Đang thương lượng, một thủ hạ của Chu Nhị chạy vào.
- Đại nhân, vừa nhận được tin từ kinh thành truyền tới, nói Thành Võ Hoàng phát hoàng bản, phong đại nhân làm hầu tước tam đẳng, cũng phái Tính Vương đích thân tới đón đại nhân hồi kinh. Lâm gia cũng tự tay viết thư đến, nói chuyện kia chỉ là hiểu lầm, Lâm gia nói đại nhân cứ chờ ở An Viễn, ngài ấy sẽ hộ tống Tĩnh Vương cùng đoàn nghi thức tới.
Mọi người vừa nghe đã ngây ngẩn, Chu Thiên Giáng nhìn tên phụ trách tình bảo kia, nghi ngờ hỏi.
- Hiểu lầm? Ngươi xác định là tin của sư phụ ta truyền tới.
Tên kia vội vàng dùng hai tay dâng ống trúc lên, Chu Thiên Giáng vừa mở ra đã thấy có một phong thư, đúng là nét chứ Lâm Phong viết. Tuy chữ viết rất nhỏ, nhưng sự tình kể khá tỉ mỉ.
Đám người Chu Nhất, Hạ Thanh đón lấy đọc qua một lần mới cẩn thận kiểm tra ám ký và mật ám của Chu Nhị.
- Đại nhân, ám ký này đúng là tin tức do ám tử chúng ta phát ra. Lâm gia là người trong nghề, tuyệt đối không sai. Xem ra sự tình không nghiêm trọng như ta nghĩ, là c ó người giá họa cho Niêm Can Xử.
Dù gì Chu Nhất cũng xuất thân từ Niêm Can Xử, vừa thấy không phái do Niêm Can Xử gây ra, trong thâm tâm cũng thấy thoải mái.
Chu Thiên Giáng day day huyệt Thái Dương, dường như lòng tự tin bị đả kích đã trở lại.
- Haiz, ta nói phán đoán của mình cũng không thể thất bại toàn bộ, thời khắc Thành Võ Hoàng còn muốn giết ta, trừ khi não ông ta bị lừa đá.
Đám người Chu Tứ cũng thấy thoải mái, bóng ma chiến tranh cuối cùng cũng theo gió mà tan. Theo như lời Chu Thiên Giáng, Chu Tứ không sợ đánh giặc, nhưng không có lương thảo y cũng không thể vào trong thành chém giết dân chúng.
- Đại nhân, xem ra chúng ta không cần cho đại quân rút lui.
Chu Tứ cười nói.
Chu Thiên Giáng lắc đầu.
- Không! Cần rút vẫn phải rút. Rút sang Thục Thiên là tính toán lâu dài, cho dù chúng ta ức chế sự phát triển thì thành nhỏ này không thể chứa nhiều binh lực hơn nữa. Mặt khác, không những rút lui mà còn phải nhanh chóng rút khỏi. Bằng không Tĩnh Vương vừa tới đã thấy trong thành có nhiều binh mã như vậy, không bị dọa tới mất mật mới lạ. Chu Tứ, lập tức liên hệ Chu Tam, bảo hắn tìm nơi đặt chân ở Thục Thiên và Trung Đô. Số nhân mã của chúng ta chia thành các tiểu đội bí mật tới Thục Thiên tập kết. Nếu Thành Võ Hoàng không dám giết ta, về tới kinh thành lão tử nói Lại bộ cho ngươi vị trí thành chủ Thục Thiên, biến nơi đó thành căn cứ chiến lược của ta.
Chu Thiên Giáng biết Thành Võ Hoàng phái Tĩnh Vương đến đón mình hồi kinh, công việc ở thị trấn An Viễn càng thêm lu bù. Trước khi Tĩnh Vương đến, bọn họ phải an bài thỏa đáng mọi chuyện. Chu Thiên Giáng biết dù Tĩnh Vương là nhạc phụ tương lai của mình, nhưng người ta cũng là con cháu Lý gia Không thể ở trước mặt Tĩnh Vương, bày ra dáng vẻ muốn làm phản được.
Ngoài kinh thành có một nơi tên Lạc Thôn, lúc này quỷ y Trác Hành đang ở trong sân một nông gia xem mật hàm Chu Diên Thiên gửi tới.
Tuy binh mã quan ngoại nhiều lần khởi xướng công thành nhưng đều bị đại quân Chu Diên Thiên ngăn chặn quay lại. Dù Chu Thiên Diên bị vây hãm ở Quy Sơn Thành, nhưng đại quân ngoài thành cũng không làm gì được ông ta. Lương thảo dự trữ trong thành vẫn còn sung túc, không phải lo tuyệt đường lương thực. Chu Diên Thiên biết, muốn hoàn toàn giải vây phải xem xét tình huống kinh thành, chỉ khi Đại Phong nội loạn, Thành Võ Hoàng mới không còn tâm trí quan tâm Quy Sơn thành.
Quỷ Y Trác Hành cau mày, hoàng bảng cho thấy kế giá họa của y đã thất bại, Trác Hành không ngờ Thành Võ Hoàng có thể buông tha thể diện phái Tĩnh Vương đi nghênh đón Chu Thiên Giáng. Thành Võ Hoàng làm vậy, tuy đánh mất thể diện nhưng lại bảo vệ được quân tâm Đại Phong triều. Tuy nhiên, Trác Hành biết mầm móng nghi kỵ đã gieo xuống, sớm muộn gì Thành Võ Hoàng và Chu Thiên Giáng cũng bùng nổ xung đột. Hơn nữa, còn chưa chắc Chu Thiên Giáng có quay về không, Trác Hành cảm thấy, Chu Thiên Giáng khôn khéo như vậy, nên biết Thành Võ Hoàng đã sinh điều kiêng kị thì không dễ quay về kinh chịu chết. Chỉ cần vào trong kinh thành, Chu Thiên Giáng muốn rời đi cũng khó.
Trác Hành quyết định tự đi tới An Viễn một chuyến, trong mật hàm Chu Thiên Diên có nhắc tới ‘Thiên Lôi lợi khí’ bảo Trác Hành nghĩ cách lấy trộm từ tay Chu Thiên Giáng. Tuy Trác Hành không biết kia là vật gì, nhưng Chu Diên Thiên nói vật kia là vật trọng yếu để hai tộc Thiên Thanh hoà đàm. Đã có thần khí như vậy, Trác Hành thấy nhất định Chu Thiên Giáng sẽ bảo hộ thích đáng. Căn cứ vào hành trình của Chu Thiên Giáng, vật đó có khả năng đang ở trong thành An Viễn nhỏ bé này.
Trác Hành châm lửa đốt mật hàm, nếu Thành Võ Hoàng có thể ẩn nhẫn, Trác Hành tính đi tìm Thiên Lôi lợi khí trước. Dù không trộm ra được, Trác Hành cũng sẽ dùng ‘Thiên Lôi lợi khí’ làm kíp nổ, khiến sự nghi kị giữa Chu Thiên Giáng và Thành Võ Hoàng hoàn toàn bộc phát.
Tĩnh Vương không dễ dàng mới ra khỏi kinh thành được một lần, đội ngũ trùng trùng điệp điệp tiền hô hậu ủng, xe liễn của Vương gia không thể đi quá nhanh, nếu không sẽ không biểu hiện được uy nghiêm của hoàng gia.
Bên trong xe liễn không chỉ có một mình Tĩnh Vương đang ngồi, Lâm Phong không cưỡi ngựa, mà cùng với Tĩnh Vương ngồi trong xe liễn. Cũng không phải vì Lâm Phong muốn hưởng thụ, mà là ông lo lắng Tĩnh Vương sẽ bị ám sát. Nếu đuổi giết Chu Thiên Giáng không phải do Niêm Can Xử làm, điều đó chứng tỏ có một đội sát thủ bí mật ẩn ở phụ cận kinh thành. Có Lâm Phong ngồi cùng xe với Tĩnh Vương, không ai có thể làm hộ vệ tốt hơn ông ta.
Trước khi Tĩnh Vương rời khỏi kinh thành, Vệ Triển đá phái ra mật thám tinh anh, do Chu Tước Sứ Mục Kỳ dẫn dắt, trong vòng mười dặm ngoài kinh thành bắt đầu lục soát truy tìm. Có khối u ác tính ẩn núp ở quanh kinh thành, Thành Võ Hoàng cũng cảm thấy bất an.
Tĩnh Vương ngồi xếp bằng trong xe, chăm chú nhìn Lâm Phong, đây là lần đầu tiên Tĩnh Vương ở khoảng cách gần như vậy quan sát, nhân vật thần bí oai phong một cõi năm ấy.
- Lâm đại nhân, bổn vương muốn hỏi một câu, năm đó tại sao ngươi lại rời khỏi Niêm Can Xử, chạy đến Quách gia làm nô tài?
Tĩnh Vương vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, đã sớm muốn hỏi câu này từ lâu.
Lâm Phong chớp mắt nói:
- Tĩnh Vương, có một số việc biết càng ít càng tốt.
Năm đó trong mắt Lâm Phong thì Tĩnh Vương chỉ là đứa bé, Lâm Phong căn bản không để ông ta vào trong mắt.
- Haha, Lâm đại nhân, ta nghe nói năm xưa ngài và phụ thân Thiên Tín không có qua lại, không nghĩ tới ngài lại chạy tới nhà ông ta làm nô tài hai mươi năm, chuyện này có chút không hiểu nổi. Tuy nhiên, ta thấy lão phu nhân đối xử với ngài không hề tầm thường.
Tĩnh Vương không có ý tốt nhìn nhìn Lâm Phong, ông ta đã sớm nhìn ra Lâm Phong và Quách lão phu nhân có quan hệ không tầm thường, chỉ là muốn chứng thực một chút suy đoán trong lòng mình.
Quách lão phu nhân được Tiên hoàng ngự tứ Cáo mệnh phu nhân, lại là vú nuôi của Thành Võ Hoàng, có thể nói trong kinh thành, người mà ngay cả Hoàng thượng cũng không để vào mắt, nhưng lại đối đãi với Lâm Phong thập phần lễ kính. Vài lần gần đây Tĩnh Vương nhìn thấy Lâm Phong ở Quách phủ, đều là lúc Lâm Phong và Quách lão phu nhân ngồi ngang hàng nhau, điều này hiển nhiên cũng không bình thường.
Lâm Phong trừng mắt nhìn Tĩnh Vương:
- Tĩnh Vương, quản quá nhiều chuyện không liên quan tới mình, thường sống không lâu đâu.
- Làm sao, ngươi chả lẽ dám ám sát bổn vương?
Tĩnh Vương xấu xa nói.
- Ngươi vẫn là quan tâm nhiều một chút tới nha đầu Ngọc Nhi nhà ngươi đi, Chu Thiên Giáng là đồ đệ của ta, cẩn thận ta bảo hắn đem Ngọc Nhi nhà người làm thiếp.
Lâm Phong chuyển đề tài, ông ta biết rằng điểm yếu của Tĩnh Vương chính là Ngọc Nhi. Lâm Phong cũng không muốn ông ta lằng nhằng về vấn đề của mình, bản thân mình thì không sao, nhưng còn phải quan tâm tới danh dự của Quách lão phu nhân.
Tĩnh Vương bĩu môi:
- Tiểu tử Chu Thiên Giáng kia dám làm như vậy, xem ta có dùng roi đập nát đầu hắn không.
- Hừ. Đừng tưởng rằng Thiên Giáng e sợ hoàng thất các ngươi, nếu bây giờ Thiên Giáng cự tuyệt hồi kinh, chỉ sợ hai đại doanh Nam Bắc đều dâng tấu lên Thành Võ Hoàng. Hơn nữa, bây giờ Thiên Giáng lại có thêm một nữ nhân, mà nàng ta lại đang mang thai, Ngọc nha đầu nhà ngươi không làm thiếp chả lẽ muốn làm chính?
Lâm Phong cố ý đả kích Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương vừa nghe vậy, ngồi thẳng người:
- Ngươi nói cái gì? Tiểu tử này lại có thêm một nữ nhân nữa?
- Không phải vậy sao, người ta còn mang bầu rồi.
Lâm Phong nói xong, cụp mắt xuống, tựa vào thành xe nhìn Tĩnh Vương, vẻ mặt vui sướng khi có người gặp họa.
- Sao có thể như vậy được, không thể như thế được. Người đâu, thông báo cho đội dẫn đầu, tăng tốc độ. Tới An Viễn, xem ta có đánh chết tên tiểu tử thối vô tình vô nghĩa này không.
Tĩnh Vương tức giận trừng mắt thở phì phò. Chu Thiên Giáng cùng với Ngọc Nhi nhà ông ta đã có quan hệ vợ chồng, Tĩnh Vương đã sớm coi Chu Thiên Giáng là con rể mình. Vốn có thêm Quách Dĩnh trong lòng Tĩnh Vương còn có thể chịu được, dù sao quan hệ của ông ta với Quách gia cũng không phải tồi. Nhưng hiện tại lại có thêm một nữ nhân không rõ lai lịch, đã vậy còn đang mang thai, Tĩnh Vương hận lập tức không thể tới ngay An Viễn, xuống xe đánh tên tiểu tử Chu Thiên Giáng một trận. Phải biết rằng triều Đại Phong có một luật lệ bất thành văn, gia đình bình thường ba vợ bốn nàng hầu không có gì phải lo, nhưng ai sinh con trước, liền trở thành thành chính thất.