Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 325 - Chương 233: Thất Thủ.

Chương 233: Thất thủ.

Tĩnh Vương uống say mắt lờ đờ, mơ mơ màng màng, nhưng trong lòng lại vô cùng tỉnh táo. Nhìn thấy biểu hiện của mấy người Chu Thiên Giáng, ông ta hiểu được bên trong thành khẳng định đã xảy ra chuyện lớn gì rồi. Bình thường Lâm Phong luôn trầm ổn như bàn thạch, nhưng hôm nay cũng không kịp nói gì liền chạy ra ngoài. Chỉ sợ rung động vừa rồi cùng những người này có quan hệ rất lớn. Tĩnh Vương cũng không nói thêm gì, càng không hỏi gì cả, trong lòng suy đoán rõ ràng chỉ là giả bộ hồ đồ. Ông biết rằng Chu Thiên Giáng có rất nhiều bí mật, Tĩnh Vương hiện tại cảm thấy biết càng ít càng tốt, tránh vì chuyện này mà phiền lòng.

Chu Thiên Giáng mang theo một đội thị vệ, vội vàng chạy tới phía đông thành, bên kia ánh lửa ngút trời, Chu Thiên Giáng nhanh chóng chảy ra một thân mồ hôi lạnh.

Tại căn cứ lò đúc phía đông thành, tất cả mọi người đang bận rộn. Trận nổ vừa rồi chấn động gây sụp không ít phòng ốc, có không ít thợ thủ công bị chôn vùi phía dưới. Mọi người vừa vội vàng cứu người, lại thêm cứu hỏa, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Qủy Y Trác Hành đầu đầy máu đứng dậy, chính gã ta cũng không ngờ uy lực của mấy chiếc hòm gỗ lớn như vậy. Trác Hành vốn tưởng rằng dựa vào khinh công của mình, rất dễ dàng có thể tránh né được vụ nổ. Không ngờ rằng, chạy vượt qua mái ngói, vẫn không tránh khỏi. Trác Hành hôn mê một lúc lâu, giờ mới bò dậy đi ra ngoài.

Người chung quanh đều bận rộn cứu hỏa cứu người, vừa nhìn thấy Trác Hành cả người đầy máu, không nói hai lời vội vàng kéo gã ra khỏi nơi nguy hiểm đó. Trên người gã mặc chính là trang phục của thủ vệ, nên bọn họ mới nhầm tưởng là huynh đệ của mình. Trác Hành thần trí choáng váng, đã không còn sức mà phản kháng, tùy ý để người ta kéo gã ra bên ngoài tường viện. Nhìn thấy những người ở đây đều bị thương, Trác Hành mới biết rằng gã được người ta coi là người mình.

Ba người Lâm Phong tới hiện trường, bọn họ cũng không tham gia vào việc cứu hỏa mà lập tức tìm kiếm vùng lân cận quanh đó. Lâm Phong và Chu Nhất đều xuất thân từ Niêm Can Xử, Hạ Thanh thì là người từng trải, cứu người cứu hỏa không phải điểm mạnh của bọn họ, điều đầu tiên ba người họ nghĩ đến là nhìn xem có người ngoài xâm nhập hay không?

Một lát sau, Chu Tứ cũng mang theo quan binh trong thành đuổi tới hiện trường. Thấy gian phòng đặt pháo xa Thiên Lôi bị oanh tạc, đầu óc Chu Tứ cũng ong ong, người lung lay hai cái.

Căn cứ lò đúc được quản chế vô cùng nghiêm ngặt, gian phòng này dùng để đặt pháo xa và hỏa dược, cấm không được dùng lửa tới tiếp cận. Thậm chí ngay cả trong phòng cũng đều dùng đèn đặc chế, chính là để đề phòng không cho bén lửa.

Pháo xa và hỏa dược đặt cùng một nơi là ý của Chu Thiên Giáng. Pháo xa và hỏa dược đều là phòng thủ trọng yếu, Chu Thiên Giáng cảm thấy nếu phân ra làm hai nơi, trong lúc vô tình sẽ lãng phí nhân lực. Còn nữa, pháo xa trải qua trận đại hỏa của nước Thiên Thanh, Chu Thiên Giáng cảm thấy rằng nó có thể chịu được hỏa hoạn. Nhưng, lần đó người nước Thiên Thanh chỉ dùng bông tẩm dầu cây, nếu so sánh với uy lực của hỏa dược, đúng là khác biệt một trời một vực.

Chu Thiên Giáng trong lòng chỉ sợ căn phòng lớn đó xảy ra chuyện không may, lúc Chu Thiên Giáng nhìn thấy sự thật bày ra trước mắt, hắn đau lòng tới mức răng cũng sắp nghiễn nát.

- Đại nhân, lửa cháy quá mạnh, ngài vẫn là đừng đi qua.

Chu Tứ nhìn Chu Thiên Giáng đã đến, khổ sở nói.

Chu Thiên Giáng cắn chặt răng, cao giọng hô lớn:

- Mọi người nghe đây, không cần lo cho mấy thứ đồ đó, cứu người là việc chính.

Chu Thiên Giáng nhìn thấy có không ít người đang vận chuyển đồ vật, hắn lo lắng cho an toàn của đám thợ thủ công hơn. Đồ hỏng có thể lại tạo, nhưng thợ thủ công mà không cứu được, tổn thất sẽ rất lớn. Tại triều Đại Phong tìm một nhóm người có thể làm việc như vậy không dễ dàng.

Nghe được câu nói này của Chu đại quan nhân, đám thợ thủ công cảm động, nước mắt lưng tròng. Đừng nói là quan lớn như Chu Thiên Giáng, ngay cả tài chủ nông thôn, cũng không quan tâm tới sống chết của bọn hạ nhân. Nhà ai xảy ra hỏa hoạn, đều vội vàng di chuyển tài vật tiền của, chứ không ai quản tới sống chết của tôi tớ.

Trác Hành nhìn thấy Chu Thiên Giáng xuất hiện, đắc ý nhe răng cười độc ác, lặng lẽ rời khỏi đám người bị thương. Vừa rồi gã chỉ là bị chấn động nên choáng váng, nghỉ ngơi một chút, cơ bản là đã khôi phục thần trí và thể lực.

Tất cả mọi người đang bận bịu bên trong, không ai phát hiện hành vi dị thường của Trác Hành, người khác đều chạy vào bên trong, còn gã thì lại hướng ra phía ngoài. Mắt thấy thoát khỏi đám người ồn ào, đi vào nơi yên tĩnh, Trác Hành rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

- Vị bằng hữu này, nếu bị thương, tại sao không đợi doanh ý đến trị liệu.

Đang lúc Trác Hành đắc ý, thì một âm thanh lạnh lùng từ ngọn cây bên cạnh truyền xuống.

Trong lòng Trác Hành cả kinh, vừa muốn đứng dậy, liền nhìn thấy một đạo thân ảnh bay xuống, Hạ Thanh ngăn ở trước mặt Trác Hành.

Hạ Thanh có kinh nghiệm trên giang hồ, gã cũng không có di chuyển ở bên trong, mà chạy tới nơi cao bên ngoài cẩn thận quan sát. Bằng kinh nghiệm ngần ấy năm ác chiến, biết rằng có nhiều người khi trà trộn vào đám người, nhưng thừa dịp hỗn loạn sẽ rời đi.

Trác Hành có hành động dị thường, lập tức đưa đến sự chú ý cho Hạ Thanh, tuy Trác Hành ăn mặc là trang phục tuần thú, nhưng gã cũng không dám xác định suy đoán của mình đúng hay không.

Trác Hành thấy chỉ có một người xuất hiện, lập tức nổi lên sát tâm. Trác Hành giả bộ bị thương, khó chịu che ngực, trong tay giấu diếm hai cây độc châm. Hạ Thanh để tay sau lưng, sáu miếng tiền vàng cũng đã cài trên tay.

- Thưa quan gia, vừa rồi xảy ra nổ tung, tại hạ lo lắng mẫu thân trong nhà, cho nên đi trước về nhà thông báo một tiếng.

Trác Hành tùy ý nói xong, bắt đầu tiếp cận Hạ Thanh.

Mắt thấy chỉ còn hai bước sẽ đến trước mặt Hạ Thanh, Trác Hành vừa muốn động thủ, thì thấy Hạ Thanh đã phóng ba phi tiêu tới trước mặt gã. Tuy Trác Hành và Hạ Thanh đều là người trong giang hồ, nhưng Trác Hành trước kia chỉ làm quan, mà Hạ Thanh thì lại chuyên vào nhà cướp của. Trên phương diện kinh nghiệm, Hạ Thanh lão luyện hơn so với Trác Hành nhiều. Người trong căn cứ đúc đều do Chu Thiên Giáng mang từ ngoài về, căn bản không có dân bản xứ. Huống hồ, có tuần thú nào lại không biết Hạ Thanh chứ, đều gọi gã là đại nhân, chưa có ai xưng hô Hạ Thanh là quan gia cả. Hạ Thanh cố ý không nói ra, chính là để Trác Hành đến gần, không thể tránh né được phi tiêu của mình.

Trác Hành không nghĩ đến Hạ Thanh có cất giấu ám khí, trong lòng còn đang vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy ba đạo bóng đen phóng tới, Trác Hành căn bản là không kịp phản ứng.

- A.

Trác Hành kêu lên một tiếng thảm thiết, lảo đảo rồi ngã nhào trên mặt đất.

Ba miếng tiêu vàng được Hạ Thanh bắn vô cùng có chừng mực, hai miếng bắn về hai tay, miếng còn lại bắn về phía đùi phải. Gã muốn để cho người sống, cũng không phải muốn giết chết Trác Hành.

- Hừ. Dám tính kế với gia, ngươi vẫn còn non lắm.

Hạ Thanh nói xong, khẽ vương tay chụp lấy Trác Hành.

Đúng lúc này, Trác Hành chịu đau đớn ở cánh tay phải, xoay tay vỗ xuống, một chiếc châm độc ghim vào bàn tay Hạ Thanh.

Hạ Thanh quả là quá mức sơ suất, gã vốn nghĩ rằng tên này trúng chiêu của mình, cho dù phản kháng cũng không làm được chuyện gì. Không nghĩ rằng, Hạ Thanh gặp phải chính là Qủy Y Trác Hành, gã chẳng những có thể cứu người, còn có thể dùng y thuật giết người.

Hạ Thanh cảm thấy lòng bàn tay tê rần, có chút sững sờ, Trác Hành ngay lập tức lăn ra khỏi tầm tay Hạ Thanh.

Hạ Thanh cũng không có truy đuổi, gã biết rằng đối phương chạy k thoát. Trên đùi cảu Trác Hành trúng một tiêu của Hạ Thanh, để gã chạy trước vài bước, Hạ Thanh vẫn có thể đuổi kịp.

Trác Hành lăn xa năm sáu mét, cũng không có đứng lên, mà nhe răng độc ác nhìn Hạ Thanh cười.

- Hừ, rốt cuộc ai mới là người chưa đủ kinh nghiệm, rất khó nói. Trúng độc châm của ta mà không lập tức chữa thương, thần tiên cũng khó cứu sống ngươi.

Trác Hành dữ tợn cười nói.

Hạ Thanh bĩu môi, trong lòng tự nhủ, ngươi chỉ có thể hù dọa trẻ con ba tuổi, ông nội là người đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm.

- Tiểu tử, ngươi vẫn là lo lắng cho sống chết của mình đi, rơi vào tay gia, đừng mong sống những ngày an nhàn.

Trác Hành trên mặt còn dịch dung, Hạ Thanh còn tưởng gã là người trẻ tuổi. Hạ Thanh nói xong, tiến lên túm lấy Trác Hành, đúng lúc này Hạ Thanh chợt phát hiện cánh tay trái của mình mất đi cảm giác. May mà châm độc găm ở trên bàn tay, chứ đâm vào trước ngực, thì hiện tại Hạ Thanh đã nằm xuống.

Hạ Thanh khiếp sợ dừng bước, muốn nâng cánh tay bị độc châm ghim và, nhưng thử mấy lần đều không thể làm được. Giờ khắc này, Hạ Thanh mới cảm thấy sự việc có chút nghiêm trọng.

Trác Hành gian nan bò dậy, đắc ý liếc mắt nhìn Hạ Thanh, khập khiễng chạy đi.

Bình Luận (0)
Comment