Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 330 - Chương 237: Tình Địch.

Chương 237: Tình địch.

Chu Thiên Giáng uống rượu say bí tỉ, nhưng hẵn vẫn không quên tấm lệnh bài trong người, thi thoảng còn lấy ra sờ sờ nhìn nhìn. Ở trong trí nhớ của kiếp trước, khối lệnh bài này chỉ có trong truyền thuyết. Chu Thiên Giáng miệng lẩm nhẩm hát ‘hoa cúc tàn’, không ngừng ngây ngô cười với tấm lệnh bài. Cũng không phải là tấm lệnh bài này đối với hắn rất quan trọng, hắn chẳng qua thấy chuyện này hết sức buồn cười.

Trong xe Quách Dĩnh và Ngọc Nhi mỗi người một bênchăm sóc Chu Thiên Giáng, ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, hai người tức giận muốn đánh đấm Chu Thiên Giáng một trận.

- Chỉ biết uống, chưa thấy rượu bao giờ à? Tiểu tử thối, cũng không biết cùng nói chuyện với chúng ta, sao không uống chết luôn đi.

Quách Dĩnh tức giận nhéo Chu Thiên Giáng một cái.

Ngọc Cách Cách thì khẽ mỉm cười, nàng cũng không dã man như Quách Dĩnh, nhẹ nhàng giúp đỡ Chu Thiên Giáng vuốt lại mái tóc.

Chu Thiên Giáng giương mắt nhìn hai người một chút, giơ tay lấy ra lệnh bài:

- Dĩnh... tử, Ngọc... Nhi, thứ này trong quá khứ... hoành tráng vô cùng. Tuy nhiên... đối với chúng ta mà nói... đúng là vô dụng, thời điểm không có cơm ăn... cũng chỉ có thể đổi được tiền... hai bữa cơm rượu.

Chu Thiên Giáng say khướt nói.

Lý Ngọc Nhi và Quách Dĩnh sửng sốt:

- Biết vô dụng ngươi còn thành cái dạng này.

Ngọc nhi nhẹ gióng oán giận nói.

Lý Ngọc Nhi và quận chúa vương phủ, thông thạo lễ nghĩa đọc qua sử sách, đối với pháp điển Đại Phong nàng so với cha nàng thậm chí còn hiểu rõ hơn. Lệnh bài này của Chu Thiên Giáng không trải qua tam bộ lục viện, căn bản không được đưa vào pháp điển.

- Haha.

Chu Thiên Giáng cười lớn một tiếng:

- Thành Võ Hoàng đang... diễn trò, ta liền... diễn.... cùng hắn.

Tuy rằng Chu Thiên Giáng uống không ít, nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh tao. Từ khi đại pháo Thiên Lôi bị phá hư, hắn càng hiểu rõ rằng mình phải ẩn nhẫn. Lúc này mà cùng Thành Võ Hoàng đối nghịch là lựa chọn không sáng suốt. Hơn nữa, tối nay Thành Võ Hoàng đã hạ mình, coi như chủ động cho hắn và Quách gia thể diện. Chu Thiên Giáng thuận nước đẩy thuyền, khiến cho Thành Võ Hoàng tưởng hắn coi trọng kim bài, nên Thành Võ Hoàng sẽ càng yên tâm.

Lý Ngọc Nhi cười khổ, nhìn Quách Dĩnh liếc mắt một cái, trong lòng tự nhủ cho dù diễn trò cũng không cần uống tới mức này chứ. Hai cô gái buồn bực không tiếp tục nói chuyện với Chu Thiên Giáng, xe ngựa nhanh chóng tới Chu phủ.

Quách Dĩnh và Ngọc Nhi đỡ Chu Thiên Giáng xuống xe ngựa, gia đinh Chu phủ vừa thấy chủ tử nhà mình về đến, vội vã chạy ra nghênh đón. Trong lúc Chu Thiên Giáng không ở đây, Quách Dĩnh với Ngọc Nhi hiển nhiên đã thành chủ nhân nơi này, gia đinh đối với họ rất lễ độ.

Quách Dĩnh và Ngọc Nhi mỗi người một bên đỡ Chu Thiên Giáng, vừa đi vào cửa chính hai người lập tức ngây ra.

Trong sân rộng của Chu phủ, bày đầy bàn rượu, lúc này tất cả mọi người đều im lặng như tờ, hình như biết được Chu Thiên Giáng đi vào, muốn cố ý làm cho hắn ngạc nhiên vui mừng.

- Haha, cũng đợi được Chu đại nhân quay về. Đêm nay ngươi mà không về, chúng ta nhất định không đi.

Tham tướng Phủ Đề Đốc Hải Đông Thăng say khướt la lớn.

Có người dẫn đầu, sự yên lặng vừa rồi lập tức bị phá vỡ, trong sân lập tức náo nhiệt hẳn lên.

Hai người Chu Nhất Hạ Thanh cũng uống không ít, hai người bọn họ trong triều cũng coi như là người có địa vị, tuy Chu Thiên Giáng không ở phủ, nhưng mọi người vẫn uống rất tận hứng.

Chu Thiên Giáng híp tròng mắt liếc nhìn mọi người một cái, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi bị ánh mắt mọi người làm cho mặt đỏ bừng, vội vàng buông lỏng cánh tay của Chu Thiên Giáng. Hai người buông lỏng như vậy, khiến Chu Thiên Giáng đứng không vững, ngã nằm xuống đất.

- Rất xin lỗi các vị đại nhân buổi tối Thiên Giáng uống nhiều quá, giờ không thể tiếp các vị uống tiếp được nữa rồi.

Ngọc Nhi xấu hổ nói xong, đưa mắt nhìn Quách Dĩnh ra hiệu, hai ngươi kéo Chu Thiên Giáng dậy cúi đầy hướng về hậu viện bước đi.

Các quan viên ngơ ngác đứng nhìn, Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách gia thế đều không tầm thường, lại nói quan hệ của người ta và Chu Thiên Giáng gần như là công khai, cũng không quan tâm mọi người nói gì. Quan viên cũng không dám ngăn trở, lại càng không dám trước mặt bọn họ trêu đùa. Bọn họ có thể nói đùa với Chu Thiên Giáng, nhưng Quách Dĩnh và Ngọc Nhi dù sao cũng là nữ nhi, còn phải để ý tới thể diện của chính mình.

Quan viên ở đây thấy Chu Thiên Giáng uống say tới mức như vậy, cũng ngại ngồi thêm, lần lượt đứng dậy cáo lui.

Hai người Chu Nhất Hạ Thanh vội vàng tiễn khách, trong đầu cũng quên việc Chiêm Linh đang ở trong phòng ngủ Chu Thiên Giáng.

Hiện tại Chu đại quan nhân đang ở ngoài sảnh phòng ngủ chính, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi trợn mắt nhìn Chiêm Linh, Chiêm Linh thì tao nhã ngồi trên ghế, bộ dạng giống như nữ chủ nhân bày lộng uống trà vậy.

- Ngươi là ai, nơi này là phòng ngủ của Thiên Giáng, ngươi tới làm gì?

Quách Dĩnh lập tức dâng lên một cỗ tức giận.

- Ta là ai? Haha, ta là phu nhân của Thiên Giáng.

Chiêm Linh vừa nhìn thấy liền đoán được thân phận của hai cô gái này, lòng ganh tỵ nổi lên, Chiêm Linh cố ý chọc tức hai người.

- Đúng là nữ nhân man di, không biết xấu hổ, có tin bản tiểu thư giết ngươi không>

Quách Dĩnh nói xong, từ trong giầy rút ra một cây đao nhỏ.

Chu Thiên Giáng dường như thanh tỉnh một chút, vội vàng ngăn lại nói:

- Đừng, đừng đánh... đều là người một nhà.

Chu Thiên Giáng loạng choạng tay vịn vào bàn, không biết phải nói tiếp thế nào.

- Nghe thấy chưa? Thiên Giáng nói ta là người một nhà.

Chiêm Linh nói xong đi đến trước mặt Chu Thiên Giáng, tay đưa ra đỡ Chu Thiên Giáng ngồi lên ghế.

- Thiên Giáng, sao lại uống nhiều như vậy, không thương tiếc bản thân gì cả.

Chiêm Linh hết sức mờ ám nói.

Lý Ngọc Nhi và Quách Dĩnh đều sửng sốt đến ngây người, mấy tháng không gặp, nhưng thư tình Chu Thiên Giáng vẫn đều đặn viết, thế nào mà đột nhiên lại có thêm một nữ nhân man di.

Lý Ngọc Nhi nước mắt đảo quanh hốc mắt, Quách Dĩnh cũng tức giận, tiểu đao trong tay liền đâm tới. Chiêm Linh vừa thấy tiểu đao, không khỏi cười lạnh một tiếng, khẽ vươn tay nắm lấy cổ tay Quách Dĩnh.

Quách Dĩnh vốn không định đâm thật, chỉ muốn hù dọa một chút thôi. Nhưng nàng nào biết Chiêm Linh là cao thủ, tuy Quách Dĩnh ở đại doanh Trấn Nam có luyện qua vài năm, nhưng so với Chiêm Linh căn bản là không cùng cấp bậc.

Chiêm Linh nắm lấy cổ tay Quách Dĩnh, thân mình tiến lên một bước bất thình lình đem Quách Dĩnh đẩy lùi ra sau. Quách Dĩnh bị bất ngờ, không thu chiêu kịp lui về sau vài bước, ngã ngồi trên đất.

Lý Ngọc Nhi tức giận sắc mặt trắng bệch, nàng không có bản lĩnh như Quách Dĩnh, tuy nhiên sử dụng năng lực của nữ nhân thì Ngọc Nhi là bậc nhất.

- Có ai không, bắt nữ tặc.

Lý Ngọc Nhi mở miệng cao giọng hét ầm lên.

Lúc này trong đầu Chu đại quan nhân rối bời, vừa ròi hắn không chỉ lo lắng cho Quách Dĩnh, càng lo lắng hơn cho đứa nhỏ trong bụng Chiêm Linh. Ngươi dùng chiêu gì không dùng, lại đưa người lên phía trước để đánh.

Không đợi Chu Thiên Giáng lên tiếng, ngoài cửa vài người phi vào. Lâm Phong ở cách đây không xa, ông cũng không tham gia tiệc rượu đêm nay, nghe được tiếng la, Lâm Phong cấp tốc vọt vào phòng ngủ Chu Thiên Giáng.

- Lâm gia gia, mau bắt lấy nữ nhân này.

- Lâm gia gia, nữ nhân man di này ức hiếp ta.

- Sư bá, hai nữ nhân không biết xấu hổ này tự ý xông vào phòng Thiên Giáng, người đâu, đem bắt bọn họ lại cho ta.

- Ba nữ tử vừa nhìn thấy Lâm Phong đến, mỗi người một câu, giống như không đem đối phương giết chết thì đều không cam lòng.

Lâm Phong vừa thấy tình cảnh này liền đau đầu, trong lòng tự nhủ Chu Thiên Giáng ngươi ăn no rỗi việc, chuyện còn chưa nói ra đã mang Quách Dĩnh và Ngọc Nhi tới đây, đúng là chuốc việc vào thân. Lại nhìn đến Chu Thiên Giáng, cúi gằm mặt xuống ngồi rũ ở trên ghế, giống như liễu gặp sương muối vậy

- Này... ở đây có chuyện gì vậy?

Lâm Phong hỏi, khoát tay để cho thị vệ lui ra ngoài.

Quách Dĩnh đứng lên, nàng và Ngọc Nhi vừa nghe thấy nàng kia gọi Lâm Phong là sư bá, hai người không khỏi cả kinh.

- Đừng... đừng.... cãi nhau... đều là người một nhà... có gì mà cãi nhau chứ. Sự phụ... xem kim bài của ta này... đẹp không?

Chu Thiên Giáng thực sự không còn chiêu nào khác, đành phải tiếp tục giả bộ hồ đồ, tay đung đưa lấy ra kim bài.

Hiện tại làm gì còn ai có tâm tư để nhìn kim bài miễn tội của hắn cứ, ba nữa nhân mặt đều lạnh băng, giống như gà chọi mà nhìn nhau.

Chiêm Linh đảo mắt, nhìn ề phía Chu Thiên Giáng bỗng nhiên ôn nhu nói:

- Phu quân, hai nữ tử này là ai vậy?

Chiêm Linh chọc tức chết người không đền mạng, biết rõ còn cố tình quay sang nhìn Quách Tĩnh và Ngọc Nhi hỏi. Nàng vốn là nữ tử Ô Tộc, hơn nữa còn đang mang bầu, căn bản không cần quan tâm tới hôn lễ.

Quách Dĩnh cắn cắn môi:

- Thiên Giáng, các ngươi rốt cuộc có quan hệ thế nào, nhất định phải nói rõ ràng.

Trong ba người, Quách Dĩnh quen biết Chu Thiên Giáng sớm nhất, hơn nữa Chu Thiên Giáng lại xuất thân từ Quách phủ. Cho nên nói, tâm trạng Quách Dĩnh vô cùng khó chịu.

Chu Thiên Giáng say rượu mắt lờ đờ nhìn ba người, há miệng nôn ra đầy đất. Chu Thiên Giáng sắc mặt tái nhợt, thân mình lung lay sắp đổ. Nhìn thấy tình trạng này, Ngọc Nhi kìm không nổi đi tới đỡ lấy Chu Thiên Giáng. Dù sao thì, nàng cùng Chu Thiên Giáng cũng đã có quan hệ vợ chồng, nhìn bộ dạng bây giờ của Chu Thiên Giáng, Ngọc Nhi cũng không nhẫn tâm.

Chu Thiên Giáng uống không ít, nhưng trong lòng lại rõ ràng tỉnh táo. Cục diện này bây giờ hắn cũng không nói rõ ràng được. Nhìn thấy Ngọc Nhi đỡ lấy mình, Chu Thiên Giáng khép mắt lại, ghé vào mặt bàn giả vờ say bất tỉnh nhân sự.

Bình Luận (0)
Comment