Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 332 - Chương 238: Ban Hôn (2)

Chương 238: Ban hôn (2)

Thành Võ Hoàng nhìn mọi người đang nghị luận phía dưới, khẽ mỉm cười, nói tiếp:

- Thiên Giáng, nói thật ngươi còn trẻ như vậy, trẫm không biết phải phong thưởng cho ngươi chức quan gì mới tốt. Hôm nay trước mặt chúng thân, trẫm liền phá lệ một lần. Triều Đại Phong ta có tam bộ lục viện, bất luận chức quan gì tùy ý ngươi chọn.

Thành Võ Hoàng vừa nói như vậy, bên dưới ‘ông’ một tiếng như nổ tung. Từ cổ chí kím đến nay, còn chưa từng nghe qua nói qua, Hoàn đế để thần tử tự chọn chức quan. Ban thưởng như vậy, có thể nói từ khi khai thiên lập địa đến nay là người đầu tiên.

- Hoàng thượng, thần không có thỉnh cầu nào, chỉ muốn Hoàng thượng ban hôn cho thần.

Chu Thiên Giáng nói xong lặng lẽ liếc mắt nhìn Tĩnh Vương một cái.

Thành Võ Hoàng vừa nghe, trong lòng tự nhủ tên tiểu tử này đúng là biết tìm cơ hội:

- Haha, Thiên Giáng lập công lớn, điều thỉnh cầu này trẫm... đồng ý.

Thành Võ Hoàng cũng hiểu hai nha đầu kia sớm muộn gì cũng là người của Chu Thiên Giáng, giờ cũng sắp hết năm, tang kì của lão thái hậu cũng chỉ tới cuối năm, ít nhiều cũng phải có dự định cho năm mới. Nếu bây giờ chỉ hôn cho Chu Thiên Giáng, cũng không tính là vi phạm tổ chế. Hơn nữa, ông cho Chu Thiên Giáng tự mình lựa chọn chức quan, loại ân điển này vốn chưa từng có, lần này những thần tử hẳn là an tâm.

Thành Võ Hoàng ngay trên triều tuyên bố chỉ hôn cho Chu Thiên Giáng lấy nữ nhi phủ tướng quân Quách Dĩnh, nữ nhi Tĩnh Vương phủ Lý Ngọc Nhi làm vợ. Tĩnh Vương bĩu bĩu môi, muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

Mọi người đều tiến lên chúc mừng hai người, Chu Thiên Giáng hai tay ôm quyền, mặt cười tươi như hoa. Sắc mặt Tĩnh Vương thì cau có, tối hôm qua ông khuyên bảo tới nửa đêm đều không có tác dụng, lần này xem ra Chu Thiên Giáng thực sự chọc tức Ngọc Nhi rồi.

Vừa hạ triều xong, Tĩnh Vương liền đi tới chặn Chu Thiên Giáng lại:

- Tiểu tử ngươi nghe đây, nếu ngươi không dỗ dành được Ngọc Nhi nhà ta, gả hay không gả cho ngươi cũng không nói chắc được đâu.

- Ta nói này Vương gia, nữ hài tử đều như vậy, khóc một hai ngày rồi thôi. Yên tâm đi, lát nữa ta sẽ đặc biệt tới thăm Ngọc Nhi.

Chu Thiên Giáng không quan tâm nói.

Nếu việc này xảy ra ở kiếp trước, Chu Thiên Giáng thật sẽ có chút đau đầu. Nhưng ở thời đại này, hôn nhân đều nghe theo lời cha mẹ, chỉ cần định ra hôn sự, nữ tử sẽ không có ý kiến gì. Huống chi đây là Hoàng thượng ban hôn, loại phong quang này không phải thần tử nào cũng có được.

Chu Thiên Giáng vừa đi ra cửa cung, liền nhìn thấy hai gã uan sai chạy lại nghênh đón:

- Chu đại nhâ, tiểu Vương gia nhà ta mời ngài qua phủ một chuyến.

Chu Thiên Giáng sửng sốt, lúc này hắn mới nhớ sau khi trở về vẫn còn chưa gặp Huyền Châu. Hắn nghe nói Huyền Châu bị bệnh, vốn định mấy ngày nữa tới thăm, không nghĩ tên tiểu tử kia lại sai người tới mời.

- Hôm nay ta còn có rất nhiệu việc, trở về nói với Huyền Châu, cứ an tâm dưỡng bệnh, ta sẽ tới thăm sau.

Chu Thiên Giáng nỗi lòng đầy bụng, nào có thời gian rảnh rỗi đi thăm hỏi Huyền Châu. Không nói đến Quách Dĩnh và Ngọc Nhi, sáng nay lúc Chu Thiên Giáng bị gọi dậy, không thấy bóng dáng của Chiêm Linh đâu. Hắn cũng sợ trong lúc tức giận Chiêm Linh lại gây ra nào loạn gì, cho nên giờ phải vội vã về phủ xem thế nào.

Trở lại trong phủ, Chiêm Linh quả nhiên xảy ra chuyện. Trải qua cả đêm tự hỏi, Chiêm Linh quyết định tạm thời tách ra ở, nàng muốn được yên tĩnh một thời gian. Mặc cho Chu Thiên Giángkhuyên bảo thế nào, Chiêm Linh cũng vẫn nhất định chuyển vào trong Thiên viện. Chu Thiên Giáng không còn cách nào khác, đành chỉ có thể để nàng tạm thời ở đó. Dù sao đều ở trong một phủ, Chu Thiên Giáng cũng không sợ Chiêm Linh xảy ra chuyện gì.

Chu Thiên Giáng sau khi vỗ về Chiêm Linh xong, nhưng lại coi thường Quách Dĩnh và Ngọc Nhi. Thái giám tuyên chỉ ban hôn được phân tới hai phủ, bên phủ Tĩnh Vương còn tốt, chứ bên Quách phủ thì người mang đồ đến cũng bị ném ra ngoài. Hơn nữa, lão phu nhân cũng đã lên tiếng, nói không đồng ý hôn sự này.

Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy vậy, vội vàng chạy tới Quách phủ. Nhưng tới cửa, lần đầu tiên Chu Thiên Giáng bị gia đinh trong phủ ngăn ở ngoài cửa.

Liên tiếp vài ngày, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi đóng cửa không gặp. Chu Thiên Giáng chạy tới mức chân cũng nhỏ đi một vòng, bên này lại còn phải tranh thủ bớt chút thời gian đi thăm Chiêm Linh. Chu đại quan nhân vắt hết óc, bắt đầu chia các mối quan hệ ra.

Ngọc Nhi là nữ tử thuộc loại văn nhã, Chu Thiên Giáng đạo thơ tình yêu của kiếp trước, một ngày gửi hơn mười bài thơ đến Tĩnh Vương phủ. Về phần Quách Dĩnh, Chu Thiên Giáng trực tiếp hơn, tìm người đến dán đầy chữ cỡ lớn viết ‘Quách Dĩnh, ta yêu nàng’ vào trước cửa Quách phủ.

Thơ tình gửi cho Ngọc Nhi thì hoàn hảo, nhưng mấy chữ lớn ở cửa Quách phủ, lại vang động cả kinh thành. Dân chúng đều thấy Chu đại quan nhân chẳng những văn thao võ lược tài trí hơn người, ngay cả cầu hôn cũng khác người.

Trải qua một thời gian bình tĩnh lại, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi cuối cùng cũng bị thành ý của Chu Thiên Giáng làm cho cảm động. Đương nhiên, là hai người cũng không tuyệt tình, chẳng qua là muốn trừng trị Chu Thiên Giáng một chút mà thôi.

Trong một buổi chiều nắng ấm, Chu đại quan nhân cẩn thận từng li đem hẹn Quách Dĩnh và Ngọc Nhi cùng đến. Dưới giọng điệu truyền cảm cuốn hút Chu đại quan nhân kể lể, Quách Dĩnh với Ngọc Nhi mới biết được Chiêm Linh cũng là người ‘đáng thương’. Nữ tử đều dễ mềm lòng, vừa nghe Chiêm Linh sống khổ sở từ nhỏ, còn thường xuyên bị ca ca ức hiếp, đi theo Chu Thiên Giáng xem như là chạy thoát khỏi hố lửa, các nàng rốt cuộc cũng ta thứ cho Chu Thiên Giáng.

Trái tim bị treo lơ lửng của Chu Thiên Giáng coi như có thể rơi xuống rồi, về phần lão phu nhân, Chu Thiên Giáng sẽ đặc biệt mời Lâm Phong ra mặt. Chiêm Linh là cháu gái của sư môn, có ông ra mặt Chu Thiên Giáng rất yên tâm.

Lúc Chu đại quan nhân đang suy nghĩ làm sao để tìm được cơ hội khiến ba nữ nhân cùng nhau ngồi ăn cơm, thì ở ngoài kinh thành, có một đội ngũ đặc bệt đang tiến tới.

Hai mươi mấy người dắt theo một đàn bò dê lớn, vây quanh một chiếc xe ngựa lớn, trùng trùng điệp điệp thẳng hướng kinh thành mà tới. Đại Ngưu ôm trong ngực một chiếc roi lớn, từ khi rời khỏi Hổ Khẩu Quan đến nay, gã cũng không có dùng lại thiết côn. Dựa theo yêu cầu của Da Luật Đậu Cáp, đàn dê bò này là dùng trước khi lập gia đình, không được thiếu một con. Đại Ngưu dọc theo đường đi đã học được không ít kinh nghiệm chăn dê. Mắt thấy sắp tới kinh thành, Đại Ngưu mừng sắp khóc.

Dọc đường Đại Ngưu có thể nói chịu nhiều khổ sở, vì không đủ người, gã bắt buộc phải đích thân chăn dê bò. Lúc mới đầu, Đại Ngưu còn thuê hơn hai mươi chiếc xe ba bánh, kéo đám dê bò lên đường. Ai mà biết được sau đó lại có mấy người phu xe, sau lưng cười nhạo nói Da Luật Đậu Cáp lớn lên quá béo, đại tiểu thư Da Luật nghe được liền xông vào đánh đấm một trận. Sau đó xe thì bị đập phá, người thì chạy mất, kể từ lúc ấy Đại Ngưu đáng thương liền biến thành kẻ chăn dê bò.

Tuy nhiên Đại Ngưu cũng có chỗ được lợi, đó chính là Da Luật Đậu Cáp phải dùng thú cưỡi khác, còn thanh ngưu thì trở thành bằng hữu của gã. Thanh ngưu là loại dị thú, cực kỳ linh tinh, người bình thường cũng không dám tới gần. Đại Ngưu mỗi ngày đều mang cỏ khô tốt nhất cho thanh ngưu ăn, dần dần thanh ngưu cũng có thiện cảm với gã. Về sau, Đại Ngưu không ngờ có thể cưỡi thanh ngưu chăn dê.

Đại Ngưu đi vào bên cạnh xe, cẩn thận hỏi:

- Đậu Đậu, phía trước đã đến kinh thành, chúng ta có lên lựa chọn vào thành trước cứ nghỉ nghơi vài ngày, sau đó mới lại.... cái kia.

- Không được, ngồi kiệu vào thành là quy định lúc xuất giá của nước Thiên Thanh, nếu chuyện này rơi vào tai phụ thân, về sau ta làm gì còn mặt mũi trở về Thiên Thanh chứ.

Da Luật Đậu Cáp nhấc màn xe, bĩu môi nói.

Đại Ngưu ôm đầu, trong lòng tự nhủ, với cái trọng lượng này, ép trên xe khiến ngay cả xe ngựa cũng kêu cót két, nếu đổi thành kiệu thì ai mà nâng được chứ.

Đại Ngưu đem tất cả hi vọng đều ký thác trên người Chu Thiên Giáng, gã cảm thấy Chu đại quan nhân không có gì là không làm được, chuyện này hẳn là sẽ nghĩ ra được biện pháp.

Lúc này, Chu đại quan nhân mang theo Chiêm Linh tới An Sát Viện, chính thức giới thiệu với Chiêm Linh về mọi việc trong viện và quyền lợi của hắn. Tuy An Sát Viện quy mô không lớn, nhưng vì Chu Thiên Giáng được thăng quan phẩm, nên có thể nói ngoài trừ Thượng thư lục bộ và Chủ bạc tam viện ra, thì đều chịu sự giám thị của Tam Sát Viện.

Một gã quan sai của phủ Đề Đốc cưỡi ngựa tới trước cửa An Sát Viện, buộc xong ngựa, vội vội vàng vàng chạy vào.

- Khởi bẩm đại nhân, Ngưu đại nhân đã trở lại.

Tên quan sai đi vào hậu đường vui vẻ báo tin.

- Hả? Đại Ngưu đã trở lại, gã giờ đang ở đâu?

Chu Thiên Giáng vừa nghe tin, trong lòng vô vùng vui mừng.

- Đại nhân, vừa rồi quan sai ngoài thành báo lại, nói là đám người Ngưu đại nhân vẫn ở ngoài thành, mời ngài qua đó một chuyến.

- Haha, tiểu tử này, lấy vợ rồi không ngờ cũng kiêu căng lên, dám bắt ta ra khỏi thành đón gã. Được rồi, tiểu tử này cưới được vợ không dễ dàng, hôm nay phải để gã nở mày nở mặt một phen. Người đâu, thông báo cho mấy người Chu Nhất Hạ Thanh, tập hợp toàn bộ quan sai của An Sát Viện, cùng bản quan ra khỏi thành nghênh đón tân nương.

Bình Luận (0)
Comment