Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 324 - Chương 232: Kíp Nổ (2)

Chương 232: Kíp nổ (2)

- Thiên Giáng, nếu quả thật có một ngày như vậy, bổn vương chỉ có hai tâm nguyện. Thứ nhất, chiếu cố tốt cho Ngọc Nhi nhà ta. Thứ hai, mặc cho tương lai có thế nào, hãy để cho Lý gia một con đường sống. Bổn vương cũng đáp ứng ngươi, nếu ngươi ứng chiến thất bại, chỉ cần bổn vương vẫn còn, chắc chắn sẽ bảo vệ mạng sống của ngươi.

Tĩnh Vương nói không nhanh, nhưng lại rất nghiêm túc.

Chu Thiên Giáng haha cười một tiếng:

- Vương gia, chỉ là nói đùa mà thôi, ta không có dã tâm lớn như vậy. Thiên Giáng chỉ cầu an nhàn thư thái, cùng lắm thì ta mang theo mấy vị phu nhân đi du sơn ngoạn thủy.

Chu Thiên Giáng không muốn làm cho không khí trở nên nặng nề, thế sự khó lường, nếu như đã không có chuện gì xảy ra, thì hiện tại hắn cũng chỉ có thể tâm sự như vậy. Chu Thiên Giáng bây giờ chỉ muốn ẩn nhẫn, hắn hiểu được chính mình đang mượn cớ lần bị đuổi giết lần này, để đặt điều kiện với Thành Võ Hoàng, nhưng tuyệt không được bức Thành Võ Hoàng tức giận. Ông ta không giống như Tĩnh Vương, Tĩnh Vương chỉ muốn bình an trải qua nửa đời sau là được, còn Thành Võ Hoàng lại phải suy xét cho tương lai giang sơn Đại Phong. Nếu điều kiện của Chu Thiên Giáng vượt khỏi giới hạn của Thành Võ Hoàng, ông ta sẽ liều lĩnh hủy diệt mối họa này.

Chu Thiên Giáng sai người bày bữa tối, dù sao nhàn rỗi không có việc gì, chuẩn bị cùng Tĩnh Vương đấu rượu. Hầu hạ tốt lão Vương gia này, trở về trước mặt Ngọc Nhi, ông ta cũng sẽ nói tốt vài câu. Chu Thiên Giáng vốn định bí mật đưa Chiêm Linh vào kinh thành, tìm cơ hội thích hợp nói với Ngọc Nhi và Quách Dĩnh. Hiện tại chỉ có thể công khai mang theo Chiêm Linh vào kinh rồi, Tĩnh Vương chắc chắn sẽ không giấu diếm Ngọc Nhi điều gì. Quan trọng hơn là, cửa ải phía Quách lão phu nhân.

Trong huyện nha giăng đèn kết hoa, dân chúng trong thành cũng bởi vì Tĩnh Vương đến mà mỗi hộ đều được ban thưởng. Ở nơi này ngập trong không khí vui mừng, một đạo hắc ảnh lặng lẽ tiếp cận lò đúc bên phía đông thành.

Qủy Y Trác Hành đứng ở trên cây cao thận trọng quan sát, gã ta phát hiện lúc này lò đúc gàng và kiếm không giống bình thường, càng khiến gã giật mình, chính là khu vực này canh phòng nghiêm khắc, binh lính phòng thủ không kém gì phủ đệ của vương hầu.

Thủ vệ quanh lò đúc cũng không có mặc trang phục quan binh, nhìn có vẻ như tùy ý túm năm tụm ba nói chuyện, nhưng đều là đem các góc chết đặt trong tầm quan sát. Chu Tứ ở trong này bố trí đều là quân tinh nhuệ, có thể nói trụ sở này là bát cơm bảo mệnh của bọn họ, tuyệt đối không thể xảy ra sơ xuất gì.

Qủy Y Trác Hành nhìn khoảng nửa canh giờ, lúc này mới nhảy xuống khỏi cành cây ẩn mình trên tường vây bên ngoài chờ thời cơ.

Một lát sau, sáu gã tuần tra thủ vệ đã đi tới, một người trong số đó rời khỏi đội hình, chạy tới dưới góc tường.

Qủy Y Trác Hành lặng lẽ đi tới, tay trái che phía trước, tay phải bắn ra một châm độc vào người gã thủ vệ. Không đợi người thủ vệ này ngã xuống, Trác Hành đã nhanh chóng lôi gã ra sau bóng cây. Trác Hành cẩn thận đập đá đánh lửa, nhìn thoáng qua lập tức tìm trong người một bình thủy ting. Trác Hành đơn giản vẽ loạn một chút, trong bóng đêm ngoại hình có bảy tám phần giống người thủ vệ đã chết này. Trác Hành nhanh chóng thay quần áo tuần thú, cúi đầu đi ra ngoài.

Mấy tên huynh đệ phía trước quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không để ý vị huynh đệ này sao đi tiểu lâu vậy. Đội tuần tra sau khi đi một vòng ở bên ngoài, bắt đầu đi vào phía bên trong tường vây. Một đội tuần thú khác gặp bọn họ, thoáng gật đầu cũng không nói chuyện.

Trác Hành vừa tiến vào căn cứ, đầu cúi càng thấp, gã phát hiện trong viện không có ai hàng động một mình, thừa dịp người phía trước không chú ý, thân ảnh Trác Hành chợt lóe lên, núp ra sau một lò đúc kiếm.

Ngừng một chút, sau đó Trác Hành xoay người lững thững hướng về một phía khác đi tới. Lò đúc phía Tây toàn bộ là nhà ngói, Trác Hành phát hiện tuần thú bên kia còn đông hơn bên này, xem ra đó hẳn là nơi có vị trí trọng yếu.

Bóng đêm tối tăm khiến cho hành động của Trác Hành càng thuận tiện, ở chỗ bóng phía sau cây đuốc, Trác Hành tung người nhảy lên mái hiên nhà. Mượn các hoa văn chạm rỗng trên cửa sổ, Trác Hành chăm chú nhìn vào bên trong.

Gian phòng rộng rãi bốn góc đều có đèn lồng thắp sáng, sáu gã đại hán trong tay cầm trường đao đứng ở quanh phòng ốc. Bên trái chất mấy hòm gỗ lớn, bên phải thì đặt hai chiếc xe hình thù kỳ quái, trên đỉnh xe đặt hai côt sắt hình trụ to.

Trác Hành nhìn đến hai chiếc xe này, lập tức đoán ra thứ này có thể chính là đại pháo Thiên lôi. Căn cứ theo tin tức Chu Diên Thiên lấy được từ Thiên Thanh, nghe nói Thiên lôi có lực sát thương cực lớn. Tuy rằng Trác Hành chưa thấy qua Thiên lôi pháo xa, nhưng theo hình dáng của thứ này, có thể thấy được khí thế khiến người ta chiến động.

Trong lòng Trác Hành không khỏi giật mình, gã không rõ Chu Thiên Giáng làm thế nào mà tạo ra được thứ này. Không cần nói thứ khác, chỉ tiêng hai cây cột tinh thiết giống nhau kia, không phải là thứ mà người bình thường có thể có được. Cho dù có cách để sở hữu vật này, ở phương diện tài lực cũng không phải một người bình thường có thể đảm đương nổi.

Trác Hành giờ mới biết, hóa ra lò đúc to lớn như vậy là để đúc ra vũ khí Thiên lôi. Xem ra, cho dù mình đem toàn bộ người ẩn núp trong kinh thành đến, chỉ sợ cũng không cướp được thứ này ra ngoài. Vật khổng lồ như vậy, muốn di chuyển mà không để người ta biết là không thể nào. Hơn nữa, nơi này canh phòng nghiêm khắc, cho dù mang toàn bộ người đến đây, cũng không hạ được nơi này.

Đúng lúc này, một đội thợ thủ công đi đến. Người dầu lĩnh mở một một hòm gỗ, đang cân trọng lượng của một ít bột phấn màu đen. Trác Hành vừa nhìn thấy thứ này, liền biết đó là hỏa dược dùng để chế pháo hoa. Tuy nhiên, hỏa dược này với loại thông thường không giống nhau, mùi lưu huỳnh đặc biệt gay mũi.

Trác Hành ánh mắt sáng lên, nếu không trộm được vũ khí Thiên lôi, sao không nhân cơ hội dùng thứ này làm mồi lửa, trực tiếp hủy diệt Thiên lôi.

Nghĩ vậy, Trác Hành nhìn chung quanh, thả người nhảy xuống dưới. Ở bên cạnh lò đúc kiếm, Trác Hành nhân lúc không ai chú ý, giơ tay tháo xuống một cây đuốc. Trác Hành dập tắt ngọn đuốc, thuận tay nhặt lên một hòn đá có góc cạnh, làm xog mọi việc, Trác Hành lại ẩn thân vào vị trí vừa rồi.

Trác Hành giơ tay nắm lấy một góc mái ngói được chạm khắc hình đại bàng, âm thầm vận sức, “răng rắc” một tiếng con đại bàng bị Trác Hành vặn gãy. Âm thanh trên mái nhà hơi nhỏ, nên cũng không làm cho thủ vệ trong phòng chú ý, Trác Hành đè hô hấp cho chậm lại, rút ra dao đánh lửa châm cây đuốc.

Ngay khi vài tên thủ vệ ngẩng đầu lên quan sát chung quanh, Trác Hành dùng hết sức cầm tảng đá trong tay, hung hăng đập xuống.

Loảng xoảng một tiếng, hòm gỗ bị ném thủng một lỗ. Trác Hành tay vung lên, cây đuốc trong tay chuẩn xác ném xuống.

Động tác của Trác Hành liền mạch dứt khoát, không đợi thủ vệ kịp phản ứng, Trác Hành đã thả người bay ra ngoài.

- Không hay rồi, mau cứu hỏa.

Trong phòng có người hét lên, không đợi lời nói rơi xuống, chợt nghe “đoàng” một tiếng, vách tường trước mặt bị đẩy sụp.

Đám người Chu Thiên Giáng đang ở trong hậu viện huyện nha, uống rượu tán gẫu, đột nhiên xa xa truyền đến tiếng nổ, rượu và thức ăn trên bàn đều bị rung động.

Tĩnh Vương uống đến hoa cả mắt, không biết tại sao lại thế này, nhưng mấy người Chu Thiên Giáng, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Rung chấn từ phía đông thành truyền đến, vị trí đó hết sức trọng yếu, ở trong viện ngoại trừ Tĩnh Vương thì ai cũng rõ ràng.

Không đợi Chu Thiên Giáng lên tiếng, liền nhìn thấy sưu sưu sưu, ba đạo nhân ảnh dẫn đầu xông ra ngoài. Lâm Phong Chu Nhất và Hạ Thanh ba người không nói một lời, trực tiếp phi thân qua tường viện ra ngoài. Chu Tứ vội vàng tập hợp binh mã, nhanh chóng chạy đến cứu hỏa. Tiếng nổ lớn như vậy, thằng ngốc cũng biết rằng chắc chắn đã xảy ra phát nổ.

Trên bàn rượu chỉ có Chiêm Linh không có biểu hiện dị thường, trong lòng của nàng chỉ có Chu Thiên Giáng, những chuyện khác Chiêm Linh đều không thèm quan tâm.

Tĩnh Vương vẫn đang mơ hồ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

- Thiên Giáng, có chuyện gì vậy? Cái gì mà gây ra tiếng động lớn vậy?

Tĩnh Vương ánh mắt say lờ đờ mơ màng hỏi.

Chu Thiên Giáng sắc mặt tái nhợt, lúc này hắn chẳng có hơi sức đâu mà quan tâm Tĩnh Vương:

- Linh nhi, nàng ở đây bảo vệ Vương gia, ta đi xem chuyện gì xảy ra.

Chiêm Linh bĩu bĩu môi:

- Không được, thiếp muốn đi theo chàng.

Chu Thiên Giáng nhìn nhìn Tĩnh Vương, tất cả đều rời đi không được, lưu lại Tĩnh Vương một mình ở đây, Chu Thiên Giáng cũng không yên tâm. Bên kia phát nổ, Chu Thiên Giáng trong lòng cũng không bài trừ là do có người gây nên. Nếu thật là thích khách đến đây, tuy thành nhỏ An Viễn binh tinh tướng mạnh, nhưng bên cạnh Tĩnh Vương lại không có cao thủ bảo vệ không được.

- Linh nhi, nghe lời, an toàn của Vương gia rất quan trọng.

Chu Thiên Giáng nói xong, nhìn vào mắt Chiêm Linh.

Chiêm Linh buồn bực trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng tự nhủ sống chết của lão già này chẳng liên quan gì tới ta cả. Tuy nhiên, nêí Chu Thiên Giáng đã nói như vậy, Chiêm Linh cũng không tiện nói gì trước mặt Tĩnh Vương.

Bình Luận (0)
Comment