Trong thành An Viễn đã sớm phái ra mật thám, lúc này binh mã trong thành cơ bản không còn ai, chỉ để lại năm trăm binh lính thủ thành theo quy định. Chu Tứ tạm thời chưa rời khỏi, thân là Huyện lệnh An Viễn, dù sao cũng phải đợi Tĩnh Vương đến rồi mới có thể bí mật xuôi nam.
Bên trong phủ nha, Chu Thiên Giáng nằm rung đùi ở trên trường kỷ, Chiêm Linh ở bên cạnh đấm bóp cho hắn, mấy gã nha dịch ở hai bên đều hâm mộ chảy cả nước miếng.
- Bẩm báo đại nhân, xe liễn Tĩnh Vương còn cách kinh thành không đến năm dặm, Huyện lệnh đại nhân hỏi ngài có ra ngoài thành nghênh đón không ạ?
Một gã quan truyền lệnh tiến vào nói.
Chu Thiên Giáng ngay cả người cũng không thèm dậy:
- Dựa vào cái gì mà phải nghênh đón, bản đại nhân bị kinh hãi trong người, Tĩnh Vương là tới trấn an ta. Hiện tại không cho ông ta chút sắc mặt, về sau làm sao tìm được cơ hội tốt như thế này.
Quan truyền lệnh nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi run lên, tự nhủ vẫn là đại nhân nhà chúng ta trâu bò, ngay cả Tĩnh Vương cũng không nể mặt.
Quan truyền lệnh không dám chậm trễ, vội vàng chạy thẳng đến cửa thành. Mấy người Chu Nhất không dám học theo Chu Thiên Giáng, bọn họ đứng thành hàng, cùng nghênh đón đội ngũ xe liễn của Tĩnh Vương đến.
Chu Tứ vừa nghe Chu Thiên Giáng không ra nghênh đón, nhìn Chu Nhất cười khổ nói:
- Lão Nhất, xem ra đại nhân nhà chúng ta muốn làm cao một phen, hắn không sợ Tĩnh Vương giận giữ, đem Ngọc Cách Cách gả cho người khác sao?
- Lão Tứ, đại nhân nhà chúng ta có nhiều thủ đoạn đối phó với nữ nhân lắm, ngươi không thấy Chiêm tiểu thư không những đồng ý đi theo, mà còn dãn theo đại quân hai vạn binh làm đồ cưới.
Chu Nhất cười nói.
- Haizz! Chuyền đi Thiên Thanh lần này, chúng ta còn không bằng Đại Ngưu, dù sao gã cũng mang theo một nàng mập trở về.
Chu Tứ cảm thán nói.
Vừa nhắc tới Đại Ngưu, không gặp một thời gian, mọi người đều có chút nhớ gã. Bên cạnh Chu Thiên Giáng thiếu một kẻ dở hơi như vậy, thật đúng là mất đi không ít niềm vui. Dựa theo thời gian, tên Đại Ngưu kia cũng nên trở về Đại Phong rồi.
Bên trong thành, dân chúng đều đổ ra đường, Vương gia triều Đại Phong giá lâm, bọn họ cả đời đều chưa từng thấy quan lớn như vậy, ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của Vương gia. Nếu không phải Tĩnh Vương đã sớm phát ra vương lệnh, chỉ sợ quan viên mấy thành trì xung quanh cũng chạy đến bái kiến.
Bên trong một tửu lâu bình thường, Qủy Y Trác Hành cũng ở trên lầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Gã ta đến sớm hơn đoàn xe Tĩnh Vương nửa ngày, Qủy Y Trác Hành lần này là đến một mình, cũng không mang theo tùy tùng. Dựa vào khinh công và thuât dịch dung của Trác Hành mà nói, một người hành động dễ dàng hơn. Lần này gã đến chủ yếu là truy tìm tung tích và nơi cất giấu Thiên Lôi, đợi sau khi tìm được thì triệu người đến cũng không muộn.
Ngoài cửa thành một hồi chiêng trống vang lên, thông báo đội ngũ Tĩnh Vương đã đến. Chu Nhất Hạ Thanh đứng đầu đội ngũ nghênh đón, về mặt cấp bậc hai người họ có thể coi là cao hơn Chu Tứ Huyện lệnh An Viễn.
Đoàn xe liễn Tĩnh Vương đừng lại, Chu Nhất Hạ Thanh hai người thúc ngựa chạy tới.
- Phó Sứ An Sát Viện Chu Nhất.
- Hình Bộ Thứ Sử Hạ Thanh.
- Cung nghênh Tĩnh Vương thiên tuế.
Hai người cũng ôm quyền hô to.
Màn xe Tĩnh Vương kéo lên, hé ra một bộ mặt già nua âm trầm, đầu vươn ra phía ngoài nhìn:
- Thiên Giáng đâu rồi, tên tiểu tử kia tại sao không đến?
Chu Nhất và Hạ Thanh thoáng nhìn nhau, Chu Nhất bất đắc dĩ nói:
- Tĩnh Vương thiên tuế, đại nhân nhà ta…thân thể có chút không thoải mái, ngài ấy ở đại sảnh chờ ngài đến ạ.
- Có bệnh trong người? Trừ phi hắn chết, lập tức gọi hắn lăn ra đây cho bổn vương. Nếu hắn không đến, đoàn xe bổn vương không đi nữa.
Tĩnh Vương nói dứt lời, rụt cổ ngồi lại trong xe liễn.
Chu Nhất và Hạ Thanh thấy vậy, khá lắm, xem ra Tĩnh Vương đây là đang ép Chu Thiên Giáng phải ra thành nghênh đón ông ta, nếu không ông ta sẽ không vào thành. Hai người rơi vào đường cùng, Hạ Thanh chỉ có thể tự mình đến đến huyện nha mời Chu Thiên Giáng đi ra.
Trong xe liễn, Lâm Phong mỉm cười lắc đầu:
- Ta nói này Tĩnh Vương, ngươi cũng ngần này tuổi rồi, còn nóng nảy như vậy sẽ tổn thương thân thể.
- Không ra thể thống gì cả, bản Vương đường là Lệnh tông hoàng thất, Giám quốc thủ phụ đại thần, không ngờ Chu Thiên Giáng hắn còn không ra đón tiếp. Ép bổn vương như vậy, lão tử một roi quất chết hắn.
Tĩnh Vương đùng đùng nổi giận nói.
- Tĩnh Vương, đừng quên mục đích của chuyến đi này, nếu thực sự ép đứa nhỏ Thiên Giáng này, hắn không cùng ngươi hồi kinh ngươi làm thế nào?
- Hắn dám. Có tin ta sai người trói hắn mang về.
Tĩnh Vương trong lòng tự nhủ, ta dẫn theo một ngàn binh mã, lại thêm binh mã hộ vệ trong phủ hắn, không tin Chu Thiên Giáng dám không nghe lời.
Hạ Thanh cưỡi ngựa chạy thẳng tới ngoài cửa huyện nha, chợt nghe thấy nha dịch ai bên cùng nhau hô lên:
- Cung nghênh Tĩnh Vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
- Được rồi, đều dừng lại đi, người ta căn bản không vào thành.
Hạ Thanh khoát tay áo, nhìn Chu Thiên Giáng đang ngồi ngay ngắn trên ghế Huyện lệnh, nói tiếp:
- Đại nhân, Tĩnh Vương nói nều ngài không ra khỏi thành nghênh đón, ông ta sẽ không vào thành.
Chu Thiên Giáng ngẩn người ra, trong lòng tự nhủ ông ta đến mời mình quay về, làm sao lại nghe giống như áp giải tội phạm vậy. Chu Thiên Giáng làm như vậy cũng không phải là muốn cho Tĩnh Vương xem chút sắc măt, mà là để cho Thành Võ Hoàng ở kinh thành xem.
Lão già này, làm sao lại hồ đồ như vậy. Trong đội ngũ xe liễn của ông ta khẳng định có ám tử của Niêm Can Xử, lão tử đã bị kinh hai dù sao cũng phải bày ra chút uy nghiêm chứ. Hạ Thanh, ngươi đi nói với Tĩnh Vương, nếu ông ta không vào thành, vậy chúng ta sẽ không tiễn. Ta không tin, có bản lĩnh thì lão ta trở về thử xem.
Chu Thiên Giáng vắt chân chữ ngũ, không thèm quan tâm nói.
Hạ Thanh trong lòng tự nhủ hai người này, kẻ này so với kẻ kia còn vênh váo hơn, dù sao cũng là người một nhà, cần gì phải như vậy chứ. Hạ Thanh thở dài, bước ra khỏi huyện nhan, phi ngựa chạy về phía cổng thành.
Chiêm Linh từ sau tấm bình phong đi ra, vừa rồi nàng cũng tưởng Tĩnh Vương tới rồi, tình hình hiện tại nàng không tiện chạm mặt với Tĩnh Vương.
- Thiên Giáng, nhưng ông ta là phụ thân của Lý Ngọc Nhi, chàng không sợ người ta tức giận sao?
Chiêm Linh nhẹ giọng hỏi, trong lời nói còn mang theo một cỗ chua xót.
- Ta cũng không phải nhằm vào Tĩnh Vương, Thành Võ Hoàng phái ta nhiều người tới đón tiếp ta như vậy, trong lòng ông ta chắc chắn khó chịu vô cùng. Vì sự an toàn sau khi hồi kinh, ta phải bày ra bộ dạng kháng cự, nhân cơ hội ra mấy điều kiện với Tĩnh Vương. Nếu không, hồi kinh không biết Thành Võ Hoàng sẽ thu thập ta như thế nào nữa.
Chiêm Linh vừa nghe, đây đúng là tình hình thực tế. Bọn họ cũng đã nhắc nhở điều này với Chu Thiên Giáng, còn tưởng Chu Thiên Giáng không quan tâm. Hóa ra, người này trong lòng đã sớm có tính toán.
Ngoài cửa thành, quan binh nghênh đón mắt to trừng mắt nhỏ, không rõ đoàn xe Tĩnh Vương tại sao lại không tiến vào. Chu Tứ đứng xa xa nhìn, cấp bậc của gã không giống như Chu Nhất Hạ Thanh, không thể chạy lên phía trước xe liễn.
Hạ Thanh một lần nữa cưỡi ngựa chạy tới gần xe liễn Tĩnh Vương:
- Tĩnh Vương thiên tuế, đại nhân nhà ta nói rồi, ngài nếu như không muốn vào thành, vậy đại nhân sẽ không tiễn.
Hạ Thanh nói y nguyên lời của Chu Thiên Giáng, gã cũng hiểu được Tĩnh Vương chắc chắn thắng không nổi Chu Thiên Giáng.
Màn xe nhấc lên, Tĩnh Vương nổi giận đùng đùng đi ra khỏi xe liễn:
- Tên khốn khiếp đó có phải muốn bổn vương tức chết không? Lại dám nói những lời như vậy với bổn vương. Được, hôm nay ta muốn xem Chu Thiên Giáng oai phong thế nào. Người đâu, vào thành.
Tĩnh Vương giận sôi máu, ông ta đúng là không có biện pháp gì với Chu Thiên Giáng. Nếu mà trở về tay không, thần tử trong triều sẽ nghĩ thế nào chứ. Quan trọng nhất là, Chu Thiên Giáng không trở về, không ai tin tưởng rằng lần mưu sát đó là do người ngoài gây nên.
Đoàn người Tĩnh Vương trùng điệp tiến vào thành nhỏ An Viễn, Lâm Phong trong xe nhìn Tĩnh Vương giận phùng mồm trợn mắt, trong lòng tự nhủ có bản lĩnh thì ngươi đừng tiến vào thành.
Tĩnh Vương tiến tới cửa huyện nha, để mọi người đều lưu lại bên ngoài, hai người Tĩnh Vương và Lâm Phong cùng tiến vào đại sảnh.
- Cung nghênh Tĩnh Vương thiên tuế, thiên thiên tuế!
Nha dịch hai bên vừa thấy chủ tử thật sự đến rồi, lập tức cao giọng hô lên.
- Đều cút sang một bên cho ta, Chu Thiên Giáng, tiểu tử ngươi ra đây cho ta.
Tĩnh Vương chỉ vào Chu Thiên Giáng quát.
Nha dịch hai bên đều lui ra, Chu Thiên Giáng tủm tỉm cười đi ra. Nơi này đã không có người ngoài, Chu Thiên Giáng cũng không phải giả bộ tiếp nữa.
- Tĩnh Vương thiên tuế, ngài tự mình đến trấn An Viễn, Thiên Giáng hành lễ với ngài.
Chu Thiên Giáng nói xong, cúi người xuống thật thấp.
- Tiểu tử người không phải có bệnh trong người sao? Lại dám lên mặt với ta, ta đá chết ngươi.
Tĩnh Vương nói xong, thật sự đá ra một cước.
Chu Thiên Giáng tránh sang bên canh, cười haha đỡ Tĩnh Vương:
- Ngài đừng nóng giận, ta không phải đang diễn trò cho người khác xem sao. Người đâu, gọi mấy người Chu Nhất tiến vào đi.
Chu Thiên Giáng mặc kệ Tĩnh Vương đang tức giận, lôi kéo ông ta ngồi vào ghế trên. Trấn an xong Tĩnh Vương, Chu Thiên Giáng mới quay sang phía Lâm Phong:
- Sư phụ, ngài một đường đã vất vả rồi, có muốn đi nghỉ ngơi một chút trước không?
Lâm Phong cười lắc lắc đầu:
- Không có gì đáng ngại, xe liễn của Tĩnh Vương rất thoải mái.
Lâm Phong nói xong, ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Vương.