Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 327 - Chương 235: Bạch Hổ Vệ Hành Động (1)

Chương 235: Bạch Hổ vệ hành động (1)

Chu Thiên Giáng vốn định khôi phục lại lò đúc rồi mới trở về kinh, nhưng hắn có thể đợi nhưng Thành Võ Hoàng thì sắp không đợi nổi nữa rồi. Ngoài biên quan, Sở Vân dùng bồ câu đưa thư cấp tấu, nói rằng quân tâm ở biên quan không ổn định, nếu sự việc của Chu Thiên Giáng không chấm dứt, đừng nói đến hạ thành Quy Sơn, chỉ sợ ngay cả Chu Diên Thiên cũng có thể ra ngoài phản công.

Thành Võ Hoàng vốn không muốn Chu Thiên Giáng từ quan, nếu Chu Thiên Giáng làm quan, ngược lại có thể dung chức quan để khống chế hắn. Một khi Chu Thiên Giáng thành “bình dân”, Thành Võ Hoàng muốn khống chế tự do của hắn cũng khó. Làm quan có quy củ của làm quan, không thể tự tiện rời khỏi khu vực trực thuộc, nhưng dân thường thì không có nhiều quy củ như vậy, muốn đi đâu thì đi. Một điểm trọng yếu khác, đó chính là Chu Thiên Giáng yêu cầu được Thành Võ Hoàng ban cho kim bài miễn tử, Thành Võ Hoàng căn bản không thể ban cho hắn vật đó. Nếu có thứ đó trong tay, ngay cả Thành Võ Hoàng cũng không thể trị tội hắn.

Thành Võ Hoàng rơi vào đường cùng, sai người làm ra một tấm “kim bài miễn tử” quái dị, mặt sau kim bài viết bốn chữ to “không phản không giết”. Ý nghĩa chính là chỉ cần tiểu tử ngươi không tạo phản, tấm kim bài này có tác dụng, nhưng nếu dính líu tới việc tạo phản, tấm kim bài này cũng tự nhiên mất đi hiệu lực.

Thành Võ Hoàng chỉ hạ chỉ cho Chu Thiên Giáng, cũng không hề đưa kim bài đến thành An Viễn. Nếu ban kim bài như vậy, tất nhiên phải có nghi thức đàng hoàng, có tam viện lục độ làm chứng mới có thể ngự ban.

Chu Thiên Giáng nhìn nhìn thánh chỉ, hắn biết rằng bản thân không quay về không được rồi. Đạo thánh chỉ này là Thành Võ Hoàng đặc biệt hạ cho Chu Thiên Giáng, ngay cả Tĩnh Vương cũng không được xem qua. Bởi vì câu cuối cùng trong thánh chỉ liên quan đến Tĩnh Vương. Đó chính là Thành Võ Hoàng uy hiếp Chu Thiên Giáng, nếu hắn không hồi kinh, Thành Võ Hoàng sẽ chỉ hôn cho Lý Ngọc Nhi lấy người khác. Nếu như chỉ hôn cho Quách Dĩnh, lão phu nhân có thể cự tuyệt, nhưng Lý Ngọc Nhi thân là người hoàng tộc, Thành Võ Hoàng là bá phụ của nàng, có quyền đem nàng gả cho người khác.

Chu Thiên Giáng sắp xếp mọi chuyện, sau đó cùng với Lâm Phong và mọi người đi theo Tĩnh Vương ra khỏi thành nhỏ An Viễn. Khi Chu Thiên Giáng quay trở về là lúc, ở phương bắc cũng có một đội ngũ đặc biệt đang tiến vào quan khẩu triều Đại Phong.

Đại Ngưu trước ngực buộc một bông hoa lớn bằng vải đỏ, mang theo hai ngàn người tới đón dâu, dắt theo năm trăm con bò và năm trăm con dê, trùng trùng điệp điệp tiến vào trong quan khẩu.

Lúc Đại Ngưu đi tâm trạng hân hoan vui sướng, nhưng lúc trở lại thì mặt cau mày có. Dựa theo quy củ của nước Thiên Thanh, đám dê bò phía trước không thể giết, Đại Ngưu vừa vào địa phận Đại Phong, hai ngàn người hộ tônnsg phải trả lại cho Tần Vĩ. Khi Đại Ngưu ở tại Vương Đô, nhân được tin tức Chu Thiên Giáng hồi kinh, khi đó bên người Đại Ngưu có khoảng một ngàn người, dẫn theo một ngàn dê bò vội vàng hồi kinh. Gã đường đường là quan ngũ phẩm ngự tiền thị vệ, giờ chẳng khác nào gã chăn dê rồi.

Lúc ở Thiên Thanh đón dâu, Đại Ngưu đã bị làm khó hỏng rồi, dựa theo quy củ của Thiên Thanh, tân lang phải cõng tân nương ra khỏi thành, với cái trọng lượng kia của Da Luật Đậu Cáp, thiết chút nữa làm Đại Ngưu mệt chết. Da Luật Đan nhìn thấy Đại Ngưu nhẫn nhịn mặt xanh lè, trong lòng tự nhủ may mà nữ nhi gả cho Đại Ngưu ngốc nghếch, chứ thay bằng thân thể của Chu Thiên Giáng, xuất thành phải đi kèm một chiếc cáng để đem tân lang đi chôn.

Cái này vẫn chưa phải là hết, nghe ý tứ của Da Luật Đậu Cáp, lúc trở lại kinh thành, phải dùng kiệu hoa rước nàng ta vào thành. Đại Ngưu nghĩ tới chuyện này liền sầu não, thân hình của nàng ta như vậy, kiệu nào cũng sẽ bị đè sụp mất.

Lần này Tĩnh Vương đến, trong thành An Viễn dân chúng được không ít lợi, Tĩnh Vương hồi kinh, dân chúng trấn An Viễn đều ra khỏi thành đưa tiễn. Tĩnh Vương nghe tiếng dân chúng ca ngợi hoan hô, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng. Qủy Y Trác Hành theo dòng người, lặng lẽ ra khỏi thành An Viễn, ở dưới tình huống kiểu này, chẳng ai còn có tâm trí đâu để xem trong đoàn người có ai hành động bất tiện không.

Chu Tứ nhìn thấy tình huống này, cũng không thể làm gì được, không thể chỉ vì một kẻ phóng hỏa mà không cho dân chúng ra khỏi thành. Nếu như vậy, đúng là không cho Tĩnh Vương chút mặt mũi nào. Tuy Tĩnh Vương ở trong kinh thành la lối om sòm, nhưng ra bên ngoài lại mang theo uy nghiêm của hoàng thất, mọi hành động đều rất chú trọng. Đám dân chúng ra khỏi thành đưa tiễn, cũng thể hiện một mặt hoàng ân cuồn cuộn mênh mông.

Lâm Phong thì cảm thấy chẳng cần phải như vậy, từ việc đối phương có thể làm Hạ Thanh bị thương, lại còn dám dùng thủ đoan phóng hỏa căn cứ thì chẳng phải kẻ bình thường. Nếu như một vạn binh mã không điều đi, thì còn có thể vây đối phương lại trong thành, từ từ tìm kiếm. Nhưng hiện tại thành An Viễn chỉ có năm sáu trăm binh mã, căn bản là muốn quăng lưới cũng không đủ sức.

Đám người Chu Thiên Giáng một hàng tiến về kinh thành, lúc này Vệ Triển lão đại của Niêm Can Xử, cũng nhận được tin khẩn do Mục Kỳ truyền đến. Nói rằng ở thôn trên núi phát hiện một đám người không phải dân địa phương, những người này tụ tập ở một chỗ, bộ dãng rất khả nghi. Vì không muốn rút dây động rừng, Muc Kỳ cũng không hạ lệnh cho người đi theo động thủ.

Vệ Triển biết được việc này, lập tức phái ra Bạch Hổ Sứ Cảnh Bưu thống lĩnh một đội Bạch Hổ vệ, bắt toàn bộ những người đó lại. Mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần rơi vào tay Niêm Can Xử, ông ta không tin không cạy được miệng họ ra.

Theo Vệ Triển thấy, nếu đó thật sự là đám người đuổi giết Chu Thiên Giáng, chẳng những có thể giải trừ được điều phiền muộn trong lòng, mà còn có thể khiến chuyện Chu Thiên Giáng bị đuổi giết trở nên minh bạch rõ ràng. Thành Võ Hoàng đã nhiều ngày nay tâm tình không tốt, phỏng chừng nguyên nhân cũng là vì chuyện này.

Trác Hành vốn là cho là trong kinh thành nhiều người, dễ bị phát hiện, nên đặc biệt sắp xếp bọn họ ở ngoài thành, chẳng nghĩ rằng, nơi này so với trong kinh thành lại càng không an toàn.

Đám người Mục Kỳ một mực ẩn nấp bên ngoài thôn trên núi, nhìn thấy Cảnh Bưu dẫn người dến, mọi người nhanh chóng hành động, một lưới bắt hết những kẻ khả nghi này. Trác Hành không ngờ rằng, gã ở trấn An Viễn gât tai họa cho Chu Thiên Giáng, thì ở hang ổ nhà mình cũng bị người của Niêm Can Xử dọn sạch. Bạch Hổ vệ một mực được xưng hung hãn, so sánh với Thanh Long vệ bọn họ còn am hiểu đồng đội tác chiến hơn nhiều. Bạch Hổ vệ hành động, Mục Kỳ Chu Tước Sứ cũng không có rảnh rỗi, ở ngoài bao vây, chờ bắt giữ cá lọt lưới.

Trải qua hơn nửa canh giờ tác chiến, gần sáu mươi người của Trác Hành ẩn nấp ở thôn núi, chỉ chạy ba người, số còn lại không bị chết trận thì cũng bị Bạch Hổ vệ bắt giữ. Hơn nữa, còn tìm được không ít binh khí và cung nỏ. Nhìn thấy mấy thứ này, Mục Kỳ và Cảnh Bưu trong lòng đều hieur rõ, không cần điều tra cũng biết rằng bọn họ đã làm gì.

Mục Kỳ và Cảnh Bưu vẫn thức cả đêm tiến hành thẩm vấn, lập tức tìm được không ít cơ sở ngầm ẩn núp trong kinh thành. Lần này, gần như đem toàn bộ ám tử của Chu Diên Thiên cất giấu ở kinh hành, một lưới bắt hết. Chân tướng của việc đuổi giết Chu Thiên Giáng cũng trở nên rõ ràng, Thành Võ Hoàng mặt rồng cực kỳ vui mừng, tâm tình bị đè nén trong những ngày qua cuối cùng cũng được thoải mái.

Thành An Viễn cách kinh thành không xa, đoàn người Tĩnh Vương tới giờ mùi ngày hôm sau liền tới ngoài cổng kinh thành. Binh bộ Thượng thư Lý Hồng phụng mệnh thống lĩnh văn võ bá quan, đứng ở ngoài cổng thành nghênh đón Tĩnh Vương đến.

Tuy trên danh nghiã là nghênh đón Tĩnh Vương, nhưng phần lớn là ngóng trông Chu Thiên Giáng. Vui vẻ nhất không phải ai khác mà là phe phái của Huyền Châu điện hạ, một đám duỗi dài cổ đợi đoàn người tiến đến. Trái lại phe phái Huyền Nhạc, nét mặt già nua âm trầm, giống như vợ vừa mới chết vậy.

Đoàn người vừa mới tới cửa thành, Tĩnh Vương và Chu Thiên Giáng đều đi ra khỏi xe ngựa, cất bước tiến về phía các quan đi đến.

Lý Hồng đã sớm chuẩn bị xong, khẩn trương tiếp đón:

- Tĩnh Vương thiên tuế Chu đại nhân, ta phụng mệnh Hoàng thượng, đặc biệt chờ ở đây đón tiếp Vương gia và Chu đại nhân. Hoàng thượng lo lắng Vương gia và Chu đại nhân một đường vất cả, đặc biệt lệnh tại hạ chuyển cáo tới hai vị đại nhân, trước tiên hai ngài cứ hồi phủ nghỉ ngơi, buổi thượng triều ngày mai hãy đến diện thánh phục mệnh.

- Haha, hoàng huynh còn lo lắng cho sức khỏe của bổn vương, vậy thì đa tạ rồi. Chư vị đại nhân, cũng cảm tạ các ngài đã ra khỏi thành nghênh đón.

Tĩnh Vương ôm Đả Vương Tiên ha hả cười.

Chu Thiên Giáng rất có chừng mực, hắn trước kia rời kinh là “bị giáng chức” buộc rời kinh, dựa theo quỷ củ cũng không nên đi theo Tĩnh Vương lại đây. Tuy nhiên, Chu Thiên Giáng cũng không làm quá, hắn cũng biết bản thân không nên tỏ ra là kẻ quá mức hẹp hòi.

Đợi Tĩnh Vương và các vị đại thần chào hỏi nhau xong, Chu Thiên Giáng lúc này mới chắp tay nói:

- Lý đại nhân, chư vị đại nhân, ta là kẻ bị giáng chức lưu đày, tội thần cũng không dám làm phiền chư vị tới nghênh đón. Bất quá ta cũng phải nói trước, đêm nay đóng cửa không tiếp khách, đợi Hoàng thượng sắp xếp xong mọi chuyện, Thiên Giáng lại mời mọi người uống rượu.

Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, đêm nay ta phải đi ôn lại kỷ niệm với Ngọc Nhi và Quách Dĩnh, các ngươi đừng có quấy rầy ta.

Bình Luận (0)
Comment