- Chu đại nhân, như vậy không được, chúng ta đợi công thần đã lâu, đêm nay dù nói gì cũng không say không về.
Hình Bộ ti nha Thân Bách Công kích động nói.
- Thân đại nhân nói không sai, mấy tháng không gặp, ta vô cùng nhớ đại nhân.
- Đóng cửa không tiếp khách, thì chúng ta cũng phải đi tới phủ của đại nhân.
Bá quan đều đồng loạt nói, bọn họ cảm thấy Chu Thiên Giáng này lập công lớn, Thành Võ Hoàng ít nhất phải cho hắn khôi phục chức Thượng thư. Lúc này không nịnh bợ một chút, về sau chỉ sợ ngay cả cơ hội nịnh bợ cũng không có. Đặc biệt là Thân Bách Công, đã sớm sùng bái Chu Thiên Giáng, thời điểm Chu Thiên Giáng bi bãi chức đi lưu đày, gã cho rằng sớm muộn gì Chu đại nhân cũng sẽ được phục chức lần nữa. Biết được Chu Thiên Giáng phải đi Thiên Thanh, chấp hành nhiệm vụ đặc biệt mà Thành Võ Hoàng giao phó, Thân Bách Công lại càng coi Chu Thiên Giáng là nhân vật không tầm thường đối đãi.
Chu Thiên Giáng từ chối hết lần này tới lần khác, mọi người đều nhất mực không đáp ứng. Lý Hồng chứng kiến cảnh hỗn loạn này, trong lòng tự nhủ đây toàn là đại thân trong triều, sao càng nhìn lại càng thấy giống mấy người bán thức ăn ở chợ, đang cò kè mặc cả vậy. Dưới sự tức giận của Lý Hồng, mọ người mới một lần nữa xếp lại thành hàng, để đoàn người Tĩnh Vương chậm rãi tiến vào thành.
Chu Thiên Giáng nhìn thấy mọi người vẫn đi theo về đến phủ đệ của hắn, không còn cách nào khác, đành phải dặn dò hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu. Chu Thiên Giáng thừa dịp mọi người đang vui vẻ, để cho Chu Nhất Hạ Thanh bồi bọn họ uống rượu, còn mình lại từ cửa sau lặng lẽ chạy ra ngoài. Hắn đã sớm sai người đi báo cho Ngọc Nhi, tới Quách phủ chờ hắn. Trước khi đi, Chu Thiên Giáng còn đặc biệt tới trấn an Chiêm Linh, lúc này còn chưa phải thời điểm để hắn đưa nàng tới trước mặt Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi.
Chu Thiên Giáng giống như kẻ trộm, lén lén lút lút đi từng bước nhỏ trên đường cái, thật cẩn thận đi đến hậu viện Quách phủ. Lúc này, trong Quách phủ đã sớm bày tiệc rượu, ngay cả Tĩnh Vương cũng có mặt ở đây.
Mấy tháng không gặp, Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi vừa nhìn thấy Chu Thiên Giáng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, ngại ngùng không dám tiến lên tiếp lời. Chu Thiên Giáng cũng không quan tâm tới chuyện đó, cười đùa cợt nhà đi lên phía trước.
- Dĩnh tử Ngọc Nhi, có nhớ ta không?
Chu Thiên Giáng một bên lôi kéo hai người, một bên cười hì hì hỏi.
Tĩnh Vương bĩu môi, trợ trắng mắt liếc nhìn Chu Thiên Giáng một cái, trong lòng tự nhủ tiểu tử ngươi đúng là giỏi giả vờ, đợi đến lúc ta nói chuyện của Chiêm Linh ra, xem tiểu tử nhà ngươi sẽ giải thích với hai người này thế nào. Nếu như dám chọc cho Ngọc Nhi nhà ta khóc, xem bổn vương có quất chết ngươi không.
Quách Dĩnh mím mím môi, nhỏ giọng nói:
- Có nhớ.
Lý Ngọc Nhi cũng xấu hổ gật gật đầu, ngại ngùng liếc mắt nhìn Tĩnh Vương một cái. Thấy phụ vương trừng mắt nhìn mình, Ngọc Nhi tức giận làm cái mặt quỷ.
Chu Thiên Giáng lúc này mới vấn an lão phu nhân, nếu theo quy củ Chu Thiên Giáng phải vấn an bà trước, rồi mới nói tới chuyện nữ nhi tình trường, nhưng Quách lão phu nhân cũng không hề tức giận. Bà cảm thấy Chu Thiên Giáng biểu hiện như vậy, càng chứng tỏ vẻ chân tình thẳng thắn. Chỉ cần đối xử tốt với cháu gái mình, Quách lão phu nhân cũng không để ý mấy chuyện lễ tiết nhỏ nhặt đó.
- Thiên Giáng, nghe được tin tức ngươi bị người ta đuổi giết, khiến cho hai nha đầu này lo lắng không thôi. Tiểu tử ngươi coi như là phúc lớn mạng lớn, miếng xương cứng Thiên Thanh không ngờ ngươi cũng tiêu hóa được, đây chính là phúc của Đại Phong. Thiên Tín ở đại doanh Trấn Nam biết được tin này, cũng khen ngợi ngươi không ngớt lời. Đợi lần này Thiên Tín hồi kinh báo cáo tình hình, ta sẽ nhân cơ hội tổ chức luôn hôn lễ cho các ngươi.
Quách lão phu nhân nhìn về phía Tĩnh Vương nói:
- Vương gia, hôn sự của Ngọc Nhi nhà ngươi, có phải cũng cùng nhau tổ chức?
- Đó là lẽ đương nhiên, nếu đã tổ chức thì cả hai nhà chúng ta cùng nhau làm. Nếu không, ai làm thiếp ai làm chính.
Tĩnh Vương trong lòng tự nhủ, trong phủ tiểu tử này còn giấu một người đã mang thai, nếu không để nữ nhi của mình xuất giá, chỉ sợ hai nhà chúng ta đều phải làm thiếp.
Chu Thiên Giáng vừa muốn ngồi xuống, thì thấy một gia đinh thần sắc kích động chạy từ bên ngoài tới, nói nhỏ vài câu vào tai Quách lão phu nhân. Quách lão phu nhân vừa nghe, không khỏi nhướn mày.
- Sao hế, có chuyện?
Chu Thiên Giáng vội vàng hỏi.
Cả ánh mắt của Tĩnh Vương, cũng nhìn về phía Quách lão phu nhân. Lẽ ra dưới tình huống này, nếu không có chuyện gì gấp gáp, hạ nhân tuyệt đối sẽ không tới quấy rầy.
Quách lão phu nhân nhìn nhìn mọi người:
- Mọi người cùng ta tới tiền viện, nghênh đón thánh giá.
Mấy người Tĩnh Vương đều ngẩn cả ra, chẳng ai ngờ được, Thành Võ Hoàng không ngờ lại di giá đến Quách phủ.
Biết được Thành Võ Hoàng đã đến, Chu Thiên Giáng suy nghĩ một chút, liền biết được Thành Võ Hoàng là đặc biệt tới tìm hắn. Phủ đệ của mình mở tiệc, Thành Võ Hoàng chẳng những không đến đó truyền gọi hắn yết kiến, mà đi thẳng tới Trấn Nam phủ tướng quân, xem ra hành tung của mình không có gì là giấu diếm được ánh mắt của Niêm Can Xử.
Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi thân là nữ nhi không cần diện thánh giá, Quách lão phu nhân cho các nàng về viện của mình trước. Chu Thiên Giáng Tĩnh Vương hộ tống Quách lão phu nhân đi vào tiền viện, Thành Võ Hoàng nhìn thấy mấy người Tĩnh Vương Chu Thiên Giáng cũng không cảm thấy kinh ngạc, trên mặt mỉm cười nhìn mọi người. Phía sau Thành Võ Hoàng là Vệ Triển với vẻ mặt lạnh lùng.
Quách lão phu nhân trầm mặc nói:
- Không biết Hoàng thượng giá lâm, chúng tần tiếp giá chậm trễ, mong Hoàng thượng thứ tội.
Quách lão phu nhân vừa nói vừa định quỳ xuống, Thành Võ Hoàng khẽ nhấc hai tay:
- Lão phu nhân, không cần đa lễ, trẫm hôm nay là đặc biêt tới tăm lão phu nhân.
Thành Võ Hoàng nói như vậy, Quách lão phu nhân cũng nhân cơ hội không quỳ xuống nữa. Tĩnh Vương trong ngực ôm Đả Vương Tiên nên cũng không cần quỳ lạy. Nhưng Chu Thiên Giáng và những người trong phủ thì phải quỳ xuống tiếp giá.
Chu Thiên Giáng liếc mắt nhìn Thành Võ Hoàng một cái, đợi ông lên tiếng cho tất cả mọi người miễn lễ bình thân. Nhưng Thành Võ Hoàng lại không lên tiếng, giống như đặc biệt đợi Chu Thiên Giáng đến vái lạy vậy.
Chu Thiên Giáng rơi vào đường cùng, cao giọng hô lên:
- Thần Chu Thiên Giáng, tham kiến Hoàng thượng vạn tuế.
- Haha, tất cả đứng lên đi, Thiên Giáng lần này bắc thượng ngươi chính là vất vả công lao càng, trẫm rất vui mừng.
Thành Võ Hoàng nhìn đến hai đầu gối Chu Thiên Giáng vẫn quỳ dưới đất, lúc này mới cười ha hả mở miệng nói.
Chu Thiên Giáng trong lòng tức giận, chó má thật, người khác không phải quỳ, chỉ có một mình lão tử quỳ xuống ngươi mới nói ra lời này, muốn chơi lão tử phải không.
Tĩnh Vương ôm Đả Vương Tiên tiến lên hai bước:
- Bái kiến hoàng huynh.
- Tĩnh Vương dọc đường vất vả rồi, trẫm vốn nên vì ngươi mà làm lễ tẩy trần mới phải, nhưng lại cảm thấy đoạn đường này ngươi bôn ba mệt mỏi, muốn để cho Tĩnh Vương nghỉ nghơi một đêm. Không nhĩ tới, các ngươi đều chạy tới chỗ lão phu nhân. Haha, vừa đúng lúc, trẫm có chút đói, mọi người cùng nhau thưởng thức một chút đồ trân quý của Quách phủ đi.
Thanh Võ Hoàng đúng là không khách khí, vừa cười nói cùng mọi người đi tới hậu viện trong sảnh. Chu Thiên Giáng trong lòng cực kỳ buồn bực, Thành Võ Hoàng đến tham dự, vậy là dựa theo quy củ Quách Dĩnh và Ngọc Nhi đều không thể tới.
Trên bàn tiệc, mọi người vốn là người cùng một nhà, lẽ ra phải vui vẻ náo nhiệt mới đúng. Nhưng Thành Võ Hoàng vừa đến tham dự, không khí lập trở nên nặng nề. Quân thần có khác, ở trước mặt Thành Võ Hoàng không thể tùy tiện nói chuyện.
Thành Võ Hoàng và lão phu nhân đi trước hàn huyên, lúc này mới quay lại nhìn Chu Thiên Giáng nói:
- Thiên Giáng, lần này giải quyết mối lo ngại nước Thiên Thanh, công lao có thể so sánh với các tướng quân khai quốc. Ngươi nói đi, lần này ngươi muốn trẫm ban thưởng gì cho ngươi?
Thành Võ Hoàng nói xong, trên mặt mỉm cười nhìn Chu Thiên Giáng.
Nghe những lời như vậy ngoại trừ Vệ Triển đứng bên ngoài, mọi người đều sửng sốt. Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân đều biết rõ, Chu Thiên Giáng là đàm phán xong điều kiện với Thành Võ Hoàng rồi mới hồi kinh, nghe lời này của Thành Võ Hoàng giống như không có ý định cho Chu Thiên Giáng từ quan.
Chu Thiên Giáng cũng đang cảm thấy kỳ quái, không biết là chính mình nghe nhầm hay là Thành Võ Hoàng vẫn còn coi trọng hắn.
- Hoàng thượng, thần không dám xin Hoàng thượng ban thưởng, chỉ cầu an an ổn ổn sống hết nửa đời sau là được.
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, chỉ cần ngươi đừng tìm lão tử nữa, so với ban thưởng cái gì cũng đều tốt hơn.
- Hahaha.
Thành Võ Hoàng cười to một trận:
- Thiên Giáng, người có điều còn chưa biết, nghịch tặc đuổi giết ngươi đã bị Vệ Triển đại nhân bắt được toàn bộ.
Nói đến đây, con mắt Thành Võ Hoàng nhìn qua mọi người một chút:
- Các ngươi đoán xem, việc này rốt cuộc là do ai làm?
Chu Thiên Giáng Tĩnh Vương và Quách lão phu nhân cả ba đều nhất thời ngẩn ra, Chu Thiên Giáng đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, xem lời Thành Võ Hoàng là thật hay giả, sẽ không phải là đi tìm kẻ chết thay chứ? Từ đầu tới cuối, Chu Thiên Giáng vẫn nhất mực tin tưởng rằng đám người đó là do Thành Võ Hoàng phái đến. Tuy rằng Lâm Phong nói Vệ Triển sẽ không lừa gạt ông, nhưng Chu Thiên Giáng vẫn không tin mấy lời quỷ quái đó.
- Hoàng thượng, không phải là dư đảng còn sót lại của hai nhà Phùng, Ngạc chứ?
Quách lão phu nhân hoài nghi nói.
Thành Võ Hoàng khẽ lắc đầu, ngay từ đầu ông cũng hoài nghi là tàn dư còn sót trong gia tộc Phùng thị của Hoàng hậu gây nên. Tuy hai nhà Phùng, Ngạc là do Lão Thái Phó Vương Bính Khôn hạ lệnh chém giết, nhưng sau đó chỉ cần cẩn thận suy nghĩ kĩ, sẽ không khó để phát giác điều ảo diệu bên trong. Chu Thiên Giáng lợi dụng thời gian vài ngày, bức bách các lão thần trong triều cùng hắn chống lại hai nhà Phùng, Ngạc. Họa diệt môn của hai nhà đó là do một tay Chu Thiên Giáng thao túng. Nếu nói hoài nghi tàn dư của hai nhà này, thì cũng thấy hợp lỹ. Nhưng đến tận khi Mộc Kỳ và Cảnh Bưu bắt được những người đó, Thành Võ Hoàng mới biết được chân tướng.