Chu Thiên Giáng cười ha ha phân phó xong, nhìn Chiêm Linh hỏi:
- Linh nhi, nàng cũng sẽ cùng ta đi xem một chút chứ?
Chiêm Linh ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Trước kia ta cùng tộc Ương Kim là kẻ thù, dù nói thế nào, ta với Da Luật Đậu Cáp đều là nữ tử dị tộc, ít nhiều cũng coi như đến để trợ giúp.
- Haizz, cũng đâu phải tìm người đánh nhau, muốn giúp đỡ gì chứ. Một đại muội tử Da Luật phát động bão tố, toàn bộ kinh thành đều lay động vài cái. Đại muội tử Da Luật người ta một bước một dấu chân, chỉ dựa vào thịt trên thân người cũng có thể quét sạch cả kinh thành.
Chiêm Linh che miệng mỉm cười hai tiếng:
- Xem cái miệng ngươi kìa, không thể tích chút đức à? Đừng tưởng Da Luật Đậu Cáp vóc người to béo mà coi thường, nàng ta quản lý tài sản rất giỏi. Theo ta được biết, một phần ba tài sản của gia tộc Da Luật, đều là do Da Luật Đậu Cáp giúp đỡ tạo dựng lên đấy.
Chu Thiên Giáng nghe vậy, trong lòng không khẽ động. Chu Tam trấn thủ ở Thục Thiên, kinh thành bên này còn thiếu một vị đại chưởng quỹ quản lý tài sản. Nếu Da Luật Đậu Cáp có thể tiếp nhận chức vị này, có thể khiến hắn giảm đi không ít tâm tư.
Bên ngoài An Sát Viện, các quan sai đã lâu không thấy náo nhiệt như vậy. Nghe nói Đại Ngưu cưới một vị vương tộc Thiên Thành về làm vợ, không ít người muốn mở mang tầm mắt, nhìn xem vương tộc Thiên Thanh trông như thế nào.
- Đại nhân, vương tộc Thiên Thanh của hồi môn có đến vài xe ngựa chở không? Thế thì Ngưu đại nhân phát tài rồi.
Một gã trưởng ban cười ha ha hổi Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng cười đắc ý nói:
Đó là đương nhiên, gia tộc Da Luật Tát Khắc chưởng quản tài sản, nữ nhi xuất giá phải cho núi vàng núi bạc làm của hồi môn mới được. Hơn nữa, người lấy nàng ta đường đường là ngũ phẩm thị vệ, nếu của hồi môn ít sẽ rất mất mặt. Các huynh đệ, mặt phải tươi tỉnh lên một chút, có thể Đại Ngưu vung tay sẽ thưởng cho các ngươi mấy trăm lượng.
Chu Nhất và Hạ Thanh cũng nhếch miệng vui vẻ, nhiều ngày trôi qua như vậy, Đại Ngưu trở về xem ra là sự sự kiện vui vẻ nhất.
Chu Thiên Giáng chuyên môn sai người gõ chiêng dẹp đường, đoàn người nối đuôi nhau chạy về phía cửa thành, chuẩn bị nghênh tiếp đoàn đón dâu của Đại Ngưu.
Dân chúng ven đường không biết xảy ra chuyện gì, An Sát Viện trước nay chưa từng có cảnh đi tuần như vậy bao giờ. Người càng tích lại càng nhiều, đội ngũ ngày càng đông đảo, thời điểm đến cửa thành, tiền hô hậu ủng chật kín cả con đường.
Chu Thiên Giáng xuống xe, bởi vì từ quan Tứ phẩm trở nên, muốn xuất kinh phải có hoàng lệnh mới được, cho nên Chu Thiên Giáng chỉ có thể đi bộ ra khỏi thành nghênh đón.
Chu Thiên Giáng Chiêm Linh và mấy người Hạ Thanh, vừa nói cười vừa đi ra khỏi thành. Khi thấy cảnh tượng ngoài cửa thành, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Các quan sai đi phía sau lại càng kinh ngạc hơn, một đám há hốc miệng nhìn.
- Các thân nhân, Đại Ngưu cuối cùng cũng gặp được mọi người rồi.
Đại Ngưu hận không thể khóc chạy tới.
Chu Thiên Giáng còn chưa kịp nói gì, đã cảm thấy mùi khai nồng nặc của dê bò bay tới, thiếu chút khiến hắn ói ra.
- Liệt não, tiểu tử ngươi rơi vào trong hầm phân rồi, đây.... đây là thế nào vậy?
Chu Thiên Giáng chỉ vào mọt đám dê bò đang kêu ầm ĩ, còn có khoảng hai mươi gã trông như hành khất đi cùng. Toàn bộ đội ngũ chỉ có một chiếc xe ngựa, ngay cả cẩm y áo gấm đều không có.
- Đại nhân à, đừng nói nữa, Đậu Đậu vì tiết kiệm bạc cho gia tộc, không lấy một chút của hồi môn nào. Tên Da Luật Đan cũng là kẻ liệt não, nữ nhi vừa nói không càn, ông ta cũng thật sự không cho cái mẹ gì. Lão tử thề, kiếp sau nói thế nào cũng không lấy vợ.
Đại Ngưu nghĩ tới khổ cực ở trên đường, hận không thể tại đây ôm đầu khóc rống lên.
Chu Thiên Giáng hỏi rõ tình huống, cười khổ nhìn Đại Ngưu, cũng không biết phải nói gã thế nào mới tốt. Người này đầu óc giống như sợi dây thừng vậy, dựa vào quan phẩm của gã, dù là đại doanh Bắc Quan không phái người đi theo, lẽ nào ở trên đường đi ngang qua các thành trì không biết điều động người tới hộ tống.
- Ôi! Đại Ngưu à, tiểu tử ngươi cũng thực đần độn chết đi được. Thôi được rồi, đợc rồi, đừng khó chịu nữa, dù sao cũng tới kinh thành rồi,, qua mấy ngày nữa ta giúp ngươi cử hành hôn lễ.
Chu Thiên Giáng nhìn Đại Ngưu nước mắt lưng tròng, cũng không muốn nói gì nữa.
- Không phải... đại nhân à, mấu chốt là hiện tại.... Đậu Đậu... nàng ấy...
Đại Ngưu gấp gáp không biết phải nói thế nào cho phải.
Chu Thiên Giáng còn tưởng là Đại Ngưu làm Da Luật Đậu Cáp tức giận, cười cười nói:
- Được rồi, nếu đã lấy về rồi, thì đối xử tốt với nhau đi. Hờn dỗi thì có tác dụng rắm gì chứ, cho ngươi xem thứ này, để ngươi vui vẻ lên một chút.
Chu Thiên Giáng nói xong, lấy khối ‘kim bài miễn tử’ chẳng được ai công nhận kia ra.
Đại Ngưu nghi hoặc nhìn thoáng qua, đi tới chộp vào lòng:
- Tạ ơn đại nhân ban thưởng, ta đã nói mà, vẫn là đại nhân nhà ta tốt, vừa gặp mặt đã thưởng vàng.
Chu Thiên Giáng ngơ ngác sửng sốt mất nửa ngày, lúc này mới phản ứng lại, loại liệt não này không biết chữ, cho rằng là lễ vật ta chúc mừng gã rồi.
- Ngươi trả lại cho ta, tham tiền có phải không, đồ liệt não chỉ cho nhà ngươi xem, ngươi lại dám thu luôn của lão tử. Ngươi biết đây là cái gì không, là kim bài miễn tử. Mẹ nó, khi trở về phải đặc biệt tìm người đến dạy ngươi biết chữ.
Chu Thiên Giáng hung hăng đoạt lại kim bài từ trong tay Đại Ngưu.
Chiêm Linh thấy vậy cười không ngừng, từ khi co được thứ này trong tay, Chu Thiên Giáng gặp người liền khoe, sắp thành một loại bệnh rồi.
Đại Ngưu cũng không quan tâm tới vàng bạc, gã iện tại đang suy nghĩ làm thế nào để mang được Da Luật Đậu Cáp vào thành. Phải biết rằng nơi đây là kinh thành, quan phẩm như thế nào thì ngồi loại kiệu nào đều có quy định cả. Ngay cả cấp bậc cỡ Tĩnh Vương, cũng chỉ có tư cách ngồi kiệu tám người khiêng. Với trọng lượng kia của Da Luật Đậu Cáp, cho dù là có kiệu tám người nâng kiệu đưa và Chu phủ, có lẽ phải mệt tới hộc máu mất.
- Đại nhân, có chuyện ta phải làm phiền ngài. Đậu Cáp nói muốn ngồi kiệu từ ngoài thành hồi phủ, ngài giúp ta nghĩ biện pháp đi, làm thế nào để mang nàng vào viện của chúng ta.
Đại Ngưu đáng thương nhìn Chu Thiên Giáng.
Gã vừa nói như vậy, tất cả mọi người mặt đều đần ra. Da Luật Đậu Cáp muốn ngồi kiệu? Nói đùa kiểu gì vậy.
- Đại Ngưu ngươi nghe ta nói này, ngươi có phải bị cảm lạnh rồi không, đầu óc hơi choáng hả?
Chu Nhất trào phúng nói.
- Thân hình nàng ta như vậy, kiệu nào chứa được chứ.
Hạ Thanh cũng nói theo.
-- Ai thèm nói đùa với các ngươi chứ, dọc đường đi ta đều sầu khổ muốn chết rồi.
Đại Ngưu vẻ mặt đau khổ nói.
Chiêm Linh gật gật đầu:
- Thiên Thanh đúng là có tục lệ này, nữ tử trên thảo nguyên bình thường đều cưỡi ngựa, cho nên lúc xuất giá phải ngồi trên kiệu. Gia tộc Da Luật là vương tộc Thiên Thanh, Da Luật Đậu Cáp yêu cầu như vậy, cũng là muốn cho trưởng tộc ít thể diện.
Nghe Chiêm Linh nói như vậy, Chu Thiên Giáng vuốt râu nhìn xe ngựa phía xa, suy nghĩ xem phải làm thế nào mới khiêng được nàng ta vào thành.
Chu Thiên Giáng và Chiêm Linh đi tới trước xe ngựa, Da Luật Đậu Cáp nhấc mành che lên. Khi thấy Chiêm Linh, Da Luật Đậu Cáp bỗng nhiên có một cảm giác khác thường. Tuy hai người trước kia đối đầu, nhưng đi vào nơi đất khách quê người, cuối cùng cũng thấy một người đồng hương của mình.
Chiêm Linh cười cười với Da Luật Đậu Cáp:
- Đại tiểu thư Da Luật, về sau chúng ta có thể coi là đồng bênh tương liên rồi.
- Chiêm thống lĩnh, ngươi tới sớm hơn ta, người ở đây có dễ chung sống không?
- Gọi ta là Chiêm Linh đi, với lại đã có phu quân, ta cũng không còn là thống lĩnh Ô Tộc, về sau hai tỷ muội chúng ta liên thủ, ai dám bắt nạt chúng ta, phải khiến kẻ đó hối hận cả đời.
Da Luật Đậu Cáp cười ánh mắt híp lại thành một đường chỉ:
- Chiêm Linh, mọi chuyện trước kia đều bỏ qua hết đi, sau này chúng ta ở nơi đất khách quê người này trở thành tỷ muội tốt.
Chu Thiên Giáng càng nghe càng thấy không thích hợp, nghe như có vẻ Chiêm Linh đang lôi kéo đồng minh để đối phó với Quách Dĩnh và Ngọc Nhi.
- Này này... nghe ta nói này, chúng ta nói chuyện chính sự trước được không? Đại muội tử Đậu Cáp, hay là ngài vào thành trước, đến cửa phủ ngồi kiệu vào thì thế nào?
Chu Thiên Giáng thương lượng nói.
- Thế thì không được, quy củ không thể phá hư, dọc theo con đường này chúng ta ngay cả thành cũng không vào, gặp thành lách thành, cũng không thể tới để kinh thành đến chuyện này đều không làm được.. Ta vừa mới gả tới đây liền ra vẻ, vậy sau này làm sao sống qua ngày được.
Da Luật Đậu Cáp lầu bầu nói, bày ra vẻ mặt không vui vẻ gì.
- Được được... ngài đừng nóng vội, ta liền nghĩ biện pháp.
Chu Thiên Giáng gãi gãi đầu, trong lòng tự nhủ phải làm thế nào bây giờ.
Chiêm Linh che miệng cười không ngừng, nàng cảm thấy Da Luật Đậu Cáo làm như vậy là đúng, phải ra vẻ cho bọn họ xem. Chứ đừng như mình, đồng ý đi theo Chu Thiên Giáng, về sau lại còn phải đối mặt với hai nữ tử khác nữa.
Chu Thiên Giáng lệnh cho quan sai An Sát Viện tạm thời về nha môn, hắn cùng vài người Chu Nhất Hạ Thanh ở cửa thành thương lượng xem phải làm thế nào bây giờ. Dựa vào thân phận và cấp bậc của Đại Ngưu, thì chỉ có thể ngồi kiệu hai người nâng. Nếu hai người khiêng Da Luật Đậu Cáp vào thành, có khi chưa tới được cửa phủ đã phải chuẩn bị hai cỗ quan tài. Hơn nữa, cỗ kiệu bình thường căn bản chịu koong nổi sức nặng như vậy, vừa ngồi lên chỉ sợ chuẩn bị sập.