Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 336 - Chương 241: Hao Tổn Tâm Huyết.

Chương 241: Hao tổn tâm huyết.

- Thiên Giáng, ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ con trẫm bị bệnh, ta thân làm phụ hoàng lại không biết?

Thành Võ Hoàng hỏi lại một câu.

- Nếu như vậy, thần liền nói thẳng, bệnh của Huyền Châu điện hạ, thần có lẽ chữa được.

- Cái gì.... ngươi... ngươi có thể chữa trị được?

Thành Võ Hoàng mất đi trầm ổn mọi ngày, lập tức đứng dậy.

Dung Hoàng hậu cũng không biết Huyền Châu mắc bệnh thương hàn, nhìn thấy vẻ kích động của Thành Võ Hoàng, Dung Hoàng hậu cảm thấy rất ỳ quái. Chẳng lẽ nói, ứng cử viên cho chức Thái tử trong lòng Thành Võ Hoàng, là Huyền Châu? Bằng không tại sao ông lại lo lắng như vậy.

- Thiên Giáng, ngươi cũng biết... biết rõ bệnh tình của Huyền Châu?

Thành Võ Hoàng nói xong liếc mắt nhìn Dung Hoàng hậu một cái, ông khẳng định Chu Thiên Giáng không biết tình hình thực tế. Nói cách khác, chính là đang ăn nói ngông cuồng.

- Hoàng thượng, bệnh thương hàn không phải là không có cách nào chữa được, nhưng phải căn cứ vào triệu trứng mới được.

Chu Thiên Giáng thoải mái nói.

- Cái gì, bênh thương hàn?

Dung Hoàng hậu kiếp sợ đứng lên.

Thành Võ Hoàng tức giận nhìn Dung Hoàng hậu liếc mắt một cái, đưa mắt nhìn Ngụy Chính Hải ra hiệu, thái giám hầu hạ hai bên tả hữu lập tức lui xuống.

- Thiên Giáng, lời ngươi nói thật không?

Thành Võ Hoàng hai tay có chút run rẩy, ông chỉ còn lại hai người con trai này thôi, Thành Võ Hoàng mấy ngày nay vẫn ngấm ngầm chịu đựng, chưa hề biểu lộ đau buồn trước mặt chúng thần.

- Hoàng thượng, ta chỉ bảo cõ lẽ là chữa được, cũng không dám đảm bảo hoàn toàn. Tuy nhiên, ít nhất cũng nắm chắc được bảy phần.

Chu Thiên Giáng cũng không dám đảm bảo, nếu chẳng may lúc chữa trị tên tiểu tử Huyền Châu này chết, thế thì tội này lớn lắm. Nhưng cũng không thể không cho Thành Võ Hoàng một chút lòng tin, bằng không ông ta tuyệt đối sẽ không để Chu Thiên Giáng động tay vào việc chữa trị.

Thành Võ Hoàng và Hoàng hậu đều giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, loại bệnh này ngay cả thái y đều bó tay không có biện pháp, Chu Thiên Giáng lại còn nói có thể chữa trị? Tiểu tử này không phải là nói đùa chứ.

- Thiên Giáng, nếu ngươi thật sự có thể chữa khỏi cho Châu nhi, ngươi có điều kiện gì trẫm đều đáp ứng ngươi.

Thành Võ Hoàng kiên định nói.

Thành Võ Hoàng dường như thấy được hy vọng, Chu Thiên Giáng có nhiều sáng kiến thần kỳ, có lẽ hắn thực sự có phương pháp bí truyền có thể chữa trị được. Trong khoảng thời gian này, Thành Võ Hoàng không ngừng sai Thái y viện sưu tầm các bài thuốc cổ truyền trong dân gian, ông không đành lòng nhìn Huyền Châu mỗi ngày một gầy yếu thêm.

Chu Thiên Giáng cũng nhìn ra biểu hiện lần này của Thành Võ Hoàng, là tuyệt đối chân tình, từ khi Huyền Xán ‘mất tích’ Huyền Minh chết trận, Thành Võ Hoàng càng thêm quý trọng hai vị Hoàng tử này. Đến cái tuổi này rồi, mặc dù có thể sinh thêm vài người con, nhưng muốn bồi dưỡng được như vậy cũng khó khăn. Hai mươi năm về sau, ai cũng không đoán được thiên hạ sẽ thế nào, chứ đừng nói đến chuyện sinh ra con trai hay con gái còn không nhất định đâu.

- Hoàng thượng, Thiên Giáng đến đây là muốn xin thánh chỉ, chứ không muốn bất kỳ phần thưởng nào cả. Nói thật, tuy rằng mạng Huyền Châu quý vì là Hoàng tử, nhưng ta vẫn coi gã là bằng hữu đối đãi. Mặc kệ gã là con cháu hoàng thất, hay là người bình thường, chỉ cần là bằng hữu của ta, Thiên Giáng sẽ không thờ ơ đứng nhìn. Mặt khác, nếu Thiên Giáng may mắn chữa khỏi được bệnh cho HUyền Châu, hy vọng Hoàng thượng hãy cho phép gã lấy Hồng Tiểu Thanh làm chính thất, bước vào cửa cung.

Chu Thiên Giáng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Thành Võ Hoàng và Dung Hoàng hậu nghe xong không sắc mặt không khỏi thay đổi, giữa hoàng thất và thần tử, từ trước tới nay cách một lòng. Tuy rằng hai vị Hoàng tử phần đông được mọi người ủng hộ, quan viên nương tựa vào cũng không ít, nhưng điều này cũng giống với cá cược, vì tương lai mà tính toán. Mặc dù Thành Võ Hoàng là người đứng đầu Đại Phong, làm sao mà không muốn có một bằng hữu đích thực chứ. Ngay cả với Vệ Triển, Thành Võ Hoàng cũng không có cái cảm giác không chuyện gì là không thể nói.

- Thiên Giáng, hoàng nhi Huyền Châu có thể có một vị bằng hữu như ngươi, trẫm cũng thay nó cảm thấy vui vẻ. Nếu ngươi có thể làm cho hoàng nhi Huyền Châu khỏi bệnh, hôn sự này... trẫm đồng ý.

Thành Võ Hoàng hiện tại chỉ cần có thể bảo vệ được tính mạng của nhi tử, còn về phần thân phận của Hồng Tiểu Thành, bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.

Dung Hoàng hậu nhìn nhìn Thành Võ Hoàng, lại nhìn Chu Thiên Giáng, nhẹ giọng nói:

- Thiên Giáng, ta nghe nói Hồng Tiểu Thanh là nghĩa muội của ngươi? Không biết lời đồn thật hay giả?

- Bẩm Hoàng hậu, Hồng Tiểu Thanh đúng là nghĩa muội của tại hạ, nhưng ta cũng không phải là thấy người sang bắt quàng làm họ, điện hạ Huyền Châu với nghĩa muội tình đầu ý hợp, những người có tình nên được ở cùng nhau.

- Thiên Giáng, ngươi hiểu nhầm rồi, bổn cũng không có ý như vậy. Nếu nàng đã là nghĩa muội của ngươi, vậy bổn cung nên ban thưởng chút gì cho nàng mới đúng. Hoàng thượng, ngài xem có phải nên để bổn cung phong thưởng nàng làm Tứ phẩm tài nữ?

Dung Hoàng hậu nói xong, ánh mắt nhìn về hướng Thành Võ Hoàng.

Chu Thiên Giáng vừa nghe, giờ mới hiểu được dụng ý của Dung Hoàng hậu. Hồng Tiểu Thanh nếu muốn quang minh chính đại gả vào hoàng thất, nên cũng phải có một thân phận đường hoàng. Ý chỉ của Dung Hoàng hậu, hoàn toàn có thể biến Hồng Tiểu Thanh từ gà mái thành phượng hoàng.

Thành Võ Hoàng khẽ gật đầu, trên nhiều khía cạnh, Dung Hoàng hậu đều mạnh hơn so với Phùng Hoàng hậu trước kia. Nếu như Dung Hoàng hậu mà hạ sinh được long tử, thì vị trí Hoàng hậu năm đó đã là của bà rồi. Thân là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, quan trọng nhất chính là có khả năng giúp Hoàng thượng san sẻ nỗi lo thiên hạ.

Biết được bệnh của Huyền Châu có hy vọng chữa khỏi, Thành Võ Hoàng tâm tình vui vẻ, ra khỏi càn điện, lệnh Chu Thiên Giáng cùng ông đi dạo trong hoa viên.

- Thiên Giáng, từ giờ trở đi, tất cả mọi chuyện Thái y viện đều nghe theo ngươi sắp xếp. Không được dùng loại thuốc nào, ngươi cứ việc viết ra. Mặt khác, trẫm hy vọng trước khi bệnh của Huyền Châu chuyển biến tốt đẹp trẫm hy vọng chuyện này không bị truyền ra ngoài.

Thành Võ Hoàng nhìn cảnh hoa lá tàn lụi trong hoa viên, lặng lẽ nói.

- Hoàng thượng yên tâm, việc này chỉ giới hạn chỉ để cho ít người biết. Tuy nhiên, mặc dù có người biết chuyện này, cũng không vấn đề gì cả.

Thành Võ Hoàng lắc lắc đầu:

- Đầu xuân sang năm, trẫm sẽ lập Thái tử. Trong triều có không ít thần tử đều đang lựa chọn chỗ đứng, một khi để bọn họ biết Huyền Châu mắc trọng bệnh, chỉ sợ sẽ chen chúc đến đầu quân làm môn hạ dưới trướng Huyền Nhạc.

- Hoàng thượng, nếu vậy không phải càng tốt sao, đến lúc đó sẽ bớt được chuyện huynh đệ hai người tranh giành quyền lực.

Chu Thiên Giáng không để ý nói.

Thành Võ Hoàng xoay người lại, nhìn kỹ Chu Thiên Giáng nửa ngày:

- Như thế nào? Ngươi chẳng lẽ không lo lắng trẫm đem ngôi vị Thái tử truyền cho Huyền Nhạc?

- Hoàng thượng, việc của hoàng gia, ta là một thần tử có gì đáng phải lo lắng? Dù sao ta cũng không thích làm quan, điện hạ Huyền Nhạc nhìn ta không vừa mắt, một cước đem ta đá ra khỏi kinh thành, vậy thì ta lại càng tiêu dao khoái hoạt.

Thành Võ Hoàng nghe xong, cười ha ha vài tiếng, ông thấy nói chuyện phiếm với Chu Thiên Giáng, khiến ông có một cảm giác rất thoải mái. Cái kiểu nói thẳng mọi chuyện của Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng rất thích nghe.

- Thiên Giáng, tiểu tử ngươi vẫn còn trẻ mà đã nghĩ được như vậy, trẫm cảm thấy rất bội phục. Tuy nhiên, trẫm hy vọng ngươi có thể vì giang sơn Đại Phong, tiếp tục phụ tá thêm vài chục năm nữa.

- Không được, con lừa kéo mãi cũng phải có lúc nghỉ chứ. Một năm qua ta chạy đi chạy lại không ít, Hoàng thượng dù sao cũng phải cho ta vài ngày an tâm hưởng thụ mới đúng. Còn nữa, làm thần tử cũng chẳng dễ dàng gì, thuốc đắng dã tật nhưng không ai thích uống. Tựa như Vương thái phó vậy, cả đời làm quan thanh liêm, nhưng trong triều có thần tử nào không phiền ông ta.

Chu Thiên Giáng không chút khách khí nói.

Thành Võ Hoàng bị lời nói Chu Thiên Giáng chọc cười ha ha vài tiếng, lời nói có phần không đứng đắn, nhưng cũng đúng sự thật. Ai cũng biết Vương thái phó là người tốt, nhung ngay cả Thành Võ Hoàng cũng làm phiền ông ta. Thành Võ Hoàng cũng biết, nếu muốn Chu Thiên Giáng phụ tá Đại Phong, lựa chọn tốt nhất chính là lập Huyền Châu làm Thái tử. Nhưng trong lòng ông ta, vẫn là xem trọng Huyền Nhạc hơn.

- Ai! Hai nhi tử của trẫm, nếu có thể có phần tâm tình và trầm ổn này của ngươi, thì trẫm có thể an tâm rồi.

Nói xong lời này, Thành Võ Hoàng nhìn Chu Thiên Giáng đột nhiên hỏi:

- Thiên Giáng, ngươi biết vì sao trẫm lại để Huyền Nhạc ở quan ngoại không?

Trong lòng Chu Thiên Giáng vừa động, cười nói:

- Không phải là muốn cướp công lao của ta sao, ta hiểu.

- Hừ, Hoàng tử của trẫm, còn cần những công lao hư danh đó ư? Dụng ý chân chính của trẫm là không muốn Huyền Nhạc biết đệ đệ của nó bị bệnh nặng, từ đó mất đi cảnh giác và ý chí chiến đấu. Huyền Nhạc nếu muốn ngồi vững trên ngôi vị Hoàng đế, phải dựa vào chính năng lực của mình để nắm thiên hạ trong tay. Nhân dịp thân thể trẫm còn khỏe, đưa nó tới binh doanh rèn luyện một phen, cũng khiến nó nhận thức rằng giang sơn này không phải dễ dàng mà có được.

Bình Luận (0)
Comment