Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 334 - Chương 240: Hoàng Tử Bệnh Nặng (1)

Chương 240: Hoàng tử bệnh nặng (1)

Vừa phải tuân theo quan chế, vừa không thể để mất mặt, Chu Thên Giáng rơi vào đường cùng, quyết định dùng giường để đưa Da Luật Đậu Cáp vào phủ. Chỉ cần không phải kiệu, bao nhiêu người nâng cũng không tính là vi phạm quy định.

Chu Thiên Giáng nói là làm, trở về phủ triệu tập nhân thủ, dùng tám xà ngang to khiêng giường gỗ lim đi ra khỏi phủ đệ. Trên giường phủ lên gấm vóc lụa là, trải qua tay của Chu đại quan nhân, trông cũng không phải quá khó coi.

Tin tức Đại Ngưu mang theo vợ hồi kinh nhanh chóng lan khắp kinh thành. Đừng nói là người dân bình thường, ngay cà quan lại trong triều đều đi ra, ai cũng muốn nhìn một chút nữ tử vương tộc Thiên Thanh trông như thế nào. Không ít quan viên cùng nhau nghị luận, đều nói tiểu tử Đại Ngưu có phúc khí, không ngờ có thể lấy được nữ tử của vương tộc Thiên Thanh. Người này nếu như là ở Đại Phong, cũng là sánh ngang với nữ nhi của Tĩnh Vương.

Thành Võ Hoàng biết được việc này, cũng phái thái giám trong cung đi ra cửa thành ban thưởng. Thành Võ Hoàng coi trọng chính là thân phận của Da Luật Đậu Cáp ở Thiên Thanh. Dù nói thế nào thì trước mắt, bộ tộc Ương Kim coi như là đứng đầu nước Thiên thanh, lễ nghĩ không thể thiếu.

Trong kinh thành trên đường cái, mười sáu nam tử cường tráng dùng hết sức lực khiêng theo một chiếc giường lớn. Trên giường, có một núi thịt giống như nữ nhân đang ngồi. Mà phía sau giường lại có một đám dê bò kêu be be chạy theo.

Chu Thiên Giáng đi ở sau cùng, gặp phải người quen hắn đều ngượng ngùng chào hỏi. Đồ liệt não, lần sau trong phủ nếu ai lấy nữ tử dị tộc, phải đề phòng hỏi hết tục lệ mới được đáp ứng.

Đại Ngưu từ nhỏ đến lớn, còn chưa bao giờ oai phong như vậy, dân chúng toàn thành giống như đón năm mới vậy, đi theo sau ‘kiệu hoa’ tới tận trước cửa Chu phủ. Đại Ngưu ngồi trên lưng thanh ngưu của Da Luật Đậu Cáp, đối với dân chúng mà nói, thanh ngưu với Da Luật Đậu Cáp, đều là kỳ cảnh tiên hạ khó thấy.

Tuy Da Luật Đậu Cáp diện mạo có vẻ trung hậu, nhưng trong nội tâm lại khôn khéo ít ai sánh bằng. Đoạn đường tiến vào Chu phủ coi như thông cáo ra ngoài, còn lại chỉ là đợi ngày lành tháng tốt cử hành đại hôn. Theo lẽ thông thường nữ tử tới nơi này thì cũng coi như đã an ổn, ở trong phủ an tâm chờ đợi ngày đại hôn là được. Nhưng Da Luật Đậu Cáp không có như vậy, mà lấy thân phận vương tộc Thiên Thanh, trình quốc thư lên triều Đại Phong.

Tộc Ương Kim ở nước Thiên Thanh nay không còn được như xưa, trên thực lực Ô Tộc rõ ràng mạnh hơn bộ tộc Ương Kim. Cho nên, Da Luật Sát mượn việc Da Luật Đậu Cáp lấy chồng ở Đại Phong, muốn thực hiện một cuộc hôn nhân ngoại giao. Về điểm này, huynh muội Chiêm hãn không thể cùng với tộc Ương Kim so sánh. Ở trên thực tế, Ô Tộc còn chưa xưng vương, không thể lấy thân phận quốc quân phái sứ giả tới triều Đại Phong.

Đối với việc làm của Da Luật Đậu Cáp, Chiêm Linh trong lòng cũng không lo lắng. Mấy ngày nay đi theo Chu Thiên Giáng, Chiêm Linh cũng hiểu biết ít nhiều về triều Đại Phong. Mặc dù Thành Võ Hoàng và tộc Ương Kim có quan hệ thân thiết, nhưng đối với Ô Tộc cũng không có nổi bao nhiêu uy hiếp. Bên trong triều Đại Phong vẫn chưa yên ổn, căn bản không có khả năng xuất binh trợ giúp bộ tộc Ương Kim. Ở trong mắt Chiêm Linh, hai tộc nước Thiên Thanh không xâm phạm nhau, Đại Phong liền thắp hương tạ ơn rồi.

Có Da Luật Đậu Cáp ở trong phủ, Chu Thiên Giáng cuối cùng cũng có thể rút ra chút thời gian đến thăm Quách Dĩnh và Ngọc Nhi. Chiêm Linh có Da Luật Đậu Cáp bầu bạn, hai tỷ muội coi như tìm được tiếng nói chung. Sau nửa ngày bàn bạc, hai nữ tử liền đạt thành hiệp nghị, thời gian ở Đại Phong sẽ quên đi mọi thù hận giữa hai tộc, cùng nhau đối phó với mấy kẻ nam nhân Đại Phong.

Hậu viện Quách phủ, Chu đại quan nhân ngồi ở trên xích đu đong đưa qua lại. Trời đã trở lạnh, người trong viện sắp không ngồi nổi nữa rồi.

- Thiên Giáng, ta nghe tôi tớ trong phủ đều đang nghị luận về vị quận chúa Thiên Thanh kia, nàng có phải bộ dạng khuynh quốc khuynh thành hay không?

Ngọc Nhi ở một bên bóc hạt dưa cho Chu Thiên Giáng, dịu dàng hỏi.

- Đúng vậy, ta nói cho các nàng biết, Đại Phong cùng với Đương Vân và Thiên Thanh, cả ba nước ều tìm không ra nữ tử hiếm thấy như vậy. Nói thật với các nàng, cho dù hai người các nàng cộng thêm Chiêm Linh cũng không so nổi với muội tử Đậu Cáp.

Chu Thiên Giáng cười nói, ý của hắn là nói đến thể trọng, chứ không phải là nói về diện mạo.

Quách Dĩnh bĩu môi:

- Thôi đi, ta không tin, bọn hạ nhân trong phủ đều đang chê cười nàng, có thể đẹp ở điểm nào chứ. Trong kinh thành, ai không biết Ngọc Cách Cách tri thư đạt lễ xinh đẹp như tranh.

Chu Thiên Giáng ngồi dậy, một tay đưa ra hỏi:

- Hai người còn không thừa nhận, Đại Ngưu cưới vợ thật không dễ dàng, việc này hai nàng nên giúp gã một chút. Ta thấy hay là thế này đi, Đại Ngưu ở kinh thành cũng không có thân nhân. Trở về ta sẽ sai người đón cha mẹ gã ta đến, mọi chuyện ở đây hai nàng giúp đỡ xử lý một chút.

Chu Thiên Giáng muốn nhân cơ hội này, để ấy nữ ử ngồi cùng một chỗ tâm sự, tránh về sau vì chuyện này mà náo loạn.

Quách Dĩnh và Ngọc Nhi cũng không có ý kiến gì, hai nàng cảm thấy sớm muộn cũng phải gặp mặt Chiêm Linh, nếu lựa chọn Chu Thiên Giáng, thì phải tiếp nhận toàn bộ hắn. Hơn nữa, Đại Ngưu thật thà chất phác, làm người cũng khiến người khác ưa thích, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi cũng thật sự muốn đem sức lực ra gúp đỡ.

Lễ bộ thượng thư Tôn Trí và Chính Khanh Vương Hồng Lư Tự rất coi trọng chuyện của Da Luật Đậu Cáp, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, sự dũng mãnh của bộ tộc Ương Kim trong lòng các thần tử ở đây đều lưu lại dấu ấn. Hai người dâng tấu lên Thành Võ Hoàng, sau khi phê duyệt tấu chương, Thành Võ Hoàng quyết định buổi lâm triều năm ngày sau, chính thức tiếp kiến quận chúa Thiên Thanh. Đại Ngưu lần này theo Chu Thiên Giáng đi Thiên Thanh gặt hái được chiến công, để chứng tỏ long ân, Thành Võ Hoàng đặc biệt tiến hành phong thưởng cho Đại Ngưu. Thăng lên làm quan nhất phẩm, ban thưởng một bộ quan phục.

Bên trong Chu phủ, mọi người thấy Đại Ngưu mặc quan phục, Chu Thiên Giáng nhìn thế nào cũng thấy như khỉ làm xiếc vậy. Mấy người Chu Nhất Hạ thanh đều ngồi trong sảnh, bao gồm cả Thường Võ cũng ngồi dựa trên ghế mềm. Trải qua mấy tháng tĩnh dưỡng, tay chân của Thường Võ có thể hoạt động được chút ít, tuy nhiên đi lại vẫn cần phải có người giúp đỡ.

- Đại Ngưu ta nói này, sáng sớm ngày mai vợ ngươi lên triều yết kiến Thành Võ Hoàng, đến lúc đó ngươi nên giúp đỡ nàng một chút, đừng có giậm sụp đại điện.

Chu Nhất trêu đùa nói.

- Đại ca Chu Nhất, ngươi chưa từng phải nhịn đói nên không biết, chỉ dựa vào số thịt trên người vợ ta, ít nhất cũng phải chống đỡ được hơn nửa năm. Nói đi cũng phải nói lại, ta hiện tại đã có vợ, còn ngươi vẫ là cô độc một mình.

Đại Ngưu đắc ý phản kích lại.

- Đúng vậy, chỉ dựa vào bò dê trong Thiên viện của chúng ta, cả đời ngươi ăn không hết.

Hạ Tanh cười khổ lắc đầu nói.

Từ lúc Đại Ngưu đem lũ dê bò này vào Chu phủ, mảnh ruộng của Hồng Bách Siêu coi như xui xẻo. Lúa mì gieo xuống vừa lên mạ non, căn bản không đủ cho lũ dê ăn.

Chu Thiên Giáng nhìn các huynh đệ, hắn hiện tại không chỉ nghĩ tới hôn sự của Đại Ngưu. Ngoài thành Quy Sơn Tần Viễn tướng quân tự mình phái người đưa thư tới, thỉnh giáo hắn cách đánh địch. Hiện tại Chu Thiên Giáng cảm thấy, giữ lại Chu Diên Thiên nược lại đối với hắn có điểm tốt. Nếu thật sự tiêu diệt Chu Diên Thiên, Thành Võ Hoàng liền bớt đi một phần lo lắng. Thân là vương giả, nhất là lại rảnh rỗi sẽ bắt đầu cân nhắc làm sao để thao túng các thần tử, Chu Thiên Giáng nhất định sẽ trở thành người bị hại đứng mũi chịu sào.

Nhưng nếu không đưa ra kế có thể hạ thành, Chu Thiên Giáng cũng cảm thấy có lỗi với các tướng sĩ ở đó. Hơn nữa, Chu Thiên Giáng thật sự đã đồng ý với Tần Vĩ, chỉ cần hắn bình an hồi kinh, sẽ gửi kế phá thành tới.

Chu Thiên Giáng nhìn các huynh đệ người nói người cười, mở miệng hỏi:

- Chu Nhị gần đây có tin tức gì không?

Đám người Chu Nhất đang trêu đùa Đại Ngưu, nghe được Chu Thiên Giáng hỏi, Chu Nhị nhanh chóng nói:

- Chu Nhị ở Nam Cương đã gài người ở khắp nơi, thành trì đô phủ phía bên kia thì có Chu Tam mở một cửa hàng bạc, làm có vẻ dễ dàng. Vài ngày trước, Chu Nhị đưa tới tin tức, nói sau nửa tháng nữa là có thể hồi kinh.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu, thiếu đi chuyên gia tình báo Chu Nhị, Chu Thiên Giáng có chút không quen. Chu Nhất Hạ Thanh đều không am hiểu tình báo, hơn nữa đám người được Chu Nhị, đều là độc lập báo cáo với gã,, một số việc Chu Nhất và Hạ Thanh cũng không rõ ràng.

- Chu Nhất, sai người truyền tin tức cho Chu Nhị, kêu gã lập tức hồi kinh. Có một số việc thật đúng là không rời được khỏi gã, thiếu đi tin tức tình báo, không rõ tình hình thành Quy Sơn không dễ phán đoán.

Chu Thiên Giáng mặc dù có kế hạ thành, nhưng là phải căn cứ vào thiên thời địa lợi, chẳng may phía thành Quy Sơn xảy ra biến hóa gì, diệu kế hạ thành rất có thể trở thành cạm bẫy tử vong.

- Đúng rồi đại nhân, ngày trước Hoàng tử Huyền Châu sai người tới truyền tin, nói mời ngàu qua phủ một chuyến.

Hạ Thanh nhớ tới việc này, vội vàng nói.

Chu Thiên Giáng vỗ trán:

- Mẹ nó, thời gian này bận rộn chuyện của Dĩnh tử với Ngọc Nhi, quên mất chuyện của tiểu tử này. Đại Ngưu, đi Tây Viện bắt mười con dê, chúng ta cùng tới vấn an Huyền Châu.

- Đại nhân, cái này không được, Đậu Đậu nhà ta nói, trước khi thành hôn, một con dê bò cũng không cho ta ăn.

Đại Ngưu vẻ mặt đau khổ nói.

Bình Luận (0)
Comment