Trong Đại Phong triều, nói ai dám đứng ra chống đối Thành Võ Hoàng, ngoài Tĩnh Vương quả thật không có người thứ hai.
Sự tức giận kìm nén trong lòng Tĩnh Vương phải được giải phóng, có thể nói bây giờ ông nhìn ai cũng không vừa mắt. Ông bảo Sở Vân truyền tin cho Chu Thiên Giáng hắn không thèm để ý khiến ông tức giận đã đành, nhưng không ngờ Thành Võ Hoàng thật sự chặn giết công thần Đại Phong càng khiến ông tức giận. Trong chuyện này, Tĩnh Vương không chỉ nghĩ riêng cho Ngọc nhi mà còn là vì giang sơn xã tắc Đại Phong. Chu Thiên Giáng đã không còn viên quan trẻ tuổi mới vào triều, nhất cử nhất động của hắn đủ để đảo điên một nửa giang sơn.
Tĩnh Vương đem bất mãn của Quách gia – Quách lão phu nhân chuyển tới Thành Võ Hoàng, cũng tương đương cho thấy họ đứng về phía Chu Thiên Giáng. Tuy Quách Thiên Tín là gia đình trung dũng, nhưng ông ta cũng là người nổi danh hiếu tử, giữa mẫu thân và hoàng thất, Tĩnh Vương tin Quách Thiên Tín tuyệt đối sẽ không lựa chọn Thành Võ Hoàng. Đại quân ổn định nhất Đại Phong triều hiện nay chính là Trấn Nam đại doanh, một khi Quách gia dao động quân tâm, vậy ngày diệt vong của Đại Phong triều cũng không còn xa nữa.
Đêm nay là đêm không bình thường với hoàng cung, ở Càn cung đề phòng sâm nghiêm, mà trong Càn cung cũng yên tĩnh tới dọa người.
Tĩnh Vương đặt Đả Vương Tiên trên bàn, ánh mắt căm tức nhìn Thành Võ Hoàng khiến tóc ông ta dựng ngược. Dù ông ta có giải thích thế nào Tĩnh Vương cũng không tin. Đổi là người khác, ông ta đã sớm gọi người đẩy ra ngoài chém.
- Hoàng huynh, người làm vậy chính là vứt bỏ giang sơn của tổ tông đấy.
Tĩnh Vương không kìm được, tiếp tục rống lên.
- Tĩnh Vương đệ! Ngươi đừng ở chỗ này ra oai, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, việc này không phải ý chỉ của trẫm.
Thành Võ Hoàng vỗ bàn nói.
- Không phải người thì là ai, ở Đại Phong triều có ai dám xuống tay với Chu Thiên Giáng. Dù muốn, bọn họ cũng không có năng lực này. Bốn mươi, năm mươi trọng cung bắn một lượt, đây không phải bút tích bình thường. Hơn nữa, không có thánh lệnh của người, Niêm Can Xử cũng không thể nửa đường đánh giết Chu Thiên Giáng.
Thành Võ Hoàng tức tới giậm chân.
- Ngụy Chính Hải! Tên cẩu nô tài người truyền lệnh kiểu gì, sao giờ Vệ Triển vẫn chưa về.
Thành Võ Hoàng đuối lý, đành phải trút giận lên Ngụy Chính Hải.
Ngụy Chính Hải lắc lư eo nhỏ chạy vào.
- Khởi bẩm Hoàng thượng…Vệ Triển đại nhân…ngài ấy…ngài ấy không ở Tây viện. Lão nô đã sai người chờ rồi, Vệ Triển đại nhân mà về sẽ lập tức tới kiến giá.
Tĩnh Vương không cười bĩu môi.
- Thấy chưa, Vệ Triển cũng không dám lộ diện. Hoàng huynh, đây là người ta lưu thể diện cho huynh, chưa nói tới thân phận hoàng gia, dù sao ta và huynh cũng là huynh đệ cùng một mẹ, cũng phải có khả năng thừa nhận chứ. Đường đường là hoàng đế Đại Phong phải dám làm dám nhận, đấy mới đúng là chủ nhân thiên hạ.
- Lý Tĩnh! Độ nhẫn nại của trẫm có hạn, cái gì là dám làm không dám chịu, thiên hạ này có người làm trẫm sợ sao!
Thành Võ Hoàng tức giận, gọi thẳng tên.
- Nói như vậy, ngươi thừa nhận.
- Ai thừa nhận, việc này nhất định trẫm sẽ điều tra.
- Hừ! Chỉ sợ người biết Thiên Giáng chưa chết, muốn mượn cớ giết người bịt miệng.
Thành Võ Hoàng vén tay áo đập bàn.
- Lý Tĩnh, rốt cuộc ngươi muốn gì.
Vừa thấy Thành Võ Hoàng xắn tay áo, Tĩnh Vương cũng cuống.
- Ngươi làm vậy sẽ khiến quân tâm không yên, đúng là muốn phá hủy giang sơn. Có bản lĩnh đêm nay Thành Võ ngươi giết ta đi, nếu không ngươi phải cho ta một công đạo.
- Hay lắm Lý Tĩnh, ngươi dám gọi thẳng tên trẫm. Niệm tình ngươi thân là tông lệnh Tông nhân phủ, vi huynh sẽ không giết ngươi. Nhưng đêm nay ta muốn đánh ngươi hồ đồ một chút.
- Hay lắm, hai huynh đệ ta đã bao lâu không đánh qua một trận rồi, có bản lĩnh thì đừng lấy thân phận đè người, Lý Tĩnh ta muốn xem người còn có…bản lĩnh năm đó không.
Tĩnh Vương nói xong liền bước ra sau, giơ tay tháo đai ngọc trên người. Thành Võ Hoàng tức tới xanh mặt, tháo kim quan trên đầu xuống.
Ngụy Chính Hải nhìn thấy cảnh này, thiếu chút són ra quần.
- Ôi tổ tông của ta, các ngài đừng có dọa lão nô nữa, nếu hai người muốn xả giận, cứ đánh lão nô được rồi.
Ngụy công công khẩn trương, thở dài liên tục giữa hai người.
Ngụy Chính Hải tự nhủ có phải hai an hem nhà này sắp điên không, một là hoàng đế một là vương gia, nhưng Tĩnh Vương lại có Thánh Tổ Đả Vương Tiên chẳng khác nào kim bài miễn tử, ai xử ai cũng thật khó nói.
Thành Võ Hoàng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào Tĩnh Vương, tức quá hóa cười.
- Lý Tĩnh à Lý Tĩnh, khó trách Vương Bính Khôn nói ngươi là bát đản hồ đồ, ta thấy y nói không sai chút nào.
- Hừ! Lý Tĩnh ta việc nhỏ hồ đồ, đại sự không hồ đồ. Hoàng huynh, chưa nói Thiên Giáng tiêu trừ nguy cơ ở Bắc Cương Đại Phong trăm năm qua, chỉ dựa vào quan hệ của hắn với Quách gia, hoàng huynh cũng phải thận trọng xử lý chuyện này. Nếu nói Thiên Giáng ở quan ngoại tự lập làm Vương, vậy hoàng huynh muốn chém giết muốn róc thịt không ai nói gì. Nhưng Thiên Giáng đơn giản, thản nhiên hồi kinh, đủ để chứng minh lời đồn là bịa đặt. Lúc này ngài hạ sát thủ với hắn sẽ làm tất cả thần tử trong triều băng giá đấy. Tổ tiên Lý gia chúng ta khai sáng cơ nghiệp Đại Phong, cũng không thể hủy trong tay chúng ta. Hoàng huynh, huynh thân là thiên tử Đại Phong, chính là thần trong lòng mọi người. Nhưng các thần tử này cũng là trụ và ngói của triều đình. Đã không có trụ và ngói che gió che mưa, huynh ngồi ở đây cũng chỉ là thổ địa nặn bằng bùn nặn, mưa to liền tan.
Tĩnh Vương đau lòng nói.
Thành Võ Hoàng im lặng hồi lâu rồi thở nhẹ một hơi. Ông biết Tĩnh Vương muốn tốt cho ông, nhưng chuyện của Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng thật sự rất oan khuất. Ông vốn muốn hỏi Vệ Triển, ai ngờ thời điểm mấu chốt Vệ Triển lại không thấy tung tích.
Thành Võ Hoàng hiểu hơn ai hết, giờ mà hại chết Chu Thiên Giáng sẽ có hậu quả gì. Trong kinh thành đã sớm đồn đại Chu Thiên Giáng đơn giản gọn nhẹ trở về kinh thành, đoạn thời gian trước lời đồn cũng theo Chu Thiên Giáng trở về mà tự sụp đổ. Chỉ cần không tự xưng Vương, công lao của Chu Thiên Giáng có thể nói là chấn động cả vua lẫn dân. Lúc này, nếu Chu Thiên Giáng xảy ra chuyện, ai cũng sẽ đem trách nhiệm đổ lên đầu Thành Võ Hoàng. Công cao lấn chủ, mượn gió bẻ măng là kết quá các cái thần tử đều không muốn thấy.
Huynh đệ hai người đang nói, một tên thái giám vội vã chạy vào.
- Khởi bẩm hoàng thượng, Vệ triển đại nhân đã về.
Thành Võ Hoàng ngẩn ra, thầm nghĩ nếu Vệ Triển không tới giải vây…hoàng thượng ta đây phải tức tới hộc máu.
- Mau, truyền Vệ Triển vào.
Thành Võ Hoàng vừa dứt lời, thái giám chưa kịp ra tới cửa đã thấy Vệ Triển cất bước vào.
Tĩnh Vương đảo mắt nhìn Vệ Triển, trong lòng nghĩ lão già này cũng chẳng tốt đẹp gì, có lẽ y đã hợp tác với hoàng huynh làm ra chuyện này.
- Vệ Triển, người mau nói cho tên Vương gia hồ đồ này nghe trẫm có hạ chỉ bảo ngươi đi đánh chết Chu Thiên Giáng không.
Thành Võ Hoàng tức giận chỉ vào Tĩnh Vương nói.
Tĩnh Vương bĩu môi, trong lòng tự nhủ y làm chứng cái rắm, mấu chốt phải để Chu Thiên Giáng tin tưởng mới được.
Vệ Triển kỳ quái nhìn Thành Võ Hoàng và Tĩnh vương, hai người áo mũ không chỉnh tề như hai con gà chọi mới lao bổ vào nhau, hoàn toàn không có chút uy nghi cả Hoàng đế và Vương gia.
- Bệ hạ, vừa rồi thần không ở trong cung cũng là vì chuyện này mà ra ngoài một chuyến.
Vệ Triển nói xong, nhìn về phía Tĩnh Vương nói tiếp.
- Tĩnh Vương, Lâm đại nhân và ta đã gặp mặt, việc này là hiểu lầm, hoàn toàn là do người khác giá họa cho Niêm Can Xử. Cũng may đại ca năm đó quản lý Niêm Can Xử nhiều năm, phi thường quen thuộc nguyên tắc làm việc của Niêm Can Xử. Nói cách khác, Vệ Triển ta đúng là rửa không sạch tội danh này.
Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương sửng sốt, có thể làm Vệ Triển xưng hô 'Lâm đại nhân' và 'Đại ca', ngoài Lâm Phong tuyệt không có người thứ hai, nếu Lâm Phong có thể hiểu được việc này là tốt rồi. Tĩnh Vương lo Chu Thiên Giáng thực cho rằng Thành Võ Hoàng muốn tiêu diệt hắn, từ nay về sau sẽ không hồi kinh. Tĩnh Vương biết thuộc hạ Chu Thiên Giáng cũng có ba cây dưa chuột hai cây táo, nếu chẳng may tái xâu chuỗi hai đại doanh nam bắc, vậy với Đại Phong triều chính là tai hoạ ngập đầu. Mặc dù những người đó không đi theo Chu Thiên Giáng tạo phản, nhưng những tướng quân này mà thấy Thành Võ Hoàng không đặt được ai vào mắt thì còn ai vì Đại Phong triều liều mạng.
Vệ Triển vừa đến, Thành Võ Hoàng mới ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc thương lượng chuyện Chu Thiên Giáng hồi kinh. Vấn đề hiện tại đã không riêng gì chuyện của Chu Thiên Giáng nữa, có thể nói Chu Thiên Giáng có về kinh hay không đã liên lụy đến quân tâm nam bắc hai đại quân doanh. Nếu không vì giữa đường phát sinh chuyện đuổi giết kia, Chu Thiên Giáng không về kinh bọn họ cũng không thể nói gì hơn, thậm chí còn hiềm nghi hắn mưu phản. Nhưng đã xảy ra việc này, bất kể không phải do Thành Võ Hoàng hạ lệnh, quyền chủ động đều đã nằm trong tay Chu Thiên Giáng. Trừ phi Vệ Triển giết hết toàn bộ người biết bí mật này, không cho tin tức lộ ra ngoài. Bằng không, chúng thần trong triều sẽ náo túi bụi.
Tĩnh Vương ra khỏi hoàng cung cũng không về phủ mà đi tới phủ Trấn Nam tướng quân. Đám người Lâm Phong còn ở trong đại sảnh, Tĩnh Vương đem ý chỉ Thành Võ Hoàng nói lại cho mọi người nghe.