Chu Thiên Giáng sửng sốt nửa ngày, bây giờ hắn mới cảm nhận được vì để bồi dưỡng cho đời sau, mà Thành Võ Hoàng cũng nhọc lòng không ít. Có lúc, Thành Võ Hoàng còn cố tình khơi mào mâu thuẫn giữa hai huynh đệ, khiến hai người đấu tranh gay gắt, hóa ra chính vì để bồi dưỡng nên một vị vua thông minh.
Theo Chu Thiên Giáng nghĩ, chỉ sợ Thành Võ Hoàng để cho Huyền Nhạc đi Bắc Quan còn có một dụng ý khác, đó chính là trong quân hình thành thế lực của chính mình, để chuẩn bị cho tương lai sau này có thứ đối kháng với đại doanh Trấn Nam. Thành Võ Hoàng có kinh nghiệm từ việc tiên đế bất ngờ qua đời, nên nhân lúc bản thân còn khỏe mạnh, bắt đầu vì tương lai mà thiết kế bố cục.
Trong lời Thành Võ Hoàng, Chu Thiên Giáng nghe ra ý tứ, Huyền Nhạc là lựa chọn số một cho ngôi vị Thái tử. Nghĩ sâu xa hơn nữa, Chu Thiên Giáng phát giác Thành Võ Hoàng bắt đầu nổi lên tâm lý sợ hãi đối với đại doanh Trấn Nam của Quách Thiên Tín, sợ đội quân Quách gia ở Đại Phong trở thành đại doanh lớn nhất.
Xem ra, sau khi qua năm mới Thành Võ Hoàng sẽ điều chỉnh quân đội một phen. Thừa dịp Thiên Thanh đang yên ổn, đem binh mã của Huyền Nhạc dần dần đưa tới phương bắc để rèn luyện. Khi thế lực bắt đầu hình thành, cũng sẽ đảm bảo được giang sơn Đại Phong không bị lung lay.
Chu Thiên Giáng đối với mấy chuyện này không có hứng thú, mặc kệ ai làm Thái tử, hắn đều chuẩn bị đợi sau khi đại hôn sẽ xuôi về phương nam, ở trong đô thành Thục Thiên xây dựng thiên đường của mình. Hiện tại Chu Thiên Giáng cũng muốn làm như vậy, nhưng nghĩ đến tình cảm bằng hữu, phải đem được Huyền Châu trong tay tử thần kéo trở về.
Chu Thiên Giáng sau khi rời khỏi hoàng cung, lập tức quay trở lại phủ đệ của Huyền Châu. Chuyện đầu tiên Chu Thiên Giáng muốn làm, là mệnh lệnh cho thị nữ mở cửa sổ ra, để cho không khí trở nên thoáng đãng, cuốn đi mùi gay mũi trong phòng.
Làm xong mọi chuyện, Chu Thiên Giáng lại lệnh cho đầu bếp bưng tới một chậu than, trong phòng nấu một ít dấm chua. Làm như vậy có thể tiêu độc không khí trong phòng.
Huyền Châu bị bệnh gần hai tháng, Chu Thiên Giáng phát hiện bệnh của gã đã nhiễm sang đường hô hấp, dựa theo kiếp trước thì cơ bản giống như bệnh hen suyễn. Nếu bệnh tiếp tục nặng thêm, sẽ biến chứng và trở thành bệnh lao phổi. Cho nên nói, tại nơi này bị thương hàn nặng chỉ có thể chờ chết. Cũng may Huyền Châu là Hoàng tử, được thái y viện tỉ mỉ chăm sóc, so với người thường thì sức chịu đựng cũng kiên trì hơn.
Chu Thiên Giáng an ủi Huyền Châu vài câu, bao gồm cả chuyện Thành Võ Hoàng đáp ứng cho gã lấy Hồng Tiểu Thanh làm vợ. Tuy nhiên, Chu Thiên Giáng muốn mọi chuyện Huyền Châu đều phải nghe theo hắn sắp đặt, nếu không, sẽ không để cho nghĩa muội lấy gã.
Sau khi trấn an Huyền Châu xong, Chu Thiên Giáng lại hỏi thăm Thái y bên thái y viện vài câu, cũng dặn dò Thái y kê một chút thuốc nhuận phổi cho Huyền Châu.
Chu Thiên Giáng bận rộn nửa ngày mới trở lại phủ đệ của mình. Dựa theo trí nhớ kiếp trước của hắn, trị chứng bệnh này tốt nhất là dùng Liên mai tố (tên một loại thuốc kháng sinh, tiếng anh là Streptomycin, có tác dụng diệt khuẩn). Cũng may kiếp trước Chu Thiên Giáng học đại học cũng biết được nguyên lý điều chế. Tuy nhiên, không có bình chân lọc chân không để tách được thứ này ra, Chu Thiên Giáng cũng không chắn chắn có thể điều chế ra Liên mai tố nguyên chất.
Biết được Chu Thiên Giáng ở trước mặt Thành Võ Hoàng, xin thánh chỉ chữa bệnh cho Huyền Châu, mấy người Chu Nhất Hạ Thanh đều cảm thấy Chu Thiên Giáng điên rồi. Ở trong trí nhớ của bọn họ, còn chưa thấy nói qua bệnh thương hàn nặng có thể chữa được. Cho dù có kéo dài thêm nửa năm, cuối cùng kết cục cũng sẽ là cái chết. Về phần nói có thể khỏi được, đó là chuyện cực kì hiếm thấy.
- Đại nhân, chuyện này cũng không phải là nói giỡn được đâu. Nếu chẳng may trị không khỏi, thì rất có thể là rước họa vào thân.
Hạ Thanh lo lắng nói.
Đại Ngưu cũng đi theo gật gật đầu:
- Bệnh này căn bản không có cách chữa trị nào cả. Trước kia thôn chúng ta có người mắc bệnh này, liền trực tiếp kéo ra ngoài thôn trang đi chôn, tránh lây lan cho người khác.
Chu Thiên Giáng nhìn nhìn mọi người:
- Huyền Châu là bằng hữu của ta, ta không thể đứng nhìn hắn bị bệnh tật dày vò mà chết đi. Chỉ cần có hy vọng thì ta sẽ không buông tay, về phần có cứu được Huyền Châu hay không, vậy phải xem vận mệnh của gã thế nào. Mọi người không cần phải lo lắng, chuyện này tạm thời không được truyền ra ngoài. Đúng rồi, ngày mai Đậu Cáp và Đại Ngưu phải vào triều sớm, đều nhanh chóng đi về nghỉ ngơi đi.
Chu Thiên Giáng cũng không biết phải giải thích với mọi người thế nào, chỉ cần mọi người không truyền chuyện này ra ngoài, hắn tự có biện pháp để trị liệu.
Chu Thiên Giáng đóng cửa nhốt mình ở trong phòng, bắt đầu vẽ trên trang giấy. Trải qua nửa đêm cố gắng, Chu Thiên Giáng rốt cuộc cũng phác thảo xong sơ đồ. Vì Tứ Hoàng tử Huyền Châu, Chu Thiên Giáng suốt cả đêm không ngủ, đe bản vẽ sửa đi sửa lại, tới khi bản thân thấy vừa lòng mới dừng lại
Trời còn chưa sáng, quan viên Hồng Lư Tự đều chờ ở ngoài phủ. Tuy rằng Da Luật Đậu Cáp không ở tại dịch trạm quan gia nghỉ chân, nhưng nàng vẫn là đại biểu cho thân phận sứ giả của Thiên Thanh.
Da Luật Đậu Cáp mặc một bộ trang phục tộc Ương Kim, đầu đầy vàng bạc châu báu, mỗi bước đi đều vang lên tiếng lanh canh. Đại Ngưu thay triều phục Tứ phẩm thị vệ mới tinh, tay cầm thiết côn, cười toét miệng rộng đi ở phía sau.
Chu Thiên Giáng cũng mặc triều phục, theo sau Da Luật Đậu Cáp hướng về phía hoàng cung. Có hai người Chu Thiên Giáng và Đại Ngưu hộ giá, quan viên Hồng Lư Tự chỉ việc ở xa xa phía sau đi theo.
- Đại ca Thiên Giáng, Hoàng đế Đại Phong các huynh có dễ nói chuyện không?
Đến lúc đó nếu ông ta choảng ra hai câu, cẩn thận ta ngay tại chỗ mắng ông ta.
Da Luật Đậu Cáp từ trong xe vương đầu ra hỏi.
- Đại muội tử, muội cứ yên tâm đi, Đại Ngưu là người tâm phúc ở kinh thành, vợ của gã cho dù đến Hoàng thượng cũng phải nể mặt vài phần.
Chu Thiên Giáng cười nói.
Đại Ngưu vừa nghe, đắc ý đến lỗ mũi cũng sắp dựng tới trời rồi. Chu Thiên Giáng biết rằng Thành Võ Hoàng sẽ không để Da Luật Đậu Cáp mất mặt, dù cho tộc Ương Kim nay không bằng xưa, Thành Võ Hoàng cũng sẽ đưa cho Da Luật Đậu Cáp một câu trả lời hài lòng.
Mọi người đi tới trước cửa hoàng cung, quan viên lâm triều lúc này vừa mới tiến vào đại điện, Chu Thiên Giáng thấy chính mình lại đến trễ. Để Đại Ngưu và Da Luật Đậu Cáp ở ngoài cửa chờ đợi, Chu Thiên Giáng một mình đi vào đại điện.
Thành Võ Hoàng ngồi nghiêm chỉnh sau ngự án, vừa muốn nói chuyện thì thấy Chu Thiên Giáng cong lưng, như mèo tiến vào hàng cuối cùng. Thành Võ Hoàng tức giận lắc đầu, tên tiểu tử này thà không đến còn hơn. Nếu đã đến, ở vị trí nào thì nên đứng ở vị trí đó, đường đường quan nhất phẩm, mà lại vụng trộm chạy tới đứng phía sau quan viên tam tứ phẩm, để các thần tử khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì.
Nếu như là trước kia, Thành Võ Hoàng chắc chắn sẽ giận dữ mắng mỏ hắn vài câu. Nhưng Chu Thiên Giáng đồng ý chữa bệnh cho Huyền Châu, Thành Võ Hoàng chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, mặc kệ hắn đi.
- Chư vị ái khanh, không biết hôm nay có chuyện gì bẩm tấu?
Thành Võ Hoàng mở miệng hỏi.
- Hoàng thượng, thần có tấu.
Binh bộ Thượng thư Lý Hồng là người đầu tiên đứng ra.
- Chuẩn.
Thành Võ Hoàng gật gật đầu.
- Hoàng thượng, dựa vào thư báo của chủ soái Sở Vân đại doanh Bắc Bộ, nói là quan ngoại trời đông giá rét, khẩn cầu Hoàng thượng hạ chỉ truyền Tam Hoàng tử điện hạ Huyền Nhạc hồi kinh.
Lý Hầy đứng ra tấu nói.
Thành Võ Hoàng nhướn mày:
- Đây là ý của tướng quân Sở Vân, hay là ý của Huyền Nhạc?
- Đây... đây là ý của tướng quân Sở Vân
Lý Hồng hấp tấp nói.
- Lý ái khanh, các tướng sĩ quan ngoại chiến đấu đẫm máu không ngại sinh tử, chẳng lẽ bọn họ lại sợ lạnh sao? Huyền Nhạc là nhi tử của trẫm, nếu như ngay cả chút gian khổ đó mà đã không chịu nổi, vậy thì chết rét ở quan ngoại đi.
Thành Võ Hoàng đặc biệt nghiêm nghị nói, ở trên phương diện đối xử với nhi tử, ông quả thật có thể được coi là một người cha nghiêm khắc.
- Hoàng thượng, dựa vào chiến báo của tướng quân Sở Vân, chiến sự sợ phải kéo dài qua năm mới. Trước đó điện hạ còn phải tham gia đại lễ tế bái, ý của tướng quân Sở Vân, cũng là sợ làm chậm trễ chuyện này.
Lý Hồng trầm giọng nói.
- Làm sao, một thành Quy Sơn nho nhỏ, cần thời gian dài như vậy mới hạ được sao?
Thành Võ Hoàng nói xong, ánh mắt liếc nhìn Chu Thiên Giáng đứng sau đám người phía dưới một cái.
- Hoàng thượng, thành Quy Sơn phòng thủ kiên cố, nếu muốn hạ thành cũng không phải chuyện dễ dàng. Tuy nhiên, trước mắt tổ tham tướng bộ binh đang suy nghĩ tìm đối sách, chắc rất nhanh sẽ có biện pháp giải quyết.
Lý Hồng cẩn thận nói.
- Vậy thì nghĩ nhanh lên, còn về phần Huyền Nhạc, trước mắt cứ để nó ở quan ngoại đã.
Thành Võ Hoàng nói xong, Lý Hồng lui về trong hàng. Mọi người trong điện đứng nhìn nhau, trên cơ bản cũng không còn gì để tấu.
Lễ bộ thượng thư quay đầu nhìn cửa chính đại điện một cái, ông không biết mấy người đi đón Da Luật Đậu Cáp đã tới hay chưa. Tuy nhiên, Lễ bộ thượng thư Tôn Trí nhìn sang thấy Chu Thiên Giáng vừa vẫy vẫy tay với ông ta, vừa chỉ ra ngoài cửa đại điện. Tôn Trí lập tức hiểu ra được Da Luật Đậu Cáp đã ở ngoài cửa đợi chỉ rồi.