Lúc này Chu Nhất Hạ Thanh cũng tiễn hết mọi người đi, đến nơi nhìn thấy cục diện này, hai người cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Hạ Thanh liếc mắt ra hiệu với Chu Nhất, lặng yên chỉ chỉ vào Chu Thiên Giáng.
- Đại nhan uống rượu say rồi, để ta dìu vào phòng nghỉ ngơi. Lâm gia, nơi này giao cho ngài vậy.
Hai người Chu Nhất Hạ Thanh dùng mánh khóe, dựng Chu Thiên Giáng dậy đi vào nội thất. Trong sảnh, ngoại trừ ba nữ tử thì chỉ còn lại Lâm Phong.
Lâm Phong cười khổ một tiếng, quan thanh liêm cũng khó tránh được việc nhà, chứ đừng nói đến loại tư tình nữ như kiểu này.
- Ngọc Nhi, Dĩnh nha đầu, các ngươi hãy nghe ta nói. Cô nương này tên là Chiêm Linh, nàng là đệ tử của sư đệ ta. Tuy nhiên, nàng và Chu Thiên Giáng... có cái kia.
Lâm Phong miệng như ngậm một khối kẹo đường nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Chiêm Linh:
- Linh nha đầu, hai vị nữ tử này, một vị là thiên kim vương phủ Ngọc Nhi quận chúa, còn vị này là con gái của tướng quân đại doanh Trấn Nam Quách Dĩnh. Về sau, ba người các ngươi... có khả năng ở cùng một chỗ, mọi người vẫn nên làm quen thân thiết với nhau đi.
Lâm Phong vừa nói như vậy, Quách Dĩnh và Lý Ngọc Nhi hoàn toàn rõ ràng, xem ra nữ tử này và Chu Thiên Giáng thật sự có qua lại với nhau. Hai người Quách Dĩnh và Ngọc Nhi dường như đã bị khuất nhục lớn, che miệng khóc chạy ra ngoài.
Lâm Phong không có ngăn cản, ông biết rằng nếu bây giờ lưu lại hai người này trong phủ, không bằng để các nàng trở về yên tĩnh một chút. Dù sao đợi sau khi tiểu tử Chu Thiên Giáng tỉnh táo lại, chuyện gì đều phải do chính tay hắn giải quyết.
Ngoài phủ đệ của Chu Thiên Giáng, Tĩnh Vương vừa mới xuống xe ngựa, liền nhìn thấy Ngọc Nhi và Quách Dĩnh với hạ nhân đi sau, khóc lóc chạy ra.
Quách Dĩnh ngay cả chào hỏi cũng không chào, cũng không bước lên xe ngựa của Quách phủ. Tĩnh Vương vừa tấy vậy, sợ xảy ra chuyện gì bất trắc, vội vã sai người đuổi theo.
- Ngọc Nhi, các ngươi làm sao vậy?
Tĩnh Vương kéo Ngọc Cách Cách lại ân cần hỏi.
- Chu Thiên Giáng nhục nhã ta như vậy, ta... ta không sống nữa.
Lý Ngọc Nhi vung tay, chạy về phía đầu phố.
Không đợi Tĩnh Vương phân phó, thị vệ vương phủ lập tức đuổi theo. Tĩnh Vương giật mình sửng sốt nửa ngày, bỗng giậm chân, mặt xanh lét mang theo Đả Tiên Vương vọt vào Chu phủ.
- Chu Thiên Giáng, tên tiểu tử ngươi cút ra đây cho ta, không khuyên bảo được Ngọc Nhi nhà ta, hôm nay bổn vương sẽ không để cho ngươi yên.
Tĩnh Vương thấy nữ nhi khóc chạy đi, đau lòng đến ruột đều rút gân. Có thị vệ vương phủ đi the, ông cũng không lo lắng an toàn của Ngọc Nhi.
Bên trong Chu phủ, hạ nhân vừa thấy Tĩnh Vương mang theo Đả Vương Tiên chạy vào, không ai dám ngăn cản. Tĩnh Vương cũng ỷ vào việc cái kẻ lỗ mãng Đại Ngưu không có ở đây, mới dám mạnh mẽ đấu đá như vậy. Nếu Đại Ngưu ở đây, Tĩnh Vương cũng không dám to gan như vậy. Tên kia đầu óc khuyết thiếu như cung thiếu dây, thực sự đánh Tĩnh Vương một trận thì ông cũng phải chịu. Vì cho dù định bắt Đại Ngưu mang về phủ, đánh cho một trận thì Tĩnh Vương cũng không chịu nổi loại mất mặt này, hơn nữa cũng không thể thực sự đem Đại Ngưu giết chết.
Trong hậu viện, Chu Nhất và Hạ Thanh đã sớm rời khỏi phòng ngủ của Chu Thiên Giáng. Trong phòng ngủ lúc này, ngoại trừ giả bộ ngủ của Chu Thiên Giáng, thì cũng chỉ còn lại vẻ mặt ai oán của Chiêm Linh. Vừa rồi, lúc mấy nữ tử đối chọi nhau, Chiêm Linh chiếm thế thượng phong, nhưng bây giờ tỉnh táo lại Chiêm Linh cảm thấy trong lòng vô cùng buồn khổ. Nếu vừa rồi nàng bị ức hiếp, thì ngay đến người để kể khổ cũng không có.
Nhìn Chu Thiên Giáng ngủ như ‘lợn chết’, Chiêm Linh bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Nếu mình đã lựa chọn hắn, có lẽ đây là vận mệnh mà thần sắp đặt. Chiêm Linh đứng dậy đang chuẩn bị đi ra ngoài, làm cho Chu Thiên Giáng một chén canh giải rượu, liền nhìn thấy Tĩnh Vương hùng hổ xông vào.
- Thiên Giáng đâu rồi, mau gọi tên tiểu tử thối kia ra đây. Đêm nay hắn không khuyên bảo được nữ nhi của ta, xem ta đánh chết hắn hay không.
Tĩnh Vương nhìn Chiêm Linh, trong lỗ mũi hầm hừ nói.
Chiêm Linh không hề nói một câu nào, nhưng trong mắt lại lộ ra một cố sát khí. Nhỏ vừa mới đi lớn lại đến, trong lòng Chiêm Linh cảm thấy đúng là ức hiếp người khác. Nàng mặc kệ Tĩnh Vương có thân phận gì, chỉ cần dám bước vào sau cửa nội thất một bước, Chiêm Linh liền đem bố của tình địch hung hăng đánh một trận, tốt nhất là đánh cho ông ta không dám đem nữ nhân gả cho Chu Thiên Giáng thì mới cao hứng được.
Lâm Phong đã sớm nói với Tĩnh Vương về sự lợi hại của Chiêm Linh, ở nước Thiên Thanh cũng là nhân vật oai phong một cõi. Tuy Tĩnh Vương giọng không nhỏ, nhưng nhìn thấy ánh mắt Chiêm Linh có chứa sát khí, Tĩnh Vương trong lòng cũng có chút sợ hãi. Sát khí của Chiêm Linh là do ở trên chiến trường luyện thành, không biết đã có bao nhiêu tướng sĩ chết trong tay nàng ta, đây không là thứ mà người bình thường có được.
- Ngươi nhìn cái gì vậy, mau gọi Chu Thiên Giáng ra đây.
Tĩnh Vương ngoài mạnh trong yếu nhìn Chiêm Linh, giơ lên Đả Vương Tiên trong tay.
- Hư. Có bản lĩnh thì ngươi tiến vào gọi hắn dậy.
Chiêm Linh sắc mặt lạnh run, từ trong kẽ răng nói ra một câu.
Tĩnh Vương cũng là Vương gia, năm đó cũng làm chủ soái mang binh đi đánh giặc. Nhìn đến ánh mắt lạnh băng của Chiêm Linh, trong lòng Tĩnh Vương toát ra một cỗ hàn khí. Nha đầu này cũng không phải là người Đại Phong, nữ nhân nơi hoang dã có thể không chú ý gì tới lễ tiết, nếu chẳng may thực sự động thủ, Tĩnh Vương sợ mình không phải là đối thủ của nàng ta. Theo lời Lâm Phong nói, nha đầu này công phu có thể sánh ngang với Chu Nhất. Nếu thật là như vậy, Tĩnh Vương biết rằng dù có thêm hai thị vễ nữa chỉ sợ cũng chẳng ăn nhằm gì.
- Ngươi... ngươi gọi tên tiểu tử kia ra đây, nếu hắn không đi ra. Bổn vương... bổn vương trước sau cũng cùng hắn tính sổ.
Tĩnh Vương nổi giận đùng đùng mà đến, sau lại bị một cỗ sát khí của Chiêm Linh bức lui. Trước khi đi còn tìm cho mình cái cớ, nói rằng hảo hán không đánh ma men. Sau này khi Chu Thiên Giáng tỉnh rượu rồi sẽ tìm hắn tính sổ.
Chu Nhất và Hạ Thanh đứng ở cổng vòm bên ngoài yên lặng nhìn vào, trong lòng tự nhủ Tĩnh Vương cũng xui xẻo thật. Trước kia có một Đại Ngưu, giờ Đại Ngưu không ở nhà, bên người Thiên Giáng lại có thêm một vị La Sát.
Chu Thiên Giáng dựng thẳng lỗ tai nghe Tĩnh Vương đi xa, cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm. Một lát sau, Chiêm Linh bưng một chén canh giải rượu đi đến, nhưng mặc kệ nàng gọi thế nào đi nữa, Chu Thiên Giáng vẫn không tỉnh lại. Lúc này không phải Chu Thiên Giáng giả bộ, mà do tâm tình buông lỏng xuống hơi rượu xông lên đầu, Chu Thiên Giáng ngay cả y phục cũng không cởi liền nằm ngáy o o.
- Sáng sớm ngày hôm sau, Thành Võ Hoàng uy nghiêm ngồi sau thư án. Nhìn đi nhìn lại quần thần, ngoại trừ Lý Hồng và vài vị lão thần là có tinh thần, còn những người khác, ao gồm cả Tĩnh Vương đều rũ đầu xuống, bộ dạng ủ rũ.
Thành Võ Hoàng ánh mắt lướt qua, mày không khỏi nhíu lại, không ngờ trong hàng ngũ bá quan không có bóng dáng Chu Thiên Giáng. Thành Võ Hoàng trong lòng tự nhủ, tiểu tử này đúng là không được điểm gì, hôm nay lâm triều cũng chủ yếu vì chính Chu Thiên Giáng hắn, không ngờ người nay không tới.
Thành Võ Hoàng không nổi giận, vẫy vẫy tay gọi Ngụy Chính Hải lại gần, lặng lẽ phấn phó ông ta khẩn trương đi tìm Chu Thiên Giáng vào triều.
Nhân cơ hội này, Thành Võ Hoàng tuyên bố với quần thần là, ác tặc đuổi giết Chu Thiên Giáng đã bị tróc nã về quy án. Trong triều văn võ bá quan vừa nghe thấy là do dư đảng Chu Diên Thiên gây ra, dường như đều bừng tỉnh, giận dữ mắng chửi hành động độc ác của Chu Diên Thiên.
Không tới nửa nén hương, Ngụy Chính Hải cuối cùng cũng lôi được Chu đại quan nhân từ trong mộng đẹp đến đây. Chu Thiên Giáng đến quan phục cũng chưa mặc chỉnh tề, liền vội vàng đi vào đại điện.
Chu Thiên Giáng tiến vào đại điện, vui vẻ chạy tới quỳ xuống:
- Thần Chu Thiên Giáng khấu kiến Hoàng thượng.
Chu Thiên Giáng nói không chậm, nhưng hành động thì lại không nhanh.
Thành Võ Hoàng đảo cặp mắt trắng dã:
- Chu ái khanh miễn lễ bình thân.
- Tạ ơn Hoàng thượng.
Hai chân Chu Thiên Giáng mới chỉ cong xuống liền lập tức đứng thẳng dậy.
Chu Thiên Giáng vừa đến, trên điện liền lập tức yên tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều biết hôm nay lâm triều hắn mới là diễn viên chính, lập công lớn như vậy, không biết Hoàng thượng ban thưởng cho hắn thế nào.
Chu Thiên Giáng lén nhìn trộm Tĩnh Vương một cái, phát hiện Tĩnh Vương đang lạnh lùng căm tức nhìn hắn. Chu Thiên Giáng cười cười xấu hổ, Tĩnh Vương cũng quay mặt đi, quăng cho Chu Thiên Giáng vẻ mặt lạnh lùng.
Thành Võ Hoàng liếc mắt nhìn mọi người, mở miệng nói:
- Chư vị ái khanh, An Sát Sử Chu Thiên Giáng phụng chỉ hành trình đi Thiên Thanh, hoàn thành sứ mệnh, có thể nói càng vất vả công lao càng lớn. Ngoại trừ phong thưởng của mấy ngày trước, trẫm lại ban cho Thiên Giáng một tòa phủ đệ, một trăm mẫu ruộng.
Thành Võ Hoàng nói, hơi dừng lại một chút.
Mọi người nghi hoặc nhìn Thành Võ Hoàng, trong lòng đều tự nhủ Chu Thiên Giáng lần này công lớn, không ngờ bị nói thành phụng chỉ làm việc? Giống như Thành Võ Hoàng và hai tộc nước Thiên Thanh đã đạt thành nghiệp nghị, Chu Thiên Giáng chỉ là chân chạy tới chạy lui.
Cả triều văn võ đại thâng đều ghé tai nhau nhỏ gọng nghị luận, không rõ là Thành Võ Hoàng đang chơi trò gì. Nghe ý tứ của Thành Võ Hoàng, Chu Thiên Giáng lập nhiều công lớn như vậy, nhưng cũng chỉ ban cho một toà phủ đệ và trăm mẫu ruộng.