Ở kinh thành, Quách phủ và Tĩnh Vương Phủ sáng sớm đã nhận được tin tức, nói hôm nay Chu Thiên Giáng sẽ về tới kinh thành. Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi kích động tới đều phái người trong phủ ra chờ ở cửa thành.
Rất xa đã thấy một đám quan sai phờ phạc đi tới, hai phủ lập tức sai người tiếp đón. Nhìn trong đội ngũ có người bị thương, người hai phủ còn nghĩ mình nhận sai người, tuy nhiên khi người của Quách phủ nhìn thấy lão thợ làm vườn Lâm Phong, mới xác định những người này chính là đội ngũ của Chu đại quan nhân.
Người của Quách phủ đón tiếp đưa Lâm Phong trở về phủ đệ, người của Tĩnh Vương phủ chỉ có thể quay về báo với chủ tử.
Tĩnh Vương và Ngọc Cách Cách biết chỉ có mình Lâm Phong hồi kinh thì trong lòng không khỏi nghi hoặc, Tĩnh Vương có rất nhiều chuyện muốn hỏi Lâm Phong, ngay Lý Ngọc Nhi cũng vội vàng chạy tới Quách phủ. Tĩnh Vương còn giám thị Cửu Môn Đề Đốc, trước khi ra khỏi phủ lập tức phái người phong tỏa tin tức này. Trước khi làm rõ lý do Chu Thiên Giáng không hồi kinh, Tĩnh Vương không muốn tin này lọt vào tai Thành Võ Hoàng.
Tĩnh Vương vừa đến Quách phủ, lập tức phát hiện bầu không khí bất thường. Cổng chính Quách phủ đóng chặt không tiếp đãi bất kỳ khách nào tới thăm, nhưng đối với Tĩnh Vương, không ai dám ngăn cản ông.
Trong đại sảnh, Lâm Phong gầy gò ngồi trên ghế, Quách lão phu nhân cau mày, Quách Dĩnh thì phẫn nộ. Nhìn thấy Tĩnh Vương và Ngọc nhi tiến vào, Quách lão phu nhân hơi hơi khom người, Quách Dĩnh khẩn trương đứng lên chào hỏi Tĩnh Vương.
- Dĩnh nha đầu không cần khách khí, Lâm đại nhân, Thiên Giáng đâu? Không phải nói nó về kinh sao.
Tĩnh Vương vừa vào cửa, không nói hai lời khẩn trương hỏi Lâm Phong.
Ngọc Cách Cách hoàn lễ với lão phu nhân thì nhu thuận đứng cạnh Quách Dĩnh, ánh mắt cấp bách nhìn về phía Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn lão phu nhân rồi yên lặng đem chuyện đã xảy ra trên đường kể lại. Nói xong, Lâm Phong lấy tấm lệnh bài kia ra, ông tin Tĩnh Vương hẳn cũng quá quen với món đồ này.
Tĩnh Vương tức giận dậm chân.
- Ôi…ta đã sớm nhờ Sở Vân chuyển lời cho tiểu tử Thiên Giáng này, nhưng sao nó lại cố chấp như vậy…!
Tĩnh Vương bất đắc dĩ lắc đầu.
Ông thấy Chu Thiên Giáng đã quásơ suất, Tĩnh Vương chuyển tin với mục đích mong Chu Thiên Giáng giữ lại Huyền Nhạc, cùng Thành Võ Hoàng đối thoại. Chỉ cần Thành Võ Hoàng đồng ý, tối thiểu Chu Thiên Giáng có thể làm tài chủ tiêu dao trên giang hồ, Thành Võ Hoàng cũng không triển khai đuổi giết hắn. Ai ngờ tiểu tử này lại khư khư cố chấp, một mực muốn hồi kinh. Giờ thì hay rồi, không bị bắn chết đã là vô cùng may mắn.
Quách lão phu nhân thở dài, nghiêm túc nhìn Tĩnh Vương.
- Tĩnh Vương thiên tuế, Hoàng thượng làm như vậy, có thể khiến quân tâm băng giá đấy. Thiên Giáng lập nhiều công lao cái thế, chẳng những không được phong thưởng mà còn bị người đuổi giết. Nếu việc này truyền ra ngoài, các tướng sĩ quan ngoại sẽ nghĩ như thế nào, hai đại tộc Thiên Thanh quốc sẽ nghĩ như thế nào.
Quách lão phu nhân nhìn Tĩnh Vương, cũng không nói đến con của bà là Quách Thiên Tín nghĩ như thế nào. Những lời này rõ ràng là nói cho Tĩnh Vương nghe, kỳ thật cũng là nói cho Thành Võ Hoàng nghe. Quách lão phu nhân biết, Tĩnh Vương nhất định sẽ đem lời này truyền đạt đến tai Thành Võ Hoàng.
- Lão phu nhân, tuy Tĩnh Vương ta là người trong hoàng thất, nhưng ta đối với tiểu tử Thiên Giáng thế nào chẳng lẽ bà còn chưa rõ? Hoàng thượng và thân vương tuy chỉ có cách nhau một đường, nhưng lại kém tới ngàn dặm. Thân là đế vương, ta hiểu suy nghĩ của hoàng huynh, là y cũng có phần bất đắc dĩ. Lão phu nhân yên tâm, ta lập tức cầm Đả Vương Tiên tiến cung chất vấn hoàng huynh. Ngay cả tiểu tử Thiên Giáng này uy hiếp hoàng thất, y cũng không nên làm như vậy.
Tĩnh Vương còn chưa kịp ngồi đã phải rời khỏi Quách phủ, Ngọc nhi hai mắt đẫm lệ, không biết nói thế nào mới tốt.
Lâm Phong và Quách lão phu nhân cũng không ngăn cản, chuyện như vậy chỉ có Tĩnh Vương ra mặt tốt là nhất, nếu đổi thành người khác đều không có tác dụng. Hơn nữa, bởi vì quan hệ giữa Chu Thiên Giáng với Quách gia, Quách phủ càng không tiện ra mặt.
Tĩnh Vương vừa đi, Lâm Phong cũng ly khai Quách phủ. Quách lão phu nhân biết ông muốn đi đâu, trước khi đi, Quách lão phu nhân lần đầu lo lắng cầm đôi tay già lão của Lâm Phong. Hai người không nói gì, nhưng vẫn hiểu được tâm ý của đối phương. Lâm Phong vui vẻ tươi cười, có cái nắm chặt này, dù bị giết ông cũng thỏa mãn.
Trong nội viện phía tây hoàng cung, Vệ Triển mới từ thượng thư phòng trở lại phòng của mình. Không có tin Chu Thiên Giáng đã vào kinh khiến Vệ Triển thấy rất kỳ quái. Dựa theo vào mật báo của thám tử hôm qua, đáng lý hôm nay Chu Thiên Giáng đã vào tới kinh thành. Nhưng đến giờ Vệ Triển vẫn chưa nhận được chút tin tức nào.
Vừa rồi ở thượng thư phòng, Tĩnh Vương vừa tới gặp Hoàng thượng đã lần đầu tiên, ngay trước mặt Thành Võ Hoàng nói hai huynh đệ có chuyện quan trọng phải trao đổi. Vệ Triển không rõ Đại Phong triều còn gì cơ mật có thể gạt y, nếu Tĩnh Vương đề xuất yêu cầu này, Vệ Triển cũng không tiện ngây ngốc trong thượng thư phòng.
Vệ Triển ngồi ở bàn quay mặt về phía cửa sổ nhìn mật tấu các nơi gửi tới, tuy nhiên trong đầu y vẫn nghĩ tới việc hai vạn đại quân Ô Tộc ở quan ngoại. Mã Đề thành là một thành nhỏ, lại nói nếu Ô Tộc đại quân ở đó đóng quân theo chế độ của Văn Nhữ Hải, trong lúc nhất thời quả thật rất khó tìm tra.
Vệ Triển đang cúi đầu thẩm duyệt mật tấu, cùng lúc đó, ngoài cửa sổ vang lên tiếng lạch cạch. Có một đạo hào quang màu vàng xuyên qua cửa sổ, tiến thằng tới mặt Vệ Triển.
Lỗ tai Vệ Triển hơi động, không ngẩng đầu mà duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy vật bay tới. Vệ Triển vừa muốn gọi Thanh Long Vệ vây quanh sân, nhưng khi thấy vật trong tay, thân mình Vệ Triển không khỏi cứng đờ, lời đã ra đến miệng lại nuốt trở vào.
Vệ Triển hơi run sợ, trong tay y là một tấm lệnh bài, mặt trên điêu khắc hình hổ uy mãnh xuống núi. Lệnh bài này rất quen thuộc với Vệ Triển, là một trong bốn tấm lệnh bài năm đó hoàng thái tổ ngự tứ. Bốn lệnh bài này cũng không giống lệnh bài bình thường, phải là tự tay mình đem tặng, đích thân truyền thụ mới được. Giống như bây giờ, Vệ Triển cũng không có lệnh bài Thanh Long chân chính vì lệnh bài kia vẫn còn trong tay Lâm Phong. Mà lệnh bài trong tay y, đã hơn hai mươi năm không hề lộ diện, chẳng lẽ nói Cung Lục Kỳ vẫn còn sống?
- Nhị ca, thật là huynh sao?
Vệ Triển đè nén giọng nói, hướng ra cửa sổ hỏi.
Vệ Triển đợi bốn hơi thở, thấy không ai đáp lời mời cầm trường kiếm, tung người đá vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, có một bóng đen đội nón tre đứng giữa sân. Quanh bóng đen có hơn mười Thanh Long Vệ chắn giữ yếu đạo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào kẻ mang nón tre mới xông vào.
Vệ Triển nhìn bóng đen đeo nón che kín mặt, đối phương chắp tay, sau lưng không có binh khí, càng không có Xích Huyết Kiếm mang dấu hiệu của Cung Lục Kỳ.
- Vị bằng hữu kia, hoàng cung đại nội không phải nơi ngươi nói tới là tới. Mặt khác, ngươi lấy ở đâu ra lệnh bài này?
Vệ Triển không hạ lệnh vây công mà giơ tấm lệnh bài trong tay lên.
- Vệ Triển, đừng có cậy mình quyền cao chức trọng, chưa tới phiên ngươi dùng giọng điệu này nói chuyện với lão phu. Kêu đám người này rút lui, đi theo ta. !
Một thanh âm khàn khàn truyền từ dưới mũ ra, khiến Vệ Triển không rõ mình có biết giọng nói này không. Nhưng thấy bóng đen xoay người, sáu bảy tên Thanh Long Vệ đã đi tới chặn đường lui.
Không ngờ, người mang nón tre lại theo tường viện tung người bay về phía mái hiên khác. Dưới mái hiên tiếp theo, một tên Thanh Long Vệ hừ lạnh, kiếm sắc trong tay 'Bá' một tiếng đâm tới trước ngực người đội nón tre.
Trong một sát na, chỉ thấy người đội nón tre thân thể ở trên không trung thoáng động, giơ tay tháo nón tre trên đầu xuống, trực tiếp vỗ vào thân kiếm, mượn nón tre dùng lực bay lên mái hiên.
Vệ Triển một chân dậm xuống đất, vèo một tiếng đuổi theo.
- Không cần cảnh báo, bảo hộ càn cung, không để Hoàng thượng xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.
Thanh âm của Vệ Triển còn quanh quẩn trên không, nhưng cả hai người một trước một sau đã sớm mất dạng.
Nhóm Thanh Long Vệ vừa mới khởi động thân mình liền lập tức ngừng lại, mọi người thoáng nhìn nhau, nhanh chóng chạy về phía Thành Võ Hoàng ở Càn cung. Bọn họ không lo lắng cho Vệ Triển đại nhân mà lo lắng cho an nguy của Thành Võ Hoàng. Từ động tác của người đội nón tre bọn họ biết người tới không phải cao thủ bình thường, nếu có người đồng hành..., vậy sẽ là uy hiếp thế nào với Thành Võ Hoàng.
Hai đạo thân ảnh một trước một sau ra khỏi hoàng cung, đám thị vệ trong cung nhanh chóng hành động, trong bóng tối xếp đội hình ngay ngắn trật tự, cũng không phát ra tiếng chuông cảnh giới.
Vệ Triển đuổi theo bóng đen phía trước, hai người đi thẳng tới đài vọng nguyệt phá trong thành, đối phương mới dừng lại.
Vọng nguyệt phá là chỗ hoàng gia phong thưởng cho thị vệ trong cung, sau lại trở thành nơi mai táng. Vệ Triển nhìn bóng đen phía trước dừng lại, y không rõ sao đối phương lại tới đây. Vệ Triển không dám khinh thường, trường kiếm trong tay đặt trước ngực. Trong lúc truy đuổi vừa rồi, Vệ Triển phát hiện khinh công đối phương tuyệt đối không thua kém mình.
- Vị bằng hữu kia, đêm khuya đến tận đây, chẳng lẽ muốn chọn nơi táng thân cho mình sao? Hừ hừ, chỉ sợ ngươi không có tư cách này.
Vệ Triển nhìn đối phương quay lưng về phía mình, trong lòng trào dâng phẫn nộ. Trong mắt Vệ Triển, thiên hạ này còn không có ai dám đưa lưng về phía y, đối phương quả thực đã kiêu ngạo, ngông cuồng cực điểm.
Lão già mất nón tre rốt cục cũng xoay người qua, dưới ánh trăng, một gương mặt tang thương mà uy nghiêm hiện ra trước mắt Vệ Triển.