- Vệ Triển, ngươi đến nói cho mọi người biết đi.
Thành Võ Hoàng hướng về phía Vệ Triển nói.
Vệ Triển gật gât đầu:
- Đuổi giết Chu Thiên Giáng không phải do tàn dư của hai nhà Phùng, Ngạc gây nên, mà là sát thủ do Chu Diên Thiên ẩn giấu. Những kẻ này ẩn nấp ở một thôn xóm ngoài thành ở trên núi. Dựa vào khẩu cung của mà Mục Kỳ thu được, chỉ huy hành động lần này chính là Qủy Y Trác Hành. Lão phu vẫn cho rằng gã vẫn lén lút trốn ở núi Lạc Nhạn, không nghĩ rằng sau khi thất bại ở Dư Gia Bình, gã lại quay trở về kinh thành.
Lúc Vệ Triển nói ra tên của Trác Hành, Chu Thiên Giáng trong lòng cả kinh:
- Vệ đại nhân, đã bắt được Qủy Y Trác Hành chưa?
Vệ Triển liếc nhìn Chu Thiên Giáng một cái, lắc lắc đầu:
- Vẫn chưa, chúng ta tới chậm một bước, dựa theo lời thuộc hạ của gã, thì Trác Hành đi An Viễn.
Tĩnh Vương khẽ cau mày, lập tức nhớ tới vụ nổ rung chuyển trời đất kia. Chu Thiên Giáng yên lặng gật gật đầu, lúc này mới hiểu rõ toàn bộ, khó trách Hạ Thanh trúng độc lợi hại như vậy, đến ngay cả Lâm Phong cũng không tra đươc là độc dược của gia phái nào trong giang hồ. Kẻ hạ độc căn bản không phải là độc gia, con mẹ nó lại là thầy thuốc chứ.
Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng:
- Ôi, Chu Diên Thiên đúng là kẻ cáo già, không nghĩ tới bản thân bị ép ở trong một góc thành ở Quy Sơn, vẫn có thể khiến kinh thành bên này nổi lên sóng gió. Qủy Y Trác Hành người này cũng không đơn giản, ta cùng với gã giao thủ vài lần, nhưng chưa lần nào chiếm được thế thượng phong. Người này không diệt trừ, sớm muộn gì cũng tạo thành mối hại cho Đại Phong ta.
Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng và Quách lão phu nhân, hơi nhấp một hớp rượu, bình tĩnh nói:
- Lão phu nhân nơi này cũng không có người ngoài, có mấy lời trẫm cũng không muốn giấu giếm. Trẫm biết, chuyện ám sát Chu Thiên Giáng có liên quan tới đại cục, một ngày chưa điều tra rõ án này, nỗi no trong lòng trẫm còn một ngày chưa bỏ xuống được. Không quản trẫm có thể hiện thế nào, nhưng có một số kẻ vẫn cho trẫm là người lòng dạ hẹp hòi, ám hại công thần Đại Phong.
Chu Thiên Giáng vừa nghe, liền vội vàng nói:
- Hoàng thượng, ta không hề có ý này. Hơn nữa, cho dù thần bị nghịch tặc giết chết, đối với Đại Phong cũng chỉ là bớt đi một kẻ ăn cơm thôi.
Thành Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, phân lượng ngươi đương nhiên không lớn như vậy, trẫm nói là nói đến các tướng sĩ của hai đại doanh Nam Bắc. Tiểu tử ngươi có chết trăm lần đều không đáng tiếc, nhưng không được chết vào lúc này.
Thành Võ Hoàng trừng mắt liếc nhìn Chu Thiên Giáng một cái, hạ bớt lửa giận trong lòng, nói tiếp:
- Một năm nay Đại Phong gặp nhiều tai họa, lòng trẫm cũng mệt mỏi rồi, không nghĩ lại tiếp tục xảy ra chuyện. Có ít người cố tình gây ra mâu thuẫn quân thần, muốn đẩy Đại Phong ta vào chỗ chết. Thiên Giáng, nếu sự thật đã điều tra rõ ràng, vậy ngươi còn muốn từ quan hay sao?
Thành Võ Hoàng hỏi như vậy, Chu Thiên Giáng có chút sững sờ, hoàn toàn hiểu rõ ý định khi đến đây của Thành Võ Hoàng ngày hôm nay. Xem ra, vẫn là muốn đem hắn đặt ở ngay dưới mắt.
- Hoàng thượng, chúng ta đã nói xong chưa?
Chu Thiên Giáng cẩn thận nhìn Thành Võ Hoàng hỏi, nơi này là kinh thành, không phải là An Viễn. Không cẩn thận một chút, cái cổ có khi bị người ta bẻ gẫy rồi.
- Trẫm nói cái gì rồi hả?
Thành Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Chu Thiên Giáng
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, mẹ nó lừa lão tử đến đây lại còn không muốn thừa nhận, cái gì mà vua không nói đùa, đều là lừa gạt người hết.
- Ách... chưa nói, Hoàng thượng không hề nói gì cả. Chỉ có điều thần cảm thấy mình đích thực không hợp làm quan. Ngài xem xem, ta là người buổi sáng không dậy sớm nổi, lúc mọi người đều hạ triều thì ta ở đây mới dậy ngủ. Hơn nữa ở An Sát Viện luôn đi muộn về sớm, khiến cho Vương Bính Khôn giận điên lên. Cho nên nói, tính cách của ta vẫn là mở cửa hàng bán dầu muối là tốt nhất.
Chu Thiên Giáng biện hộ cho chính mình.
Thành Võ Hoàng ngược lại không hề tức giận mà lại cười. Từ xưa tới này trải qua bao triều đại cũng chưa thấy Hoàng thượng xin người làm quan, tiểu tử này thì giỏi rồi, lại còn đưa ra mấy lý do vớ vẩn để từ chối. Đổi lại là kẻ khác, ông đã sớm đánh cho năm mươi trượng, đánh tới khi khóc lóc cầu xin tha thứ mới thôi.
Thành Võ Hoàng chỉ vào Chu Thiên Giáng:
- Tiểu tử ngươi chính là đồ con lừa bướng bỉnh, đuổi không đi mà lôi đi lại lùi lại. Nói về khuyết điểm thì cả người đầy khuyết điểm, nhưng ngươi có một điểm mạnh hơn tất cả những thần tử kia, chính là tối thiểu ngươi dám ở trước mặt trẫm nói ra những lời này. Thiên Giáng, tiểu tử ngươi có làm quan hay không, không phải ngươi nói là được. Hơn nữa cháu gái trẫm và con gái tướng quân, đều không có khả năng gả cho một kẻ bình dân. Nếu ngươi không muốn làm quan, trẫm cũng không miễn cưỡng.
Thành Võ Hoàng mang theo ý uy hiếp nói.
Tĩnh Vương vừa nghe, vội tiếp lời nói:
- Tiểu tử ngươi dám không cưới Ngọc Nhi nhà ta, xem ta có quất chết ngươi không.
Chu Thiên Giáng vẻ mặt đau khổ, thế này mà còn bảo là không miễn cưỡng, quả thực chính là không trâu bắt chó đi cày:
- Hoàng thượng, vậy lệnh bài miễn tử của ta... có phải cũng không còn?
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ, làm quan hay không không quan trọng, mấu chốt là ở lệnh bài miễn tử kia.
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển cười cười:
- Nhìn thấy chưa? Ta đã bảo rồi mà, trong lòng tiểu tử này còn băn khoăn về cái lệnh bài kia.
Thành Võ Hoàng nói xong, Vệ Triển lấy từ trong ngực ra một khối lệnh bài, một mặt khắc chữ 'MIỄN', một mặt khác viết bốn chữ 'KHÔNG PHẢN KHÔNG GIẾT'.
Thành Võ Hoàng tiếp nhận kim bài, nhìn Quách lão phu nhân nói:
- Lão phu nhân, ta nghĩ mời Quách gia làm chứng, trẫm tự tay ban cho Thiên Giáng lệnh bài này, hy vọng Thiên Giáng có thể an tâm, chính thức trở thành trụ cột của Đại Phong ta.
Quách lão phu nhân vừa nghe, vội đứng lên:
- Lão thần tiếp chỉ.
Chu Thiên Giáng kích động trên mặt nhộn nhạo ý cười, chỉ cần có thứ này, hắn sẽ không sợ Thành Võ Hoàng làm gì mình. Hơn nữa, có Quách gia làm chứng, chẳng khác gì có đại doanh Trấn Nam làm chỗ dựa, Thành Võ Hoàng cũng không dám lật lọng.
Tĩnh Vương ngồi yên lặng một bên, khẽ cau mày, nhưng không nói gì. Dựa theo tổ chế, không có lục bộ tam viện chứng giám, căn bản không được đưa vào pháp điển, có thể nói đời sau sẽ không thừa nhận kim bài này. Tĩnh Vương là chủ quản Tông nhân phủ, việc này ông nắm khá rõ. Nhưng ở trước mặt Thành Võ Hoàng, Tĩnh Vương cũng không tiện làm hỏng chuyện của huynh ruột. Còn nữa, không cần biết đời sau có nhận hay không, chỉ cần Thành Võ Hoàng thừa nhận là được.
Chu Thiên Giáng lòng tràn đầy vui mừng, tiếp nhận ‘Kim bài miễn tử’, tuy rằng nhìn thấy bốn chữ khắc trên mặt kia, nhưng Chu Thiên Giáng cũng không để trong lòng. Dù sao đợi đến thời điểm hắn thực sự muốn tạo phản, kim bài này căn bản cũng không dùng được rồi.
Trải qua cuộc đối thoại thẳng thắn giữa quân thần này, không khí trên bàn tiệc lập tức trở nên hòa hợp. Chu đại quan nhân cười toe toét miệng, hướng về phía Thành Võ Hoàng tay nâng chén rượu lên, quân thân hai người uống một hơi cạn sạch, xem như bỏ qua hiềm khích lúc trước.
Chu Thiên Giáng do quá hưng phấn, uống đến đầu lưỡi cũng thẳng ra. Đến quá nửa đêm, tiệc rượu ở Quách phủ mới kết thúc.
Thành Võ Hoàng và Vệ Triển rời khỏi Quách phủ, thị vễ bên ngoài lập tức nâng cao cảnh giác. Thành Võ Hoàng uống không nhiều lắm, thần trí vô cùng tỉnh táo.
- Hoàng thượng, kế phá thành Quy Sơn, hình như ngài vẫn chưa hỏi Chu Thiên Giáng.
Vệ Triển nhỏ giọng nhắc nhở.
Huyền Nhạc trong mật tấu nhắc đến Chu Thiên Giáng nói hắn có kế phá thành, trước mắt ngoài thành Quy Sơn tuyết đã rơi, nếu không hạ được thành Quy Sơn, sẽ vô cùng bất lợi đối với các tướng sĩ. Trước khi tới Quách phủ Thành Võ Hoàng còn nói phải khiến Chu Thiên Giáng dâng ra kế phá thành, nhưng hết cả buổi tiệc, Vệ Triển lại không thấy Thành Võ Hoàng nhắc đến chuyện thành Quy Sơn một chữ.
Thành Võ Hoàng cười lạnh một tiếng:
- Thân là thần tử, tự nhiên phải có bổn phận cống hiến. Chuyện như vậy, trẫm không nói hắn cũng biết phải làm thế nào.
Thành Võ Hoàng hôm nay sở dĩ hạ mình đi Quách phủ, vì chính lầ để giải quyết vấn đề khó khắn vừa rồi. Thành Võ Hoàng chẳng những thành công đem Chu Thiên Giáng đặt trong tầm mắt mình, ngay trước mặt Quách lão phu nhân tự tay ban cho Chu Thiên Giáng kim bài, cũng miễn ở trước mặt đại thần lục bộ xấu hổ. Hơn nữa, kim bài này đối với hoàng tất mà nói, cũng không có bao nhiêu trói buộc. Quách Thiên Tín chỉ có duy nhất một người con gái, ông ta sớm muộn cũng phải bỏ xuống chức chủ soái đại doanh Trấn Nam. Đến lúc đó, lệnh bài này không có chứng nhận của lục bộ tam viện, căn bản cũng chẳng có tác dụng gì.
Mặt khác điểm trọng yếu nhất, trong lòng Thành Võ Hoàng thì Chu Diên Thiên vẫn là họa lớn, nếu chính mình cho Chu Thiên Giáng mặt mũi lớn như vậy, kế phá địch hắn không lấy ra cũng không được. Thành Võ Hoàng không cần tự mình nói ra, bởi ông biết rằng các tướng quân trong đại doanh Bắc Quan sẽ chủ động hỏi Chu Thiến Giáng.
Đêm khuya yên tĩnh, Quách Dĩnh và Ngọc Ni nhìn thấy Chu Thiên Giáng uống đếm say mèm, tức giận trong lòng, hai người không còn cách nào khác đều muốn địch thân đưa hắn về phủ đệ. Quách lão phu nhân thấy vậy cũng không ngăn cản, dù sao sớm muộn gì đều là người của Chu Thiên Giáng, ban đêm cũng không sợ bị người khác thấy.
Tĩnh Vương là người cuối cùng rời khỏi Quách phủ, Quách lão phu nhân tự mình tiễn Tĩnh Vương ra ngoài cửa lớn. Hai người đứng tron gió lạnh nhìn nhau một cái, đều yên lặng lắc đầu. Trong mắt hai người, gừng càng già càng cay, Thành Võ Hoàng không có căn cứ ban chút ân điển, lại một lần nữa đưa Chu Thiên Giáng gom về dưới trướng.
Tĩnh Vương chắp tay cáo từ Quách lão phu nhân. Trong lòng Tĩnh Vương mải nghĩ chuyện của Chu Thiên Giáng, lại quên mất chuyện trong Chu phủ vẫn còn một người là Chiêm Linh. Xe kiệu đi đến nửa đường Tĩnh Vương mới nhớ đến chuyện này, giật thót người rùng mình một cái, Tĩnh Vương vội vã sai người quay hướng đi Chu phủ. Quách Dĩnh và Ngọc nhi tiễn Chu Thiên Giáng về phủ, nếu gặp phải Chiêm Linh thì nguy.