Tĩnh Vương còn muốn đứng lên nói, liền bị Lâm Phong kéo ngồi lại trên ghế:
- Tĩnh Vương, nơi này đều là người một nhà, ngươi đừng làm loạn nữa.
- Cái gì mà ta làm loạn…Thiên Giáng, ngươi trước tiên phải nói rõ cho ta biết, nữ tử lai lịch không rõ ràng kia là sao?
Tĩnh Vương trừng tròng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng sửng sốt, nhìn Lâm Phong liếc mắt một cái, lập tức hiểu được Lâm Phong đem tin tiết lộ ra ngoài.
- Tĩnh Vương, đừng nói khó nghe như vậy, người ta cũng là đại gia khuê tú, Linh nhi, ra đây bái kiến Tĩnh Vương thiên tuế đi.
Nếu Tĩnh Vương đã biết việc này, Chu Thiên Giáng cũng không cần phải giấu giếm nữa, đành gọi Chiêm Linh đi ra.
Chiêm Linh mặc một thân nhung trang, tư thế hiên ngang, đi tới trước mặt Tĩnh Vương, ôm quyền nói:
- Vãn bối Chiêm Linh, ra mắt vương gia.
Tĩnh Vương mặt nhăn nhó:
- Bổn vương không nhận lễ của người không đứng đắn.
Chiêm Linh vừa nghe, sắc mặt lập tức lạnh xuống. Lâm Phong thấy tình hình không tốt, khẩn trương nói:
- Tĩnh Vương, đây là sư điệt của ta, ở trước mặt lão phu, ngươi bớt bày uy phong của vương gia đi.
Tĩnh Vương vừa nghe, thảo nào dọc đường đi Lâm Phong không ngừng khen ngợi nha đầu này, có khi đây chính là do Lâm Phong làm mối.
- Thiên Giáng, ta không quan tâm nữ tử này là ai, bổn vương hỏi ngươi, Ngọc Nhi nhà ta phải làm sao bây giờ?
Tĩnh Vương không dám giỡn uy với Lâm Phong, chỉ có thể trút giận lên Chu Thiên Giáng.
- Đương nhiên là cưới vào cửa, đây là hôn nhân mà ta đã sớm định ra.
Chu Thiên Giáng nói xong, liếc mắt nhìn Chiêm Linh.
Chiêm Linh trên mặt dâng lên một tầng u ám,, nàng cũng không quản Tĩnh Vương có thân phận gì. Ở trong mắt người Ô Tộc, ai mạnh thì người đó là Vương.
Chu Thiên Giáng vừa thấy Tĩnh Vương còn muốn giằng co chuyện này, vội vàng nói:
- Được rồi, được rồi, Tĩnh Vương gia, chuyện của Ngọc Nhi sau này ta sẽ giải thích với ngài, chúng ta trước tiên nói về đại sự đã.
Lúc này đám người Chu Nhất Hạ Thanh đều đã đến, trong đại sảnh không có người ngoài, Chu Thiên Giáng cũng không sợ sẽ để lộ tin tức gì.
Tĩnh Vương chưa hết tức giận, tuy nhiên nhìn thấy mọi người đều đã đi vào đại sảnh, ông ta cũng không thể tùy tiện nói chuyện Ngọc Nhi trước mặt mọi người được. Đường đường là Vương gia, ông ta còn phải để ý đến thể diện của mình.
- Tĩnh Vương gia, lần này ta muốn cùng ngài hồi kinh, phải có gì đó đảm bảo mới được. Nói cách khác, trở về chưa được vài ba tháng, Thành Võ Hoàng liền chặt ta ra mấy khúc thì phải làm thế nào?
Chu Thiên Giáng nhìn Tĩnh Vương nói.
Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng mỗi người ở đây đều có tính toán, Thành Võ Hoàng dùng nghi thức long trọng như vậy tới đón Chu Thiên Giáng, rõ rệt là cực kỳ ân sủng, nhưng thật ra là vì kiêng kỵ Chu Thiên Giáng. Nếu Chu Thiên Giáng thuận lợi hồi kinh, mọi chuyện bình thường trở lại, cho dù không bị giết, thì Chu Thiên Giáng cũng thoát không khỏi việc bị giam cầm.
Tĩnh Vương hít một hơi thật sâu, làm cho chính mình tỉnh táo lại:
- Tiểu tử ngươi có rắm thì cứ phóng, nói đi, ngươi muốn thế nào.
- Tĩnh Vương gia, việc này còn phải làm phiền ngài viết tấu chương dâng lên Thành Võ Hoàng, đợi sau khi ông ta trả lời ta mới có thể cùng ngài hồi kinh. Nếu trong lòng mọi người đều băn khoăn, thì ta phải có cái gì đảm bảo mới được.
- Viết như thế nào?
Tĩnh Vương trong lòng tự nhủ tiểu tử ngươi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nếu không phải vì nể mặt Ngọc Nhi, chỉ bằng những lời này, có thể kéo hắn ra ngoài ngọ môn xử trảm. Thân là thần tử, không ngời lại dám đặt điều kiện với Hoàng thượng, triều Đại Phong chắc cũng chỉ có Chu Thiên Giáng là làm được.
- Vương gia, ngài nói với Thành Võ Hoàng,sau khi ta hồi kinh muốn được từ quan làm dân thường. Nếu như vậy tất cả mọi người đều an tâm, không cần phải lo lắng chuyện gì nữa. Tuy nhiên, ta có một điều kiện duy nhất, đó là không được khống chế tự do của ta.
Chu Thiên Giáng hiểu rằng đã đi tới bước này, nếu vẫn tiếp tục làm quan chỉ sợ sẽ chết vô cùng thê thảm. Không bằng trước tiên cứ lui một bước, chủ động từ quan, tiêu trừ khúc mắc trong lòng Thành Võ Hoàng.
Mọi người trong đại sảnh đang bàn bạc, nên viết tấu chương gửi Thành Võ Hoàng như thế nào, thì trong thành An Viễn, Trác Hành như âm hồn du đãng, đi lùng sục khắp mọi nơi. Không đến nửa canh giờ, Trác Hành liền phát hện căn cứ chế tạo bí mật.
Trác Hành trước kia là người trong giang hồ, rất quen thuộc với các lò đúc kiếm. Bình thường, các lò đúc kiếm cũng không quá lớn, nhưng ở thị trấn An Viễn này, lò đúc không những lớn, mà còn kéo dài một mảnh. Ở thành nho nhỏ này, có thể xuất hiện lò đúc khổng lồ như vậy, lập tức dẫn tới sự chú ý của Trác Hành.
Bên ngoài thành Quy Sơn, phía trong doanh trại Đại Phong, Sở Vân và Huyền Nhạc ngồi ở trong đại trướng, mặt mày cau có. Thành Quy Sơn gần trong gang tấc, lại không có cách nào hạ được, mà trái lại bên phái Chu Thiên Giáng còn truyền đến tin tức bất lợi.
Biết được Chu Thiên Giáng nửa đường bị đuổi giết, Huyền Nhạc cảm thấy kỳ lạ rằng rõ ràng mình đã nói hết tình hình, tại sao Niêm Can Xử vẫn còn xuống tay. Trong lòng Huyền Nhạc và Sở Vân, đều cảm thấy đây nhất định là tác phẩm của Niêm Can Xử.
Trong binh donah các tướng sĩ đều đang nghị luận, Chu Thiên Giáng ở Đại Phong đúng là công cao cái thế, ở phụ cận kinh thành bị đuổi giết, khiến người ta đều sinh ra hoài nghi. Các tướng sĩ đại doanh phương bắc đều biết rằng, đoàn người Chu Thiên Giáng có Chu Nhất đi theo, những người ám sát chắc chắn không phải thổ phỉ bình thường dám đuổi giết. Dưới tình hình bình thường, núi phỉ vừa thấy là quan sai, chắc chắn sẽ không xuống tay, mà hơn nữa là là ở phụ cận kinh thành cũng không có đám thổ phỉ lớn nào, cho dù có cũng sẽ không dùng loại binh khí là cung nỏ.
Đám người Tần Vĩ Phạm Nhung sắc mặt âm trầm, bọn họ cảm thấy Thành Võ Hoàng làm vậy thực khiến cho lòng người lạnh ngắt. Các tướng sĩ đều rõ ràng là Chu Thiên Giáng không hề ở quan ngoại tự lập mình làm Vương, hắn có thể chủ động hồi kinh cũng kiến cho mọi lời đồn sụp đổ. Nếu đã như vậy, mà vẫn chém giết công thần, sau này ai còn dám vì triều Đại Phong liều mạng.
Các tướng sĩ cũng không có niềm tin hạ thành Quy Sơn, bọn họ đều đang đợi xem bước tiếp theo Chu đại quan nhân sẽ làm như thế nào. Tuy rằng Binh bộ đã dùng thư khẩn tám trăm dặm gửi tới hai đại doanh Nam Bắc, truyền tin tức Tĩnh Vương thân chinh đến đón Chu Thiên Giáng. Nhưng Chu Thiên Giáng có hồi kinh hay không vẫn là một bí mật.
Trong trấn An Viễn, Tĩnh Vương và đám người Chu Thiên Giáng ngồi ở trong hậu viện. Tấu chương dâng lên Thành Võ Hoàng đã được gửi đi, tất cả mọi người đều đang chờ đợi Thành Võ Hoàng hồi âm. Lúc này trời đã chuyển lạnh, trong phòng đốt lên mấy lò sưởi bằng than.
Nhìn ngoài trời âm u, Tĩnh Vương thở dài nói:
- Thiên Giáng, nếu như không phát sinh việc đuổi giết, ta còn thực sự không muốn cho ngươi hồi kinh. Thiên hạ to lớn còn không có chỗ dung thân cho Chu Thiên Giáng ngươi, nữa là mạo hiểm hồi kinh. Dựa vào tài lực của Chu Thiên Giáng người, chỉ cần rời xa kinh thành, có thể khoái hoạt tiêu dao cả đời. Tuy nhiên, bây giờ không như vậy được. Vì giang sơn Đại Phong, ta phải mang tiểu tử ngươi hồi kinh. Bằng không quân tâm, thần tâm đều mất hết, giang sơn khó có thể giữ vững.
Tĩnh Vươn nói xong, bất đắc dĩ lắc đầu. Cho dù là ai đuổi giết Chu Thiên Giáng, bồn nước bẩn này nhất định phải để cho Thành Võ Hoàng gánh vác. Việc ổn định lòng người mấu chốt là ở trên người Chu Thiên Giáng, cho nên mặc kệ có nguy hiểm hay không, Tĩnh Vương nhất định phải đem được hắn trở về kinh thành.
Chu Thiên Giáng uống một ngụm trà đặc, nhẹ giọng hỏi:
- Tĩnh Vương gia, nếu có một ngày thực sự ta cùng Thành Võ Hoàng khai chiến, ngài là giúp con rể, hay vẫn là giúp huynh trưởng của mình?
Tĩnh Vương vừa nghe, tức giận chỉ vào Chu Thiên Giáng hướng về phía mấy người Lâm Phong nói:
- Có nghe thấy không? Đại nghịch bất đạo, quả thực là đại nghịch bất đạo. Chỉ với những lời này, lôi ngươi ra ngoài ngọ môn xử trảm ba lần vẫn không đủ chuộc tội đấy.
Đám người Chu Nhất coi như không nghe thấy, tất cả đều nhìn ra ngoài, dường như cảm thấy ngắm bầu trời âm u vô cũng đẹp.
Lâm Phong ha ha cười nói:
- Tĩnh Vương, nơi này cũng không có người ngoài, ngươi sợ cái gì?
Tĩnh Vương nghe xong cũng muốn nhổ vào mặt ông ta hai phát, bản thân cùng Thành Võ Hoàng là huynh đệ ruột, cũng không biết ai mới là người ngoài. Tuy nhiên, Tĩnh Vương cũng thật sự lo lắng sẽ có một ngày như vậy.
- Thiên Giáng, hy vọng ngày này vĩnh viễn không đến. Chỉ cần bổn vương còn sống một ngày, chắc chắn sẽ ngăn cản chuyện như vậy phát sinh.
Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:
- Có một số việc, không phải Tĩnh Vương ngài muốn là có thể ngăn cản được. Nếu ngài có khả năng làm được điều đó, thì lần này cũng cần phải đổi tướng ngoài quan ngoại rồi. Có đôi khi làm thần tử thật sự rất khó, công cao không thể chấn động chủ, tài trí không thể đè quân. Trừ phi tầm thường vô vị sống cả đời, nếu không một ngày nào đó sẽ khó tránh bị nghi kỵ. Vương gia, có một cố chuyện không thể lảng tránh, nếu thực sự có môt ngày như vậy, hy vòng Vương gia đừng nên trách tội Thiên Giáng. Đương nhiên, chỉ cần không dồn ép ta, Thiên Giáng tuyệt đối sẽ không gây chuyện bất lợi với Đại Phong.
Chu Thiên Giáng thanh âm không lớn, nhưng lộ ra một cỗ uy nghiêm.
Tĩnh Vương giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, ông ta phát hiện Chu Thiên Giáng từ sau kkhi ở Thiên Thanh trở về, con người cũng thay đổi, trở nên thâm trầm còn mang theo cả sát khí.