Sáng hôm sau, Thành Võ Hoàng ở trong triều đình chính việc Chu Thiên Giáng bị tập kích. Chúng văn võ bá quan vừa nghe, lập tức lên tiếng nghị luận. Từ mắt mọi người Thành Võ Hoàng có thể thấy trong lòng trong lòng những thần tử này đều đang hoài nghi ông ta.
Đám quần thần thấp giọng nghị luận, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía Thành Võ Hoàng. Dân chúng trong kinh bất an, nói dù là đám thổ phỉ lang thang hay cường đạo cũng không dám tập kích quan sai. Không ít người đều thấy việc này nhất định do Niêm Can Xử gây nên, không chừng không thành công, Thành Võ Hoàng mới cải biến kế hoạch.
Trong lòng Thành Võ Hoàng buồn bực, nếu Chu Thiên Giáng thật sự lấy cớ này từ chối không trở về kinh, chỉ sợ trong lòng mọi người càng thêm xác định đây là ý chỉ của ông. Vì triều đình yên ổn và biểu hiện thánh ân, Thành Võ Hoàng rơi vào đường cùng phải gia phong Chu Thiên Giáng làm hầu tước tam đẳng, đặc biệt ban thưởng ngự mã và do Tĩnh Vương tự mình suất lĩnh một ngàn Cấm Vệ quân đi tới An Viễn nghênh đón Chu Thiên Giáng hồi kinh.
Ân điển này có thể nói là mênh mông cuồn cuộn, ngựa ngự tứ chẳng khác nào nói Chu Thiên Giáng có thể tùy thời cưỡi ngựa chạy thẳng vào cung, ra vào thành cũng phải có thân vương nghênh đón. Tìm khắp sử sách Đại Phong chỉ e cũng không tìm ra nghi thức long trọn như vậy. Tâm tình xôn xao của dân chúng, vừa dâng lên cũng bình ổn lại.
Qua buổi lâm triều Thành Võ Hoàng trở lại Càn cung, lúc này Thành Võ Hoàng đã không còn vẻ mặt bình tĩnh như lúc ở trên điện. Thành Võ Hoàng cau mày, sắc mặt âm trầm, từ phản ứng trên điện cho thấy quả thật đúng như lời Tĩnh Vương sở nói, trong lòng quần thần mang theo nghi hoặc và bất mãn. Mà ngay cả người bình thường phản đối Chu Thiên Giáng, trong chuyện này cũng đứng về phía hắn. Thân là thần tử vì hoàng gia bán mạng là chuyện phải làm, nhưng bởi vì công cao lấn chủ liền mượn gió bẻ măng, trong lòng mỗi người đều đã lưu lại bóng ma khủng hoảng. Nếu việc này xử lý không tốt, chỉ sợ về sau sẽ không ai sẽ thật tâm vì Đại Phong triều bán mạng nữa.
Thành Võ Hoàng nắm chặt hai tay, ông thấy cánh chim Chu Thiên Giáng bắt đầu dày dặn, chẳng những uy hiếp đến hoàng thất tương lai, ngay bây giờ ông ta cũng phải xem sắc mặt của Chu Thiên Giáng rồi. Nếu cục diện này không đảo ngược, chỉ e Chu Thiên Giáng sẽ trở thành khối u ác tính lớn nhất Đại Phong triều.
Thị trấn An Viễn đã hoàn toàn trở thành căn cứ quân sự của Chu Thiên Giáng. Thị trấn không lớn nhưng lại độc lập ở phương Bắc, hoàn toàn không do ai quản thúc. Phủ Doãn chủ thành cách nơi này có hơn mười dặm, nhưng do có sát thần Chu Thiên Giáng bao che An Viễn, ngay cả thu thuế cũng không dám tới nơi này thu.
Doanh binh thị trấn An Viễn xây dựng theo biên chế Binh bộ chỉ tiêu được có 500 người, cho dù 'Vượt biên chế', tối đa cũng chỉ được 1000 người. Nhưng trải qua Chu Tứ tuyển nhận, mở rộng cộng thêm mấy ngàn cường binh sẵn có thì cũng đạt tới quy mô 15000 người. Quy mô này ở Đại Phong triều đủ để sánh với một nửa Bành thành, hay nói cách khác, tương đương với nửa binh lực của Kinh Giao đại doanh.
Chu Thiên Giáng trở lại An Viễn một lần nữa, lập tức bắt tay vào chuẩn bị lực lượng xung đột cùng Thành Võ Hoàng. Nếu Niêm Can Xử chém giết chưa toại, Chu Thiên Giáng thấy nhất định sẽ có xung đột vũ trang. Tuy nói Thành Võ Hoàng vẫn chưa biết An Viễn cất giấu một đội binh lực hùng mạnh, nhưng Vệ Triển lại biết rõ dưới trướng Chu Thiên Giáng có mấy ngàn binh mã.
Trong huyện nha, đám người Chu Nhất nghiêm túc thương lượng cũng Chu Thiên Giáng cách đối phó với chiến tranh sắp tới.
Chu Tứ thân là huyện lệnh An Viện, lên tiếng trước tiên.
- Đại nhân, thành An Viễn không lớn nhưng không phải ai cũng hạ được. Tuy nguồn mộ kinh không sánh được với Đại Phong triều, nhưng Chu Tứ có thể cam đoan, sức chiến đấu có thể chống đỡ được đại doanh Kinh Giao.
Chiêm Linh cũng nói theo.
- Thiên Giáng, nếu sắp có chiến sự, có thể cho đại quân Ô tộc chúng ta lưu lại ở Mã Đề Thành tới hội hợp. Có mấy vạn binh lực này cũng đủ để làm loạn Đại Phong. Trước mắt, Bắc Phương đại doanh đang bị Chu Diên Thiên kiềm chế, phía nam có đại doanh Đương Vân như hổ rình mồi, Quách Thiên Tín cũng không dám điều binh về. Dựa vào số binh mã phòng ngự kinh thành thêm Kinh Giao đại doanh tuyệt không phải đối thủ của chúng ta. Nếu có thể, chúng ta còn có thể đánh vào kinh, ủng hộ chàng làm tân hoàng.
Chu Thiên Giáng vừa nghe đã thấy hay cừ thật, Chiêm Linh không hổ là nữ tử Ô Tộc, còn chưa xuất giá thành thân đã nghĩ tới chuyện lập lão công làm hoàng đế rồi.
- Đại nhân, trước mắt kinh thành không có tướng lĩnh binh, phỏng chừng Thành Võ Hoàng sẽ phái Tĩnh Vương xuất mã. Trận này đánh thế nào, trong lòng ngài nên có chuẩn bị trước.
Hạ Thanh mở miệng nói.
Tất cả mọi người đều biết Chu Thiên Giáng và Tĩnh Vương có mối quan hệ cha vợ, con rể. Nếu đánh nhau thật, không biết Chu đại quan nhân có thể nương tay.
Chu Thiên Giáng yên lặng nghe mọi người nghị luận mà vẫn chưa phát biểu ý kiến gì. Từ trong thâm tâm, hắn thực không muốn đi đến bước này. Chu Thiên Giáng làm người hai kiếp, bản thân vẫn thường nhớ tới ân tình người cũ. Từ lúc hắn đập chết đầu heo mập kia, thế giới này bắt đầu rung chuyển bất an. Lúc Chu Thiên Giáng chưa giáng lâm thế giới này, Đại Phong triều đã có hai mươi năm không phát sinh đại chiến quy mô. Nhưng trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một năm này, Quốc Cữu Gia làm phản, Hoàng tử soán vị đều lục tục phát sinh. Tục ngữ nói thời thế tạo anh hùng, nếu như không có những nhân tố rung chuyển này, Chu Thiên Giáng tuyệt đối không thể quật khởi mạnh như vậy.
Đợi cho mọi người nghị luận xong, Chu Thiên Giáng mới nhìn mọi người, mở miệng nói.
- Nếu bàn về sức chiến đấu, đội quân này của chúng ta tuyệt đối không kém, tuy nhiên, chỗ thiếu hụt lớn nhất của An Viễn chính là lương thảo không đủ. Đừng thấy thương hội của Chu Tam luôn thông suốt, cứ nửa tháng sẽ đưa đến một đám cấp dưỡng. Một khi chiến sự phát sinh, thị trấn An Viễn sẽ phải chịu tầng tầng lớp lớp vây quanh, muốn cho thương đội của Chu Tam tiến vào cũng rất khó khăn. Mặt khác, ưu thế của Thành Võ Hoàng ở chỗ ông ta có thể hạ lệnh phát binh, bất cứ lúc nào cũng có thể điều động binh lực quanh thành, tổ chức, thành lập binh đoàn. Nhưng chúng ta không được, chỉ cần khai chiến, chúng ta trong mắt dân chúng Đại Phong chính là kẻ phản bội, mới khai chiến sẽ không ai tới tìm chúng ta nương tựa. Hơn nữa An Viễn thành nhỏ chỗ xa xôi, xung quanh lại không có nơi hiểm yếu phòng ngự. Cho nên, nơi này không phải nơi chúng ta có thể sống lâu dài. Căn cứ này đã yếu thế, ta tính cho Chu Tứ chia binh ra thành các đội nhỏ, lập tức vượt qua kinh thành xuôi nam Thục Thiên. Chỗ kia thổ địa phì nhiêu dân chúng dồi dào, chỉ cần chiếm cứ Thục Thiên, tương đương có kho hậu cần thóc lúa thiên nhiên, cho dù độc lập lâu dài cũng có thể tự cấp tự túc.
Nói đến đây, Chu Thiên Giáng nhìn về phía Chiêm Linh nói tiếp.
- Về phần hai vạn Ô Tộc đại quân ở Mã Đề thành, tạm thời không cần bọn họ chạy tới. Nguồn mộ lính tập trung nhìn như có lợi với chiến sự, nhưng lương thảo chúng ta kham không nổi. Dựa vào lương thực dự trữ của An Viễn bây giờ, hai vạn đại quân Ô Tộc vừa đến, chưa tới năm ngày chúng ta đã phải bóp bụng rồi. Hơn nữa, hai vạn người kia còn có nhiệm vụ trọng yếu. Ta thấy tiểu tử Huyền Nhạc này ở quan ngoại sẽ nhanh chóng trở về, nếu đúng Thành Võ Hoàng muốn xuống tay với lão tử, vậy nói gì Huyền Nhạc kia cũng phải nằm trong tay chúng ta.
Nghĩ tới việc này Chu Thiên Giáng cũng rất buồn bực, hắn tính Thành Võ Hoàng không dám động tới mình, nhưng không ngờ thực tế lại nằm ngoài dự liêu của hắn. Xem ra bố cục ở quan ngoại vẫn chưa ngăn cản được sát tâm của Huyền Nhạc đối với hắn.
Lúc ấy Chu Thiên Giáng để lại cho Huyền Nhạc hai câu. ‘Lần này nếu đi không quay về, quan nội quan ngoại tướng mệnh liên’ ý là nếu Chu Thiên Giáng ta phải chết, tiểu tử ngươi ở quan ngoại cũng đừng mong sống được. Chu Thiên Giáng biết dựa vào chỉ số thông minh của Huyền Nhạc có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó. Nhưng tất cả dự đoán đều nằm ngoài những gì Chu Thiên Giáng tưởng tượng, điều này khiến hắn cảm thấy lòng tự tin bị đả kích nghiêm trọng.
- Đại nhân, nếu rút nguồn mộ lính, đám thợ thủ công kia phải làm sao?
Chu Tứ nhìn Chu Thiên Giáng, giật mình hỏi.
Tất cả mọi người cho rằng Chu Thiên Giáng sẽ lập trận địa sẵn sàng đón địch, cùng Đại Phong triều đánh một trận ác liệt. Ai ngờ hắn lại muốn dời nguồn mộ lính đi.
- Đối với Đại Phong triều mà nói, bọn họ chỉ chú ý động tĩnh của ta. Các ngươi vừa ly khai, ta cùng đám người Chu Nhất sẽ rời khỏi thị trấn An Viễn. Tin tức này vừa truyền ra đi, sẽ không ai để ý xưởng thủ công này. Đại quân của chúng ta rút khỏi đây, An Viễn này vẫn sẽ nằm trong tay chúng ta, không cần phải cho bọn họ bỏ chạy.
Chu Thiên Giáng thoải mái nói.
Chu Thiên Giáng biết Thành Võ Hoàng để ý hắn, cho dù đại quân tới An Viễn, chỉ cần phát hiện Chu Thiên Giáng không ở đây, nhất định sẽ lập tức rút lui. Tất cả chức quan ở An Viễn đều là người của mình, dù là Chu Tứ hay một tên quan viên “phản bội” nào khác thì hắn vẫn có thể khống chế An Viễn trong tay, chẳng sợ bổ nhiệm tân Huyện lệnh. Đối với Chu Thiên Giáng mà nói đó chỉ là hình thức, hoàn toàn không nguy hại tới căn cứ chế tạo. Lò đúc tư nhân ở Đại Phong nhiều như vậy, huống chi lúc đúc kiếm sư đúc kiếm, bản thân cũng có bí mật của môn phái, điểm này Chu Thiên Giáng cũng không lo lắng. Chỉ lo bảo vệ mấy hạt giống trung tâm biết chế tạo, cho dù bỏ lại căn cứ cũng không có vấn đề gì.