Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 326 - Chương 234: Trở Về.

Chương 234: Trở về.

Hạ Thanh trơ mắt nhìn Trác Hành rời khỏi, gã cũng không dám đuổi đánh. Lúc này bàn tay Hạ Thanh đã biến thành màu đen, gã biết rằng nếu không chữa thương, chỉ sợ thật sự xong đời. Trong lòng Hạ Thanh rất tức giân, đặc biệt là ánh mắt cuối cùng trước khi rời đi của Trác hành, khiến Hạ Thanh thực sự muốn vung tay ném ra ba tiêu vàng giết chết gã. Nhưn Hạ Thanh hiểu chính mình hiện tại không còn chút sức lực, lúc này ngoài mặt Hạ Thanh bình tĩnh, nhưng lại âm thầm vận nội lực ép độc tính phát tác chậm lại. Nếu Hạ Thanh vận nội lực hoặc tiếp tục đuổi theo giết Trác Hành, chỉ sợ độc tính sẽ lan ra cả cánh tay, lúc đó Hạ Thanh biết rằng dù thần tiên cũng khó cứu mình.

Đương nhiên, Trác Hành cũng không dám lại gần giết chết Hạ Thanh. Trên thân gã đã trúng ba tiêu, sức chiến đấu chỉ còn bốn phần. Nếu tiếp tục ép Hạ Thanh, chỉ sợ dù chết gã ta cũng kéo theo mình làm đệm lưng. Còn nữa, nơi này cách lò đúc không phải rất xa, đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể chạy đến. Lúc này mà còn không đi, chờ một lát nữa muốn chạy cũng khó khăn.

Nhìn Trác Hành biến mất khỏi tầm mắt, Hạ Thanh vội vàng dùng tiêu nhọn cắt qua lòng bàn tay, một dòng máu đen chảy ra. Hạ Thanh ngồi xếp bằng xuống, thời khắc này chỉ có thể làm cho mình bình tĩnh lại, tận lực chặn không cho chất độc chạy vào tim. Về phần có người lại đây cứu viện hay không, chỉ còn có thể trông cậy vào tạo hóa rồi. Nếu Hạ Thanh đi trở về, gã không thể dùng nội lực bức độc ra nữa, cho nên, Hạ Thanh chi có thể ngồi chờ.

Không lâu sau, phía sau truyền đến tiếng bước chân, trong lòng vui mừng, nhưng lại lo sợ là đồng lõa của tên kia, phi tiêu trong tay Hạ Thanh bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng, chuẩn bị làm một phản kích cuối cùng.

- Hạ Thanh đại ca, huynh làm sao vậy? Là ta.

Vừa nghe phía sau có thanh âm, Hạ Thanh rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm:

- Chu Nhất, vừa rồi đụng phải tên tặc tử phóng hỏa, ta bị gã đánh lén. Tuy nhiên, đối phương cũng trúng ba miếng phi tiêu của ta, chắc cũng không chạy được xa.

Hạ Thanh nói xong, dùng tay còn lại nâng cánh tay trúng độc lên.

Trong bóng tối Chu Nhất căn bản không nhìn rõ lắm sắc mặt của Hạ Thanh, nếu không phải dựa vào bộ quan phục Hình Bộ, Chu Nhất cũng không dám xác định là Hạ Thanh. Nghe thấy Hạ Thanh nói vậy, Chu Nhất vội vàng lấy dao đánh lửa ra, kéo lấy ít cỏ khô gần đó châm lên.

Vừa nhìn thấy bàn tay Hạ Thanh, Chu Nhất càng hoảng sợ. Bàn tay trúng độc của Hạ Thanh đổi sang màu đen, mà khuôn mặt bình thường đỏ thẫm, giờ sắc mặt có chút tái xám. Chu Nhất vươn tay, cẩn thận bắt mạch.

- Hạ Thanh đại ca, chỉ sợ phải nhờ Lâm gia tới giúp huynh bức độc. Huynh cứ cố chịu đã, ta cõng huynh trở về.

Đối mặt với sinh tử của Hạ Thanh, Chu Nhất đành phải buông tha không đuổi giết Trác Hành.

Bên trong căn cứ lò đúc, mọi người sau một hồi chiến đấu cuối cùng cũng khống chế được ngọn lửa. Chu Tứ phân phó binh sĩ tiếp tục tìm kiếm người bị thương, Chu Thiên Giáng thì đứng trong đám thợ thủ công bị thương, trấn an họ.

Nhìn thấy Chu Nhất cõng theo một người chạy lại đây, Chu Thiên Giáng còn tưởng là thợ thu công bị thương, khi nhìn thấy rõ ràng là Hạ Thanh, Chu Thiên Giáng không khỏi giật mình kinh hãi.

- Hạ Thanh đại ca…huynh ta bị làm sao vậy?

Chu Thiên Giáng nhìn Chu Nhất hỏi.

- Đại nhân, Hạ Thanh đại ca tìm được kẻ phóng hỏa, bị người ta đánh lén nên trúng độc. Có nhìn thấy Lâm gia hay không, chỉ có Lâm gia mới có khả năng giúp Hạ Thanh bức độc.

Chu Nhất nói xong, cẩn thận đặt Hạ Thanh nằm xuống.

Lúc này nửa thân trên của Hạ Thanh đều đã tê rần, há miệng nhưng lại không nói nên lời. Chu Nhất lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Lâm Phong.

- Đại nhân, ngài ở đây trông chừng Hạ Thanh đại ca, ta đi tìm Lâm gia.

Chu Nhất nói xong liền rời đi.

- Không cần, như vậy rất phiền toái.

Chu Thiên Giáng nói xong, quay về phía đám thợ thủ công cao giọng nói:

- Mọi người nghe đây, cùng với ta hô to “Lâm Phong, mau tới đây, Hạ Thanh gặp nạn”.

Chu Thiên Giáng nói xong, ngẩng đầu lên, mọi người cùng nhau hô to:

- Lâm Phong, mau lại đây, Hạ Thanh gặp nạn!

Chiêu này của Chu Thiên Giáng còn hiệu quả hơn việc phái người đi tìm nhiều. Hắn biết rằng Lâm Phong chắc chắn đang ở xung quanh đây, nhiều người lớn tiếng hô to như vậy, chắc chắn Lâm Phong có thể nghe được. Quả nhiên, chỉ sau vài cái chớp mắt, liền nhìn thấy Lâm Phong đang rất nhanh đi về hướng này.

Lâm Phong nương theo ánh lửa nhìn thấy sắc mặt của Hạ Thanh, vội vàng đưa tay ra bắt mạch. Chu Nhất vốn định nói rõ tình huống lúc đó, nhưng nhìn thấy hai mắt Lâm Phong đang khép hờ, Chu Nhất lời đã ra đến miệng lại lại nuốt trở vào.

Lâm Phong đột nhiên mở hai mắt ra, tay phải điểm lên vài huyệt đạo trên người Hạ Thanh:

- Thiên Giáng, ta mang Hạ Thanh về huyện nha trước, các ngươi ở đây phải cẩn thận.

- Sư phụ yên tâm, vậy Hạ Thanh đại ca liền giao cho ngài.

Chu Thiên Giáng có chút lo lắng nhìn Lâm Phong, hắn biết được rằng ở kiếp trước nếu như trúng độc, cách tốt nhất là đi bệnh viện tiêm huyết thanh. Nhưng ở niên đại này, Chu Thiên Giáng chỉ có thể ký thác mọi hy vọng trên nội lực trong truyền thuyết.

Lâm Phong vừa rời đi, Chu Nhất truyền đạt lại lời của Hạ Thanh lúc nãy. Chu Thiên Giáng vừa nghe, nghiến răng ken két, xem ra thật sự là đã có người âm thầm tiến vào, chứ không phải là do người trong căn cứ không cẩn thận tạo ra hậu quả.

Chu Tứ cũng chạy tới, vụ nổ lần này uy lực quá mạnh, không ít các lò đúc ở chung quanh đều bị chấn động, bắt đầu xuất hiện vết nứt. Không đợi cho Chu Tứ báo cáo, Chu Nhất vội vàng đem lời mà Hạ Thanh đã nói truyền đạt lại lần nữa. Vừa nghe thấy kẻ phóng hỏa bị thương, Chu Tứ nhanh chóng hạ lệnh, sai người đóng cửa thành, toàn thành triển khai lùng bắt.

Mọi người bận rộn đến rạng sáng, mới lần lượt trở về huyện nha. Khiến cho Chu Thiên Giáng đau lòng nhất chính là hai chiếc đại bác, nòng pháo bị nung thay đổi hình dạng, chỉ có thể nấu chảy rồi đúc lại lần nữa. Cũng may là không phải tinh luyện tinh thiết, như vậy thời gian đúc cũng sẽ được rút ngắn lại.

Chu Thiên Giáng vừa về tới huyện nha, lập tức hỏi chuyện của Hạ Thanh, biết được Lâm Phong cho người đun một nồi nước nóng to, sau đó mang vào phòng, đến giờ vẫn chưa thấy đi ra, Chu Thiên Giáng cũng không dám quấy rầy.

Chiêm Linh lo lắng cả một đêm, biết được Thiên lôi bị phá hủy, trong lòng Chiêm Linh cũng vô cùng khiếp sợ. Tất cả mọi người cả đêm không ngủ, chỉ có Tĩnh Vương dường như chẳng có chuyện gì, vẫn nằm ngáy o o. Ông ta cũng mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, hơn nữa ra lệnh cho những người từ kinh thành đến không được hỏi về chuyện này, lại càng không cho bất cứ ai rời khỏi huyện nha nửa bước. Tĩnh Vương cũng không hồ đồ, ông ta làm như vậy chính là không muốn bí mật của Chu Thiên Giáng truyền đến kinh thành. Chỉ cần mật thám trong đội ngũ của mình không đến hiện trường, dến lúc đó mà Thành Võ Hoàng có hỏi tới, TĩnhVương tùy tiện tìm lý do cho có lệ là xong.

Bởi vì lo lắng cho an ngu của Hạ Thanh, tất cả mọi người không ai đi nghỉ ngơi, Chu Nhất và Chu Tứ thì mang người lục soát toàn bộ kinh thành, lùng bắt kẻ phóng hỏa. Trong các hiệu thuốc ở thành An Viễn đều có người mai phục, chỉ cần người đến mua thuốc trị thương đều bị bắt lại. Bọn người Chu Nhất cũng không biết người hạ độc Hạ Thanh là Qủy Y Trác Hành, căn bản không cần tới những cho như vậy để trị thương.

Lúc này Trác Hành đã nhịn đau, rút ra phi tiêu vàng, dùng kim sang dược tự mình xử lý vết thương. Phi tiêu của Hạ Thanh không có độc, hơn nữa lại phi vào những chỗ không nguy hiểm đến tính mạng, Trác Hành ngoại trừ việc hàn động bất tiện ra, cũng không bị thương nghiêm trọng lắm.

Lâm Phong đến tận giữa trưa mới mệt mỏi đi ra khỏi phòng. Chu Thiên Giáng vội vàng chạy tới, đưa tay ra đỡ lấy Lâm Phong.

Lâm Phong đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, nhìn Chu Thiên Giáng yếu ớt cười nói:

- Không sao rồi.

Chu Thiên Giáng nghe được ba chũ kia, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm:

- Mau. Đỡ sư phụ của ta về phòng nghỉ ngơi, bảo phòng bếp hầm cách thủy hai chén súp nhân sâm, đưa tới phòng sư phụ.

Chu Thiên Giáng khẩn trương phân phó xuống.

Biết được Hạ Thanh bình an, đám người Chu Nhất cũng vui mừng. Thường Võ giờ đã thành người tàn tật, Hạ Thanh mà lại gặp điều bất trắc thì…sẽ khiến cho Chu Thiên Giáng không chịu nổi. Hai huynh đệ họ buông tha khiếp sống giang hồ, đi theo hắn tả xung hữu đột, nếu như ngay cả mấy ngày an ổn cũng không có mà đã phải đem sinh mệnh dâng lên, Chu Thiên Giáng cảm thấy rất có lỗi với hai người bọn họ.

Sau một ngày giải quyết mọi việc, bên phía lò đúc cuối cùng cũng yên ổn. Chu Thiên Giáng không quan tâm tới tổn thất tài vật, chỉ cảm thấy đau lòng vì vài người thợ thủ công bị chết. Chu Thiên Giáng sai người mang theo số tiền lớn đến trấn an người nhà của những người bị chết, cũng phái người đến chăm sóc những người bị thương.

Chu Tứ cũng sai người mở cửa thành, cho phép người dân tự do ra vào. Tuy nhiên, tất cả những người mà đi lại có điểm bất tiện, lập tức sẽ bị mang đi. Nhưng cửa thành mở rộng cũng không hấp dẫn được Trác Hành. Trác Hành vô cùng khôn khéo, gã biết rằng lúc này nếu đi ra ngoài kia, chẳng khác gì là chui đầu vào lưới. Trác Hành cũng không có vội vàng, đợi tới lúc Tĩnh Vương rời khỏi rồi mới đi cũng không muộn. Dù sao thì vết thương của bản thân, cũng không phải một vài ngày là khỏi được.

Bình Luận (0)
Comment