- Đại ca?
Vệ Triển sửng sốt, y không ngờ người dụ y tới đây lại chính là Lâm Phong. Trong bốn huynh đệ năm đó, Lâm Phong có uy vọng cao nhất, ngay cả các đại quan trong kinh cũng tôn sùng một tiếng ‘Lâm đại nhân’ thì có thể biết hào quang cực thịnh của Lâm Phong năm đó.
- Vệ Triển, khó cho ngươi vẫn còn gọi ta một tiếng đại ca. Tuy nhiên, đêm nay có hai chuyện ta muốn hỏi rõ. Trong hai chuyện này chỉ cần ngươi làm một chuyện nào, huynh đệ chúng ta đều ân đoạn nghĩa tuyệt.
Lâm Phong chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nói.
- Đại ca, hà cớ gì huynh nói như vậy? Vệ Triển có chỗ nào không đúng xin đại ca cứ răn dạy, năm đóVệ Triển ở Niêm Can Xử chính là nhờ đại ca răn dạy nên mới có thành tựu hôm nay. Giờ ta và huynh đều đã tới tuổi thất tuần, Vệ Triển vẫn không dám quên lời đại ca dạy bảo năm đó.
Vệ Triển cắm trường kiếm kiếm, thành khẩn nói.
Vừa nghe vậy, gương mặt Lâm Phong không khỏi run nhè nhẹ, nghĩ tới huynh đệ bốn người năm đó, lúc tuổi còn trẻ tung hoành khắp Đương Vân, Thiên Thanh, dũng cảm rung chuyển trời đất. Trong nháy mắt đã nhiều năm như vậy, trong bốn người chỉ còn lại có hai người bọn họ.
- Vệ Triển, nhìn thấy lệnh bài kia không?
Giọng Lâm Phong so với vừa rồi cũng mềm hơn một chút, dù sao thời gian đi qua cảnh vật thay đổi, Vệ Triển đã không còn là Tứ đệ lúc trước mà là đệ nhất trọng thần bên cạnh Hoàng đế.
- Đại ca, vừa rồi Tứ đệ cũng là khiếp sợ không thôi, nếu không vì muốn biết ý đồ của người cầm lệnh bài đến, chỉ e huynh không thể thoát khỏi hoàng cung.
Vệ Triển thẳng thắn nói.
Lâm Phong gật đầu, ông rất rõ ràng bố trí của Niêm Can Xử ở tây viện, nếu Vệ Triển lên tiếng cảnh báo, Lâm Phong quả thật khó thoát khỏi hoàng cung dưới tầng tầng lớp lớp Thanh Long Vệ vây quanh.
- Vệ Triển, ta hỏi ngươi, lúc trước Nhị đệ Tam đệ chết như thế nào? Hy vọng ngươi có thể nói thật cho ta biết.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Vệ Triển.
Vệ Triển khẽ giật mình, yên lặng lấy lệnh bài kia ra, trong mắt hiện vẻ áy náy.
- Đại ca, hay là huynh đã thấy Nhị ca Cung Lục Kỳ rồi?
- Nói như vậy, ngươi đã sớm biết Lục Kỳ không chết dưới cơn mưa tên Đương Vân?
Trong mắt Lâm Phong lộ ra sát khí.
Vệ Triển lắc đầu.
- Để chỉ đoán thôi, vì năm đó hai cỗ thi thể hoàn toàn biến dạng, ta cũng hoài nghi là bị người thế thân.
- Vệ Triển, vì sao năm đó ngươi phải thanh lý Niêm Can Xử, gần như giết chết một nửa thị vệ. Dưới tất cả vong hồn của huynh đệ đã chết ở Vọng Nguyệt Phá này ngươi nói cho ta biết, có phải trong tim ngươi đã sớm có mưu đồ không?
Giọng nói Lâm Phong không khỏi vút cao lên.
Vệ Triển nhìn Lâm Phong, hoảng hốt hồi lâu không nói gì, song phương như cao thủ sắp giao chiến, không khí cũng như ngưng đọng lại.
Vệ Triển than nhẹ, rốt cuộc cũng mở miệng nói.
- Đại ca, có phải huynh đã tra được gì không?
- Đúng vậy, nói thật cho ngươi biết, sau khi Nhị đệ Tam đệ qua đời, ta đã tra ra thủ phạm thật sự phía sau. Trời xanh có mắt, Nhị đệ Cung Lục Kỳ vẫn chưa chết ở Đương Vân quốc, nhưng qua nhiều năm như vậy, hắn lại chết ở Thiên Thanh. Tuy nhiên, Nhị đệ đã điều tra rõ hung phạm, trước khi chết đều ghi chép lại hết thảy. Vệ Triển, nếu ngươi còn có hào khí năm đó thì thành như một dũng sĩ thành khẩn nói ra.
Gương mặt Lâm Phong đỏ bừng, ông thấy Vệ Triển luôn luôn lừa gạt ông, khẳng định chuyện này có liên quan tới Vệ Triển. Tuy Lâm Phong không muốn thấy kết quả như vậy, nhưng vì Cung Lục Kỳ và Bạch Nghĩa chết oan, ông không thể không đối mặt với sự thật.
Vệ Triển ngẩng đầu, nhìn thẳng Lâm Phong.
- Đại ca, nếu huynh đã tra ra chân tướng, ta cũng không lừa gạt huynh nữa. Không sai, ta đã sớm biết chân tướng, nhưng vì thể diện hoàng gia và thiên hạ thương sinh, ta nghĩ mình phải giữ kín bí mật này. Vốn tưởng chuyện này chỉ có một người sống là ta biết. Nhưng không ngờ, không ngờ Nhị ca vẫn còn chưa chết.
Lâm Phong không khỏi sợ run, gương mặt cũng lộ vẻ bi phẫn.
- Vệ Triển, nếu đã vậy thì cũng đừng trách Lâm Phong ta vô tình. Bạch Nghĩa và Cung Lục Kỳ không thể chết oan như vậy, ta phải báo thù cho bọn họ. Vệ Triển, nhiều năm như vậy không cùng ngươi so chiêu, không biết trường kiếm của người còn... sắc bén như năm đó không.
Lâm Phong nói xong, cẩn thận rút trường kiếm ra.
Vệ Triển giật mình nhìn Lâm Phong.
- Đại ca, huynh… huynh có ý gì? Chẳng lẽ, huynh hoài nghi ta là hung thủ năm đó?
- Mặc dù không phải chủ mưu, nhưng ngươi cũng là tòng phạm vì cưỡng bức người. Ngươi dám nói, cái chết của Nhị đệ Tam đệ không liên quan đến Vệ Triển ngươi?
- Đại ca đã hiểu lầm! Lúc ấy biết Nhị ca Tam ca chết thảm ở Đương Vân quốc, trong lúc giận dữ ta đã thanh lý Niêm Can Xử, quả thật thanh trúng không ít đầu rắn của Đương Vân Thiên Thanh. Nhưng về sau, lúc tiên đế lâm chung uỷ thác ta mới biết được chân tướng. Lúc ta biết được chân tướng, tiên hoàng đã hấp hối sắp chết.
Vệ Triển chua xót nói.
Lâm Phong nghi hoặc nhìn Vệ Triển, không biết y nói thật hay giả.
- Nếu biết chân tướng, sao không thay Cung Lục Kỳ Bạch Nghĩa báo thù.
Vệ Triển ngẩng đầu thở dài.
- Đại ca, ta không hạ thủ.
Trên mặt Vệ Triển lộ vẻ khổ sở, nói tiếp.
- Năm đó, lúc tiên hoàng hấp hối, mấy vị Hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế đã đại sát tứ phương. Tiên đế nói ra việc này là để cho ta lựa chọn, là ám sát Hoàng thượng để báo thù hay vẫn là bảo vệ giang sơn Đại Phong. Khi đó tiên hoàng đã không thể nắm cục diện trong tay, ông ta biết chỉ có Niêm Can Xử mới có thể chọn người ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Thế nên, tiên hoàng muốn dùng cái chết của mình an ủi vong linh Nhị ca Tam ca trên trời có linh thiêng. Tiên hoàng làm vậy cũng vì muốn bảo vệ giang sơn Lý gia. Ta cũng hiểu được, chỉ có điều ta có thể phất tay chém giết một vị đế vương hấp hối, nhưng giết tiên hoàng, Niêm Can Xử cũng phải giải tán. Thành Võ Hoàng không có ủng hộ của Niêm Can Xử, Đại Phong triều cũng chia năm xẻ bảy. Đến lúc đó, Đương Vân Thiên Thanh hai nước đều nhân cơ hội xâm phạm, Đại Phong ta có thể trở thành nô lệ mất nước. Thế nên, Tứ đệ không thể làm như vậy, mà phải đem bí mật này vẫn giấu diếm đến hiện tại. Đại ca, nhớ năm đó huynh từng dạy bảo chúng ta, hoàng mệnh không thể trái, Niêm Can Xử từ nhỏ chính là quỷ của hoàng gia. Nếu nói Vệ Triển sai, ta đây cam nguyện chịu vạn kiếm xuyên tim.
Vệ Triển lộ vẻ thống khổ, nghĩ tới lựa chọn của mình năm đó, trong lòng Vệ Triển vô cùng áy náy. Y biết tiên hoàng lo lắng sau này sẽ bị mình tra ra chân tướng, như vậy đối với Lý gia mà nói sẽ là một kiếp nạn lớn. Bởi vì còn có mấy người biết rõ chuyện này, nhưng tiên hoàng đã vô lực thanh trừ bọn họ.
Lâm Phong nhìn Vệ Triển, ông biết nếu Vệ Triển nói những lời này là thật, vậy lựa chọn lúc đó cũng xuất phát từ bất đắc dĩ. Nói cách khác, dân chúng Đại Phong sẽ phải hứng chịu chiến hỏa.
- Vệ Triển, sao phải giấu ta?
- Đại ca, Thành Võ Hoàng cũng coi như một hoàng đế tốt, Tứ đệ không muốn huynh gây bất lợi cho y. Hơn nữa, ân oán đời trước ta cũng không muốn kéo dài thêm nữa. Tứ để có thể thề trước các vong hồn ở Vọng Nguyệt Phá tuyệt không nói dối.
- Chuyện này Quách gia có tham dự không?
Lâm Phong chua xót hỏi.
Vệ Triển lắc đầu.
- Lúc phát sinh chuyện năm đó, Quách lệnh công đã chết, tuy Thiên Tín tiếp chưởng Trấn Nam đại doanh, nhưng vì giữ đạo hiếu ba năm nên không đi nhậm chức, chỉ mang danh Trấn Nam Thống soái thôi. Chuyện này là tiên hoàng thông qua Trấn Nam đại doanh phó soái Ngô Đức Khải năm đó, truyền tin cho Đương Vân, sau khi Thành Võ thượng vị, Ngô Đức Khải hồi kinh báo cáo công tác đã bị ta tự tay giết chết trong phủ.
Lâm Phong nhẹ nhàng thở hắt ra, ông vẫn luôn cho phụ thân của Quách Thiên Tín cũng tham dự việc này. Nhưng giờ nghĩ lại, lão tình địch kia mà không tử, bản thân mình cũng không sẽ rời khỏi Niêm Can Xử tiềm phục ở Quách gia làm người làm vườn. Chỉ cần Quách gia không tham dự việc này, Lâm Phong cũng được an ủi ít nhiều. Xem ra, Cung Lục Kỳ năm đó điều tra cũng có phần thiếu sót, Lâm Phong tin tưởng Vệ Triển sẽ không lừa ông. Huống chi, lấy thế lực hiện giờ của Vệ Triển, cũng không cần phải lừa gạt Lâm Phong.
Lâm Phong yên lặng thu hồi nhỏ kiếm.
- Vệ Triển, Nhị đệ Tam đệ chết oan, nhưng việc này liên quan đến thiên hạ tồn vong, ta cũng không thể trách ngươi. Tuy nhiên, còn một việc, ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng cho ta. Tiểu tử Thiên Giáng dù chưa chính thức bái sư, nhưng Lâm Phong ta đã nhận hắn làm đồ đệ. Cho dù Thành Võ Hoàng hạ lệnh, chẳng lẽ ngươi không thể nhìn mặt lão phu mà tha cho nó một lần sao?
Vệ Triển kỳ quái nhìn Lâm Phong không biết nói gì. Những chuyện khiến Vệ Triển giật mình đêm nay nhiều lắm, bằng không, vừa thấy Lâm Phong, y nhất định sẽ hỏi chuyện Chu Thiên Giáng.
- Đại ca, sao ta càng nghe càng hồ đồ? Từ lúc Thiên Giáng vào triều tới nay, Vệ Triển ta luôn che chở hắn.
- Che chở hắn? Thối lắm, hôm nay trên đường về kinh, Thiên Giáng suýt bị người của ngươi bắn chết rồi!
Nói xong, Lâm Phong ném một tấm lệnh bài qua.
Vệ Triển nhìn lệnh bài ám tử, nghi ngờ hỏi.
- Đại ca, huynh nói nửa đường có kẻ đánh giết Chu Thiên Giáng?
- Hừ, không những chém giết, trong lúc gấp gáp còn đểu lại chứng cứ.
- Đây, tuyệt đối không phải do Niêm Can Xử làm. Quả thật Thành Võ Hoàng muốn ép Chu Thiên Giáng, nhưng không hề hạ lệnh hại chết. Mà dù có hạ lệnh, ta cũng sẽ ngầm thông báo cho Chu Thiên Giáng cao chạy xa bay. Đại ca, ám tử lệnh bài bình thường có thấy, nếu kẻ này cố ý hãm hại, chỉ e muốn khơi mào đấu đá nội bộ Đại Phong. Nói thật, tiểu tử Chu Thiên Giáng này không còn là thần tử bình thường nữa rồi, vài lần lấp công đã khiến uy danh của hắn trong quân rất cao, huống hồ còn có Quách gia ủng hộ. Thành Võ Hoàng vì sợ làm quân tâm bất mãn nên mới không dám làm gì Chu Thiên Giáng. Đại ca, huynh cũng biết Niêm Can Xử quyết tâm thi hành mệnh lệnh thế nào, nếu đúng do ta ra lệnh, nói bất kính chứ…ngay cả huynh cũng không lưu lại.
Vệ Triển cau mày thẳng thắn, thành khẩn biện giải, y thấy việc này vô cùng trọng yếu, nếu thật sự ép Chu Thiên Giáng, có lẽ hai vạn đại quân Ô Tộc còn đang che giấu kia sẽ tiến vào Hổ Khẩu Quan xông thẳng vào kinh thành. Đến lúc đó, Chu Diên Thiên phản công, Đại Phong triều cơ bản không ngăn nỗi hai cỗ binh lực này.
Hai lão ca tranh nhau biện giải ở Vọng Nguyệt Phá thì trong hoàng cung, hai huynh đệ Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương đang ầm ĩ mắng chửi nhau. Thậm chí, Tĩnh Vương và Thành Võ Hoàng còn bất chấp thể diện hoàng thất, thiếu chút nữa là động thủ!