Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 316 - Chương 226: Giá Họa (2)

Chương 226: Giá họa (2)

Chiến mã của Chu Nhất và Hạ Thanh nằm co quắp trên mặt đất, đám quan sai phủ Đề Đốc lại bị những tiếng sói tru hù dọa. Cũng may mục tiêu của đối phương là Chu Thiên Giáng ngồi trong xe, bọn họ cũng chiếm được tiện nghi. Nói cách khác, khả năng sống sót chỉ được có vài người.

Lâm Phong đi cuối hàng nên không phải chịu nỗi khổ mưa tên. Thấy đối phương đình chỉ bắn tên, Lâm Phong giục ngựa lao tới chỗ đồi núi.

Vừa tới dưới chân đồi, Lâm Phong đột nhiên thấy chân trước chiến mã bị hẫng, lao vào một cái hố. Lâm Phong tung mình nhảy lên cao, thấy ngựa lao vào cạm bẫy, Lâm Phong bất chấp chiến mã, cầm kiếm nhảy lên. Hai người Chiêm Linh, Chu Nhất theo sát phía sau, Hạ Thanh cũng thủ sẵn kim tiền tiêu, thủ hộ ngoài xa trướng.

Lúc Lâm Phong nhảy lên gò đất, năm mươi người đã cưỡi khoái mã hất bụi bỏ đi. Chiêm Linh nhìn thấy tức giận vận nội lực đuổi theo. Lâm Phong còn chưa kịp ngăn cản, Chiêm Linh đã lao xa mấy trượng.

- Chu Nhất, không cần đuổi theo, cẩn thận lục soát xem, xem có còn... sát thủ hay không.

Lâm Phong cũng sợ trúng kế điệu hổ ly sơn, khẩn trương ngăn cản ở Chu Nhất, hai người bắt đầu tìm kiếm.

Đám quan sai Phủ Đề Đốc nằm úp sấp trốn tránh, có năm sáu tên ở gần xa trướng bị trúng tên, kêu khổ thảm thiết. Trận mưa tên này, ngoài phu xe thì không có ai khác tử vong.

Trên đồi núi, Lâm Phong và Chu Nhất tìm kiếm một lần rồi tập trung. Cả hai cùng lắc đầu, xem ra bọn sát thủ đều đã đi rồi.

- Lâm gia, phỏng chừng đối phương mục tiêu chính là đại nhân. Nếu không phải vách xe làm tường kép có tính chất đặc biệt, chỉ e đại nhân giờ đã …!

Chu Nhất hoảng sợ, nếu là xe bình thường, vách tường đơn căn bản không ngăn được mũi tên nhọn xuyên qua, Chu Thiên Giáng cũng sớm bị bắn thành tổ ong vò vẽ.

Lâm Phong lạnh lùng.

- Đối phương hành động nhanh chóng không dây dưa lằng nhằng, xem ra là một đội nhân mã có tố chất đã được huấn luyện.

Trong lòng Chu Nhất phát lạnh, ở gần kinh thành lại bị người đánh giết, phải nói ngoài Thành Võ Hoàng không còn ai khác.

Hai người vừa định quay về đoàn xe, Chu Nhất sửng sốt, lập tức dừng bước. Cách Lâm Phong không xa, một tấm lệnh bài màu đen sẫm hiện ra trước mắt Chu Nhất.

Chu Nhất cầm lệnh bài lên, cơ thể có phần run rẩy. Không chỉ có hắn, liên Lâm Phong nhìn đến lệnh bài này, gương mặt cũng cau lại. Thứ này đối với ông phải nói là quá quen thuộc, Lâm Phong không ngờ, thật sự là do Niêm Can Xử gây nên.

- Hay lắm Vệ Triển! Thật là khốn khiếp! Chuyện của Cung nhị đệ còn chưa tìm ngươi tính sổ, không ngờ ngươi còn phái người tới giết đồ đệ của lão phu. Ngươi đã bất nhân, thì cũng đừng trách lão phu bất nghĩa.

Lâm Phong tức giận phát run, rõ ràng Vệ Triển biết ông ở đây bảo hộ Chu Thiên Giáng mà còn phái người đến, quả thực không đem người làm đại ca này để vào mắt.

Chu Thiên Giáng đã xuống xe, Hạ Thanh cẩn thận cảnh giới. Còn đám quan sai đang quỳ rạp trên đất, vừa thấy Chu đại quan nhân không hoảng sợ, lúc này mới dám can đảm đứng lên.

- Đại nhân yên tâm, có chúng ta ở đây, đừng ai nghĩ tới chuyện tổn thương người.

Nhất tên quan sai nhân cơ hội chạy tới.

Chu Thiên Giáng nhìn vách xe giống như con nhím, trong lòng tự nhủ vạn hạnh may không theo cửa sổ đi vào. Nếu không, thật khó nói Chiêm Linh có bị tổn thương không.

Nhìn thấy Lâm Phong và Chu Nhất trở về, Chu Thiên Giáng vội vàng hỏi.

- Sư phụ, Chiêm Linh đâu?

- Đi bắt người rồi, phỏng chừng sẽ nhanh chóng trở về.

- Trời ạ, Linh nhi đang có mang, nha đầu kia sao lại hồ đồ như vậy.

Chu Thiên Giáng vừa nghe, căng thẳng xát hai tay.

Chu Nhất tự nhủ gan đại nhân đủ lớn, đối mặt với chuyện có người muốn chém giết cũng không hỏi tình huống, mà lại nghĩ tới nữ nhân của mình trước tiên.

- Đại nhân, chỉ sợ chúng ta không thể hồi kinh. Đánh giết người của chúng ta …là Niêm Can Xử.

Chu Nhất chua xót nói, đem lệnh bài trong tay đưa cho Chu Thiên Giáng.

Nhìn lệnh bài, trong lòng Chu Thiên Giáng cả kinh. Hắn vẫn thấy Thành Võ Hoàng không thể làm vậy, nhưng không ngờ người ta vốn chẳng băn khoăn nhiều như vậy, từ những mũi tên bám trên xe có thể nhận ra, Thành Võ Hoàng chỉ hận không thể giết hắn.

Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn lệnh bài trong tay, hắn cảm thấy người của Niêm Can Xử phải bắn chết mình mới nên rút lui, coi như cấp Lâm Phong chút mặt mũi thì không đuổi tận giết tuyệt toàn bộ. Nếu Thành Võ Hoàng quyết liệt như vậy, xem ra mình không tự xưng Vương cũng không được.

- Hừ, đừng tưởng lão tử dễ bắt nạt. Chu Nhất, Hạ Thanh thu dọn chiến mã, lập tức đưa Chiêm Linh trở về An Viễn.

Chu Thiên Giáng âm trầm, hắn không dám đi tiếp. Chu Thiên Giáng không biết phía trước còn mai phục không, nếu Niêm Can Xử đã hạ thủ, vậy Vệ Triển sẽ không cho hắn còn sống mà đi vào kinh thành.

Đám người Chu Thiên Giáng sửa sang đoàn xe, có 3 con chiến mã tử vong, 7 con chiến mã bị trúng tên. Mọi người chôn cất phu xe và chiến mã, có không ít quan sai vội vàng đi xử lý miệng vết thương.

Không bao lâu sau, Chiêm Linh quay về đoàn xe, nhìn Chiêm Linh thở hổn hển, Chu Thiên Giáng đau lòng kèm oán giận. Khinh công của Chiêm Linh sao sánh được với tốc độ và sự chịu đựng của chiến mã. Thế nên Chiêm Linh có tức giận vẫn phải rút lui.

Dựa theo sắp xếp của Chu Thiên Giáng, mọi người chia binh làm hai đường, quan sai phủ Đề Đốc tiếp tục hồi kinh phục mệnh. Mà đám người Chu Thiên Giáng trở về thị trấn An Viễn.

- Thiên Giáng, lão phu nhất định phải hồi kinh, chuyện này, ta nhất định phải hỏi cho bằng được.

Lâm Phong mặt âm trầm nói.

Chu Thiên Giáng sửng sốt, lập tức hiểu Lâm Phong muốn làm gì.

- Sư phụ, việc này quá nguy hiểm, vẫn nên để Quách lão phu nhân truy tra là tốt nhất. Mặc kệ Thành Võ Hoàng có ý kiến gì không, Quách gia ra mặt, y nhất định phải đưa ra một lời giải thích hợp lý. Nhưng ngài một mình đi tìm Vệ Triển, chỉ e … chỉ e sẽ gặp việc binh đao.

Chu Thiên Giáng lo Lâm Phong trọng thương mới khỏi, nếu chẳng may đại chiến với Vệ Triển, thể lực sẽ theo không kịp. Còn nữa, nếu động thủ thật, ai cũng không dám cam đoan Vệ Triển có chiến đấu công bằng không.

- Lâm gia, nếu ngài muốn về thật, Chu Nhất nguyện ý đi cùng ngài.

Chu Nhất lạnh lùng nói.

Chuyện này khiến Chu Nhất phản cảm với Niêm Can Xử, tuy y từng theo Niêm Can Xử tiến hành huấn luyện bí mật từ năm mười mấy tuổi, nhưng từ sau khi theo Chu Thiên Giáng, Chu Nhất mới phát hiện vô tình và lãnh khốc không phải mục đích sống duy nhất. Lúc trước bốn người họ một mực theo Chu Thiên Giáng, Lâm Phong có tác dụng lớn nhất. Niêm Can Xử trước giờ vẫn coi Lâm Phong như mẫu mực anh hùng, ngay cả Lâm Phong còn một mực ở bên Chu Thiên Giáng, bốn người họ cũng không có ý gì khác. Tuy nhiên, Niêm Can Xử cũng là nơi đào tạo ra họ, đám người Chu Nhất cũng không muốn trở mặt làm địch. Nhưng lúc này đây, hành động của Niêm Can Xử khiến Chu Nhất thấy băng giá. Nếu không phải thân thủ của y và Hạ Thanh cao cường, chỉ e còn chết nhanh hơn cả phu xe.

Lâm Phong lắc đầu, ông cũng không muốn làm lớn chuyện. Lâm Phong thấy, bốn người họ lúc trước gì chỉ còn mình và Vệ Triển sống trên đời, dù có ân oán cũng là chuyện cả hai người họ. Chẳng những phải hỏi rõ chuyện của Cung Lục Kỳ và lão tam Bạc Ngĩa, thêm vào việc muốn giết đồ đệ mình, Lâm Phong thấy, Vệ Triển có chết cũng chỉ được chết trong tay ông.

- Thiên Giáng, Chu Nhất, các ngươi không cần lo lắng, dựa vào danh vọng của lão phu, Niêm Can Xử cũng không dám hợp nhau tấn công. Ta cùng Vệ Triển tình như thủ túc, chuyện của Cung Nhị đệ và Bạch Tam đệ, ta phải hỏi rõ. Cho dù không có lần đánh giết này, chỉ cần lão Tứ Vệ Triển tham dự kế hoạch năm đó, ta cũng muốn tự tay giết y báo thù cho Nhị đệ, Tam đệ.

Lâm Phong uy nghiêm nhìn mọi người, ý ông đã quyết, dù là ai cũng không thể ngăn cản Lâm Phong hồi kinh.

Chiêm Linh vừa nghe, mày phượng nhướng lên.

- Sư bá, con đi với người, năm đó sư phụ đối với hai huynh muội con ân trọng như núi. Nếu sư phụ có oan khuất lớn như thế, dù Chiêm Linh có chết cũng phải báo thù cho sư phụ.

- Lão bà ơi, nàng đi theo hồ nháo cái gì. Nàng muốn đi, ta đây cũng đi, có chết thì cùng chết chung một chỗ.

Chu Thiên Giáng buồn bực nhìn Chiêm Linh, hắn thấy nữ nhân đúng là tóc dài não ngắn, chỉ biết đi theo thêm phiền.

Lâm Phong nhìn nhìn đám người Chu Thiên Giáng, nhẹ giọng nói.

- Các ngươi không cần khuyên, một mình ta hồi kinh là được. Giải quyết xong việc với Vệ Triển, ta sẽ đi An Viễn tìm các ngươi. Mặt khác, chỉ e Quách gia vẫn chưa biết hành động của Thành Võ Hoàng, ta nhất định phải nói cho Quách lão phu nhân một tiếng. Nếu đúng Thành Võ Hoàng hạ độc thủ với Thiên Giáng, Quách gia cũng không thể không phòng bị. Nếu có thể, ta sẽ đưa lão phu nhân và Dĩnh nha đầu ra.

- Còn Ngọc nhi nữa.

Chu Thiên Giáng vội vàng nói.

Hạ Thanh không khỏi thầm mắng trong lòng, tự nhủ Chu Thiên Giáng quan tâm quá hóa loạn, nếu Lâm Phong muốn đưa người của Quách gia đi, không có Tĩnh Vương âm thầm chiếu cố căn bản không có khả năng. Dựa vào Ngọc Cách Cách với Chu Thiên Giáng không muốn xa rời, căn bản không cần nói, tuyệt đối sẽ theo ra.

Nếu Lâm Phong đã quyết ý về kinh, Chu Thiên Giáng cũng không ngăn trở nữa. Mọi người chia binh làm hai đường, Hạ Thanh đánh xe ngựa, Chu Nhất bảo vệ bắt đầu hướng trở về. Còn đám quan sai theo sau Lâm Phong tiếp tục hướng về phía kinh thành. Bởi vì ngựa không đủ, không ít quan sai phải hai người cưỡi chung một con.

Bình Luận (0)
Comment