngờ, vì không đủ tinh thiết nên chỉ tạo được một chiếc. Do khoáng thạch từ Bành thành chở tới đây có hàm lượng luyện hóa tinh thiết vô cùng thấp, mà tinh thiết chất lượng cao ở chợ đen cũng rất ít, đoạn thời gian trước sau khi thu mua số lượng lớn thì thị trường cũng chẳng còn là bao.
Chu Thiên Giáng rơi vào đường cùng, chỉ có thể an ủi qua đám thợ thủ công. Hắn sẽ lập tức sai người nói với Chu Tam, tăng gấp đôi tiền thu mua. Nếu thật sự không được, chắc phải tới Đương Vân, quốc gia có nhiều tinh quặng để buôn lậu.
Mọi người ở An Viễn một đêm, sáng sớm hôm sau Chu Thiên Giáng mang theo những người phủ Đề Đốc bị giam, bắt đầu đi lên con đường hồi kinh.
Lúc này, bên cạnh Chu Thiên Giáng ngoài Chu Nhất, Hạ Thanh và Chiêm Linh thì còn có Lâm Phong bị thường. Chu Nhị chưa cùng hồi kinh, Chu Thiên Giáng mệnh y hoả tốc chạy tới Nam Cương, bắt đầu thành lập cơ cấu tình báo tin tức ở Đương Vân quốc.
Chu Thiên Giáng an tâm, cố ý cho người tung tin hắn hồi kinh ra ngoài, hắn biết càng như vậy Thành Võ Hoàng càng không phái người đánh chết bọn hắn giữa đường.
Tuy nhiên, lúc này Chu Thiên Giáng nghĩ lầm rồi. Ngay tại nơi cách kinh thành ngoài trăm dặm, một chi gồm năm mươi sát thủ bí mật đang thủ trận sẵn sàng đón địch. Chỉ chờ Chu Thiên Giáng vừa xuất hiện, sẽ bị một trận mưa tên bắn chết.
Dọc đường đi, Chiêm Linh ngồi trong xe bị nghẹn không nhẹ. Nói thế nào Chu Thiên Giáng cũng không cho nàng cưỡi ngựa, nói là sợ làm rớt thai nhi. Càng tới gần kinh thành, trong lòng Chiêm Linh càng bất an. Thân là nữ tử dị tộc, nàng không biết cuộc sống mới sau này sẽ như thế nào, hơn nữa Chu Thiên Giáng đã nói cho Chiêm Linh còn có hai nữ tử trong kinh thành đang đợi bọn họ.
- Thiên Giáng, các nàng ấy một vị là quận chúa, một vị ái nữ tướng quân, ta có thể bị hai nàng ức hiếp không?
Chiêm Linh tựa vào lòng Chu Thiên Giáng, nhẹ giọng hỏi.
- Ức hiếp nàng? Phỏng chừng các nàng ấy có liên thủ với nhà ngoại cũng đánh không lại một mình nàng. Nàng cũng đâu có kém, cậu cả cũng coi như là người đứng đầu Thiên Thanh, nàng cũng coi như muội muội đế vương. Hơn nữa, không phải còn có trưởng tử nhà ta sao.
Chu Thiên Giáng vỗ về bụng Chiêm Linh, an ủi nói.
Ở phương diện tình cảm Chu Thiên Giáng cảm thấy bản thân đã tới đúng chỗ rồi, nếu ở kiếp trước, mấy nha đầu này không đánh nhau mới lạ. Nhưng hiện giờ, tuy nói các nàng cũng có chút ghen tị, nhưng lại có thể tiếp nhận nhau.
Ngoài xa trướng, đám quan sai nguyên bản áp giải Chu Thiên Giáng hồi kinh đều rũ mắt cúi đầu, vô tình đi tới. Lần này bọn họ có thể lấy công chuộc tội, bị nhốt ở thị trấn An Viễn, ngay cả gửi thư về nhà cũng không được. Vốn nghĩ là áp giải 'Tội thần’ nhưng không ngờ ngay cả mình cũng áp vào.
Chu Nhất và Hạ Thanh đi trước xe, Lâm Phong một mình cưỡi ngựa đi theo sau đội ngũ. Sauk hi nhận được tin của Tĩnh Vương, Lâm Phong có cùng ý tưởng với Chu Thiên Giáng, ông cũng không cho rằng Vệ Triển sẽ phái người tới đánh chết Chu Thiên Giáng. Chưa nói gì khác, chỉ dựa vào thân phận Thanh Long Sứ tiền nhiệm, Vệ Triển cũng phải suy nghĩ một chút. Mặt khác, Lâm Phong cũng muốn mau chóng trở lại kinh thành, ông muốn đích thân đối mặt Vệ Triển, hỏi rõ Bạch Nghĩa có tham dự vào chuyện của Cung Lục Kỳ không.
Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng ngồi cau mày trong Càn điện, tin Chu Thiên Giáng trở về đã lan khắp kinh thành. Hơn nữa, Huyền Nhạc liên tiếp phái người đưa tới hai phong mật tấu. Phong thứ nhất chỉ viết một chữ, đó là 'Giết'. Nhưng phong phong mật tấu thứ hai lại viết rất tỉ mỉ.
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển cười chua xót.
- Xem ra duyên phận giữa trẫm với tiểu tử Chu Thiên Giáng này vẫn chưa hết, trẫm ép buộc như vậy hắn cũng không đi. Vệ Triển à, với hai phong thư này ngươi có ý kiến gì không.
- Hoàng thượng, Huyền Nhạc điện hạ thay đổi chủ ý không cho Niêm Can Xử đánh chết Chu Thiên Giáng. Xem ra, thế cục ở quan ngoại cũng không thoải mái gì.
- Hừ, không phải không thoải mái, trẫm thấy Sở Vân cơ bản không có biện pháp bắt Chu Diên Thiên. Binh mã Đại Phong ta tuy đông nhưng một tướng khó cầu. Chẳng lẽ ngoài Chu Thiên Giáng, trong kinh thành không còn ai sao.
Thành Võ Hoàng tức giận cầm lấy mật tấu của Huyền Nhạc, xé thành mảnh nhỏ.
Vệ Triển nhìn Thành Võ Hoàng, trong lòng tự nhủ việc đổi soái này cơ bản là sai lầm. Dù nói thế nào, Chu Thiên Giáng cũng vì Đại Phong lập nhiều công lao hãn mã, không thể nói vứt bỏ là vứt được. Hơn nữa, tiểu tử Chu Thiên Giáng tiểu tử này cũng không phải hạng xoàng, căn cứ theo tin tức ám tử quan ngoại truyền đến, hai vạn đại quân Ô Tộc biến mất trong hư không ngoài quan ngoại, lúc bọn họ đang tra xét. Không phải cả mười bảy thành quan ngoại đều có mật thám của Niêm Can Xử, nhưng đại quân Ô Tộc cũng không có ra cửa khẩu Bắc quan, từ điểm này bọn họ có thể khẳng định. Có hai vạn người ở quan ngoại, Huyền Nhạc chẳng khác nào con tin của Chu Thiên Giáng. Thành Võ Hoàng bắt giữ Chu Thiên Giáng, Huyền Nhạc cũng không thề quay về. Tuy nhiên, việc này Vệ Triển cũng không nói cho Thành Võ Hoàng.
Phía sau một dãy núi cách kinh thành trăm dặm có năm mươi người áo đen lập trận sẵn sàng đón địch. Bọn họ không phải nhân mã của Niêm Can Xử mà là người của Quỷ Y Trác Hành. Lúc này Trác Hành đang đứng trên đồi, đợi tin thám báo của tiền phương.
Trác Hành nhìn lệnh bài trong tay, đây là trong một lần đánh cướp xe thương đội ở Lạc Nhạn Sơn, ngẫu nhiên có được vật này. Lúc này đây, Trác Hành chuẩn bị giúp lệnh bài phát huy hiệu suất lớn nhất của nó.
Trác Hành biết dựa vào nhân sự trước mắt trong kinh thành, chỉ e không giết được Chu Thiên Giáng. Tuy nhiên, dù thành hay không, chậu nước bẩn này Trác Hành cũng có thể hất lên đầu Niêm Can Xử. Nếu chẳng may giết được Chu Thiên Giáng thì cũng xem như đã lập đại công cho Chu Diên Thiên, lệnh bài trong tay sẽ khiến Chu Thiên Giáng đem thù hận tính lên Thành Võ Hoàng. Nếu giết không chết..., Trác Hành cũng muốn nhân cơ hội buộc Chu Thiên Giáng tạo phản. Lấy uy tín Chu Thiên Giáng trong quân, chỉ cần hô một tiếng thì sẽ có không ít người tìm đến gia nhập.
Trác Hành đang nghĩ thì thấy một con khoái mã từ xa chạy tới, tên thám báo này cẩn thận vượt qua hố lấp đi lên đồi núi.
- Quân sư đại nhân, còn 7,8 dặm nữa Chu Thiên Giáng sẽ đến đây, người đi theo đều là quan sai phủ Đề Đốc, chỉ có hai mươi người.
Thám báo lớn tiếng báo.
- Thế nào, Chu Thiên Giáng không mang theo thân thị vệ của mình sao?
Trác Hành kỳ quái hỏi.
Thám báo lắc đầu.
- Chỉ có Chu Nhất và Hạ Thanh đi theo, không thấy ai khác.
Chu Nhất, Hạ Thanh đều là quan lớn trong kinh, những mật thám này đã quen mặt họ. Nhưng Lâm Phong rất ít khi lộ diện, cho nên tên thám báo này hoàn toàn không để ý lão nhân đi theo sau.
Trác Hành trầm tư một chút rồi nói với mọi người.
- Chu Thiên Giáng mưu ma chước quỷ, nếu biết việc này gặp nguy hiểm còn làm như vậy, khẳng định có đề phòng. Mọi người làm theo kế hoạch, một vòng mưa tên lập tức rút lui. Mọi người nhớ kỹ, tạm thời không về kinh thành mà ở thôn sơn ngoài kinh tập kết đợi mệnh.
Trác Hành phân phó xong lại tự mình kiểm tra một lần cung nỏ trang bị, lúc này mới đem lệnh bài ném ở vị trí dễ thấy, một thân một mình đánh ngựa rời núi đầu tiên.
Đoàn người Chu Thiên Giáng tốc độ không chậm, chúng quan sai nhớ nhà như dao cắt, ước gì sớm đưa được những người này tới kinh thành. Cứ đi như vậy, mắt thấy sắp bước vào chỗ Trác Hành mai phục.
Phía sau đồi núi, một đám người vươn đầu ra, ánh mắt tập trung nhìn về xa trướng của Chu Thiên Giáng. Toàn bộ đội ngũ vây quanh chiếc xe này, chẳng khác gì mục tiêu hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Hai người Chu Nhất, Hạ Thanh cưỡi ngựa trước xe, tươi cười nói sau khi hồi kinh sẽ tới đâu ăn một bữa no say.
Đúng lúc này, chỉ nghe không trung vang lên tiếng rít gió 'Sưu sưu sưu' loạt vào tai Chu Nhất, Hạ Thanh.
- Không tốt! Có mai phục!
Chu Nhất hô lớn, rút đao khua lên đồng thời thả người nhảy xuống chiến mã. Hạ Thanh nhìn thấy mưa tên đầy trời, cũng một đạp chui xuống tránh dưới bụng ngựa.
Băng băng băng.. từng nhánh tên nhọn cắm vào thành xe. Cũng may Chu Thiên Giáng sợ người nhìn trộm, ngay cả cửa sổ cũng tháo xuống.
Chu Thiên Giáng đang cùng Chiêm Linh tình chàng ý thiếp, nghe thấy thanh âm này, còn chưa kịp đứng dậy đã bị Chiêm Linh khẽ vươn tay đặt ở dưới thân. Chiêm Linh vừa muốn lao ra, lại bị Chu Thiên Giáng ôm cổ.
- Không cần ra ngoài, xe này do ta tự tay thiết kế, ở trong xe an toàn hơn!
Chu Thiên Giáng giữ chặt Chiêm Linh, nhấn vào một cơ quan, ở chỗ cửa sổ dựng lên một tấm kính thật dày che khuất.
Xe này là lần trước trước đi Thiên Thanh quốc Chu Thiên Giáng đã lưu lại bản vẽ, đám thợ thủ công thị trấn An Viễn chế tọa tổng cộng tạo ba chiếc. Bề ngoài không có gì đặc thù, chỉ có điều vách xe đều làm từ bông trộn đất. Có cơ quan này, cho dù là trọng cung cũng đừng nghĩ bắn được vào.
Không nghe được động tĩnh bên ngoài, Chiêm Linh đẩy Chu Thiên Giáng, tay cầm Xích Huyết Kiếm lao ra ngoài.