- Tiểu tử ngươi đúng là bụng dạ hẹp hòi, bao nhiêu dê bò như vậy, nàng ta có thể kiểm tra được sao. Liệt não, trời lạnh như vậy ta đi đâu kiếm được nhiều cỏ khô cho chúng ăn như vậy.
Nhắc tới việc này Chu Thiên Giáng cũng rất buồn bực, đám dê bò này chỉ ăn cỏ khô của chiến mã thượng hạng. Nông trang gần đó dự trữ thức ăn gia súc chính bản thân còn không đủ dùng, căn bản không bán. Còn nữa, mùa này đúng là thời điểm làm thịt dê, ngoại trừ còn nhỏ hoặc bò giống, ai còn giữ lại dê bò trưởng thành làm gì.
Đại Ngưu cũng nghĩ như vậy, dọc đường đi nàng cũng không kiểm tra rõ ràng xem rốt cuộc có bao nhiêu dê bò. Vài người mỗi người kéo theo một con dê, từ cửa sau lặng lẽ chạy ra ngoài.
Huyền Châu đã được phong vương, diện tích phủ đệ so với trước tăng lên không ít. Từ sau khi Huyền Châu bệnh nặng tới nay, Hồng Tiểu Thanh liền chuyển đến ở trong phủ đệ của Huyền Châu. Chuyện như vậy chỉ cần người trong phủ không nói, xung quanh ai cũng không dám nói toạc ra. Hồng Tiểu Thanh xuất thân bần hàn, nàng cũng không quan tâm tới danh phận gì cả, chỉ cầu có thể sớm chiều ở chung với Huyền Châu là tốt rồi.
Vừa tiến vào phòng ngủ của Huyền Châu, Chu Thiên Giáng bị sặc khi ngửi thấy mùi khói nồng nặc. Chu Thiên Giáng níu nhú mày, tay bịt mũi đi tới. Hồng Tiểu Thanh đã ở trong phòng ngủ, vừa thấy mấy người Chu Thiên Giáng tiến vào, vội vã đứng lên chào hỏi.
- Ca ca đến rồi.
Hồng Tiểu Thanh ngượng ngùng nhìn người mà nàng nhận là ca ca.
- Muội tử, ta nói trong phủ tại sao không thấy ngươi, hóa ra chạy tới đây rồi.
Chu Thiên Giáng nói xong, quay cổ nhìn Huyền Châu đang nằm trên giường.
- Huyền Châu, tiểu tử ngươi bị bệnh gì vậy, tại sao nhiều ngày thế rồi mà còn chưa khỏe?
Chu Thiên Giáng lộ ra bộ mặt tươi cười hỏi.
Sắc mặt Huyền Châu tái nhợt, hốc mắt hõm vào:
- Thiên Giáng, cuối cùng cũng mong được huynh đến.
Huyền Châu suy yếu nói.
Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy âm thanh, trong lòng không khỏi cả kinh. Xem ra, tiểu tử này đúng là bênh không hề nhẹ.
- Huyền Châu, trong khoảng thời gian này ta quá bận rộn, không có thời gian tới thăm ngươi sẽ không trách ta chứ.
- Thiên Giáng... có khả năng ta không qua khỏi được. Huyền Châu còn có một tâm nguyện, chỉ muốn cầu xin huynh một việc.
Huyền Châu mở to đôi mắt, khẩn cầu nhìn Chu Thiên Giáng.
- Xem ngươi nói kìa, nào có nặng như vậy, nghỉ ngơi vài ngày liền không có chuyện gì nữa.
Chu Thiên Giáng lên tiếng trấn an.
Hồng Tiểu Thanh đứng ở bên cạnh, mũi đau xót, không kìm được nước mắt rơi xuống.
- Thiên Giáng, ta... ta chỉ muốn trước khi chết, có thể lấy được Tiểu Thanh làm vợ. Chuyện này phụ hoàng không đồng ý, huynh đã đáp ứng ta rồi, không được đổi ý.
Huyền Châu nhìn thấy Chu Thiên Giáng đã đến, tinh thần so với mấy ngày trước đó tốt lên nhiều.
Chu Thiên Giáng gật gật đầu, nếu dựa theo quy củ hoàng thất, Hồng Tiểu Thanh chỉ có thể là một nha đầu làm ấm giường. Xem bộ dạng của Huyền Châu, giống như muốn cho Hồng Tiểu Thanh một danh phận.
Chu Thiên Giáng miễn cưỡng lộ ra một bộ mặt tươi cười nó:
- Tiểu tử ngươi cũng đừng có nói bậy, việc này giao cho ta. Đúng rồi, ngự y nói là mắc bệnh gì?
Chu Thiên Giáng nhìn Hồng Tiểu Thanh hỏi.
Hồng Tiểu Thanh liếc mắt nhìn Huyền Châu, gương mặt mệt mỏi gượng gạo cười:
- Ngự y nói là điện hạ mắc phong hàn, điện hạ cả ngày đều nghĩ linh tinh, huynh đừng nghe lời ngài nói.
Dựa vào ánh mắt Hồng Tiểu Thanh, Chu Thiên Giáng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Trong phòng có một mùi khói gay mũi, khiến Chu Thiên Giáng cảm thấy rất khó chịu. Nói chuyện một lúc với Huyền Châu, mọi người đều đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, Huyền Châu lại ba bốn lần nhờ hắn giúp đỡ, gã cảm thấy ở triều Đại Phong có thể làm cho phụ hoàng thay đổi tâm ý, có lẽ chỉ có người này.
Chu Thiên Giáng di ra khỏi phòng ngủ, đứng trong hành lang nói:
- Tiểu Thanh, ngươi nói thật cho ta biết, Huyền Châu rốt cuộc mắc bệnh gì?
Hồng Tiểu Thanh nhìn nhìn mọi người, che miệng khóc òa lên. Nàng ta vừa khóc, mọi người đều biết Huyền Châu chắc không sống được mấy ngày nữa.
- Ca... ngự y nói... nói điện hạ mắc chính là... thương hàn nặng.
Hồng Tiểu Thanh nhịn xuống bi thương nhỏ giọng nói.
Mấy người Chu Nhất Hạ Thanh vừa nghe, trên mặt đều lộ ra vẻ giật mình. Chu Thiên Giáng cũng sững sờ, hắn không thấy được có bao nhiêu nghiêm trọng. Thương hàn nặng ở kiếp trước mà nói chắc cũng giống như cảm nặng, trên cơ bản xem như bệnh cúm. Nhưng ở thời đại này không cso thuốc tốt, chứng bệnh này chỉ có thể dựa vào bản thân tự mình chống đỡ. Nếu có thể vượt qua được, coi như nhặt lại một mạng, không kháng nổi thì xong đời.
- Thành Võ Hoàng có biết hay không?
Chu Thiên Giáng chăm chú hỏi.
Hồng Tiểu Thanh gật gật đầu:
- Hoàng thượng hạ lệnh phong tỏa tin tức, bao gồm cả trong phủ, cũng có rất ít người biết được điện hạ mắc bệnh này.
- Thứ khói mù mịt trong phòng kia là thế nào vậy?
Chu Thiên Giáng kỳ quái hỏi.
- Tát mãn trong cung đình nói là để trừ tà.
Chu Thiên Giáng hừ lạnh một tiếng:
- Hồ nháo, nếu cứ tiếp tục như vậy, người khỏe đều có thể bị chỉnh chết.
Nhìn mọi người một đám vẻ mặt thương tiếc, Chu Thiên Giáng nói:
- Mọi người yên tâm, có ta ở đây Huyền Châu tuyệt đối sẽ không có việc gì. Chu Nhất, các ngươi về phủ trước đi, ta phải tiến cung một chuyến.
Chu Thiên Giáng phân phó mọi người xong, trực tiếp sai người trong vương phủ đánh xe đưa hắn vào cung. Loại cúm này không phải vô phương cứu chữa, Chu Thiên Giáng cũng muốn mượn cơ hội này tác thành cho đoạn nhân duyên của Huyền Châu và Hồng Tiểu Thanh.
Tuy nhiên, một vài chuyện khác lại quấy nhiễu tâm tình Chu Thiên Giáng. Thành Võ Hoàng nếu biết Huyền Châu mắc thương hàn nặng, có thể nói Huyền Nhạc là lựa chọn duy nhất cho ngôi vị Hoàng đế. Nếu như vậy, Thành Võ Hoàng tại sao lại muốn phái Huyền Nhạc tới Bắc Quan nguy hiểm? Chẳng lẽ, Thành Võ Hoàng không lo lắng nếu thật sự xảy ra binh biến, người con trai khỏe mạnh duy nhất trở thành con tin?
Chu Thiên Giáng cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, Thành Võ Hoàng đa mưu túc trí, việc này chắc chắn còn có huyền cơ bên trong.
Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao Chu Thiên Giáng lại ở đây? Lúc này Dung Hoàng hậu mẫu thân của thất Công chúa đã ở càn cung, từ khi Thành Võ Hoàng chỉ ôn tới nay, tâm lý của Dung Hoàng hậu rất không thoải mái. Bà biết rõ nữ nhi của mình yêu thương Chu Thiên Giáng sâu sắc, mỗi lần thấy nữ nhi đọc thơ của Chu Thiên Giáng lại lộ ra bộ dạng đang yêu, Dung Qúy phi lại có chút đau lòng.
- Thần Chu Thiên Giáng bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Chu Thiên Giáng chổng mông lên giả bộ quỳ xuống, hắn chờ Thành Võ Hoàng vừa mở miệng, liền ‘miễn lễ bình thân’ rồi. Ai biết, Thành Võ Hoàng không nói, dù thế nào cũng bắt hắn quỳ xuống mới hài lòng.
Chu Thiên Giáng chổng mông lên đợi nửa ngày cũng không nghe thấy Thành Võ Hoàng lên tiếng, trong lòng mắng một câu, bất đăc dĩ quỳ xuống đất.
- Thiên Giáng, có phải ngươi cảm thấy quỳ lạy trẫm, trong lòng rất không thoải mái?
Thành Võ Hoàng hơi tức giận nhìn Chu Thiên Giáng, quỳ lạy thiên tử đây là lễ nghi thiên địa ban tặng, tại sao lần nào tiểu tử này cũng vất vả như vậy.
- Hoàng thượng, không phải vậy, chủ yếu là do đầu gối thần có thương tích, quỳ xuống lại đứng lên không tiện. Sau này thần sẽ làm vài cái đệm, lần sau đảm bảo cách ngài hai trăm trượng thần liền quỳ lạy.
Chu Thiên Giáng cười giải thích.
- Haha, tiểu tử ngươi dù sao cũng đều có lý, đứng lên đi.
Thành Võ Hoàng vì câu nói đùa của Chu Thiên Giáng lộ ra nụ cười.
- Thiên Giáng, ngươi đi Thiên Thanh lần này lập công lớn, Bổn cũng còn chưa ban thưởng gì cho ngươi.
Dung Hoàng hậu nhìn Chu Thiên Giáng, khẽ cười nói.
Tuy Thành Võ Hoàng đối với Chu Thiên Giáng rất cảnh giác, nhưng Dung Hoàng hậu trong lòng cảm thấy Chu Thiên Giáng cũng không tồi. Nếu không có Chu Thiên Giáng kéo quân đánh trở lại kinh thành, giải vây cho hoàng cung, có lẽ bà hiện tại đã trở thành tù nhân của Phùng Hoàng hậu.
- Tạ ơn Hoàng hậu nương nương, ngày lễ sắc phong ngài, thần bị giáng chức rời kinh, còn chưa kịp chúc mừng nương nương. Nếu ngài thật muốn ban thưởng, vậy liền khiến Hoàng thượng đem thất công chúa thưởng cho thần là được.
Chu Thiên Giáng cợt nhả nói.
Thành Võ Hoàng nắm một quả trên đĩa hoa quả ném tới:
- Tiểu tặc tử này gan ngươi cũng không nhỏ, còn muốn bá chiếm, có tin trẫm cho ngươi tiến cung làm thái giám không.
Thành Võ Hoàng cười mắng.
Chu Thiên Giáng tiếp lấy hoa quả vừa bị ném tới, không khách khí bắt đầu ăn. Dung Hoàng hậu nghe nói như vậy trong lòng có chút chua xót, Chu Thiên Giáng ở triều Đại Phong là tuổi trẻ tuấn kiệt, văn võ song toàn, mọi thứ tinh thông nhiều năm khó gặp. Hân nhi nếu gả được cho hắn, cũng là có phúc. Tiếc rằng, bọn họ kiếp này không có duyên phận rồi.
Thành Võ Hoàng thấy Chu Thiên Giáng da mặt thật dày, nhưng đôi khi ông cảm thấy Chu Thiên Giáng như vậy mới có vẻ chân thành. Thân là vương giả, cũng không hy vọng đại thần ở trước mặt ông khúm núm. Đương nhiên, dám giống như Chu Thiên Giáng cũng thuộc loại hiếm thấy.
- Thiên Giáng, tiểu tử ngươi tiến cung vào lúc này, không phải là vì muốn ăn hoa quả chứ?
Thành Võ Hoàng kỳ quái hỏi.
- Hoàng thượng, thần mới từ chỗ điện hạ Huyền Châu đến đây, tin tưởng bệnh tình của Tứ điện hạ, ngài chắc cũng rõ ràng.
Chu Thiên Giáng nhìn Thành Võ Hoàng nói.
Thành Võ Hoàng trong lòng khẽ giật mình, cũng không có nhiều người biết rõ ràng bệnh tình của Huyền Châu. Thái y viện đối với bên ngoài chỉ nói là bị nhiễm lạnh, Chu Thiên Giáng đã biết được chân tướng?