Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 338 - Chương 243: Trà Trộn Vào Chu Phủ (1)

Chương 243: Trà trộn vào Chu phủ (1)

- Hoàng thượng, thần có tấu.

Tôn trí bước ra nói.

- Chuẩn.

- Hoàng thượng, sứ thần Da Luật Đậu Cáp nước Thiên Thanh đã ở bên ngoài đợi tiếp khiến, có phải nên... để cho nàng vào bái kiến Hoàng thượng.

Thành Võ Hoàng gật gật đầu, khẽ cười nói:

- Trâm nghe nói vị cô nương Da Luật này vô cùng xuất chúng, cũng thực muốn gặp nàng ta.

Thành Võ Hoàng vừa nói như vậy, trong điện lập tức phát ra tiếng cười vang. Ngày nàng ta vào thành, không ít người đều tận mắt thấy được dung nhan của Da Luật Đậu Cáp, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, vị Da Luật cô nương này quả thật rất ‘nặng’.

Chu Thiên Giáng nhìn bộ dạng mọi người như vậy, lo lắng đợi lát nữa mấy người này đừng có chọc giận Da Luật Đậu Cáp. Nàng là người Thiên Thanh, lại là vợ của Đại Ngưu, nếu thực sự ở trong đại điện động thủ với mấy người kia cũng không hay.

- Chư vị đại nhân nghe ta nói này, tg cần phải nhắc nhở mọi người, vị đại tiểu thư Da Luật này cũng không phải người dễ chọc vào. Nếu lát nữa ai dám cười nhạo nàng, khiến nàng ta dùng mông đè chết cũng đừng trách ta không nói trước.

Chu Thiên Giáng đứng ở sau cùng lớn tiếng nói.

Không ít đại thần còn cười to hơn, ngần này tuổi rồi, họ cũng chưa nghe qua có nữ tử dùng mông để đè chết người khác.

Chu Thiên Giáng đi tiến lên phía trước:

- Hoàng thượng, sau này Da Luật Đậu Cáp chính là con dâu của Đại Phong ta, đợi lát nữa nếu nàng có chỗ nào vô lễ, ngài hay khoan dung nàng một chút.

Tvh cười cười:

- Một người con gái cũng giống như những nhà khác, hơn nữa lại còn là người của vương tộc, trẫm không tin nàng ta ngay cả lễ tiết cơ bản đều không biết. Chỉ cần không quá đáng, trẫm sẽ không trách cứ nàng. Tôn ái khanh, truyền nàng vào đi.

Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ dù sao ta cũng nói ra rồi, Da Luật Đậu Cáp hận nhất là có người giễu cợt nàng ta. Bọn họ nếu lát nữa vẫn giữ cái bộ dạng này, phỏng chừng dkdc chưa vội thì Đại Ngưu cũng phải tức giận.

Một lát sau, chợt nghe thấy tiếng thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch nặng nề truyền vào đại điện. Văn võ bá quan đứngở hai bên, đều duỗi dài cổ ra nhìn, muốn bản thân cách vị ‘trọng lượng cao’ này gần một chút, xem vị này nhìn trông như thế nào.

Đại Ngưu vui vẻ cười toe toét đi ở phía trước, phía sau thân thể cường tráng của gã, cũng là một bóng dáng giống như quả cầu hiện ra trong mắt mọi người.

Tvh nhìn ánh mắt cũng thẳng ra, Tĩnh Vương thì nghẹn đỏ cả mặt, sợ chính mình cười ra tiếng. Đại Ngưu so sanh với vợ mình, thì dáng người cũng trở nên yểu điệu rồi.

- Xì... một vị đại thần rốt cuộc không kìm nổi, lập tức cười ra tiếng.

Đại Ngưu không để ý, còn cười hì hì ôm quyền:

- Chư vị đại nhân, đây là vợ của ta.

Đại Ngưu nói xong, mọi người lại càng cười to hơn. Da Luật Đậu Cáp sắc mặt âm trầm, ngay từ đầu đã bày ra bộ dạng không thèm quan tâm, nhưng nhìn mấy người này càng lúc càng quá đáng, không ngờ lại còn dám chỉ ề phía nàng cười. Một vị học sĩ trong Công văn viện, cười mới mức đau sóc hai bên hông, phát ra tiếng cười khặc... khặc kỳ quái.

Da Luật Đậu Cáp bất động thanh sắc vẫn đi về phía trước, đến khi tới trước mặt một kẻ đang cười ngặt nghẽo, cánh tay phải vừa nhấc, quật vị đại thần xui xẻo này ngã sấp trên mặt đất.

Tiếng cười trên đại điện đột nhiên dừng lại, chẳng ai ngờ được đường đường là sứ thần nước Thiên Thanh, lại dám động thủ ngay trên đại điện.

Dáng người của Da Luật Đậu Cáp thế kia, tay vừa hạ xuống, gã học chính xui xẻo kia liền nằm thẳng cẳng trên mặt đất, miệng sùi bọt mép. Chu Thiên Giáng trên mặt cười lạnh, trong lòng tự nhủ, bị đánh chết cũng đáng. Dù nói thế nào người ta cũng là sứ thần của một quốc gia, hơn nữa lại còn là nữ tử. Dưới loại cười nhạo kiểu này, nếu Da Luật Đậu Cáp không ra tay, cũng không phải chỉ có mình nàng mất mặt, mà sẽ khiến tất cả mọi người đều coi thường vương tộc Ương Kim.

Chu Thiên Giáng phát hiện Da Luật Đậu Cáp rất có tâm cơ, trước khi đến nàng có hỏi Chu Thiên Giáng câu kia, coi như là thử thăm dò. Nếu Chu Thiên Giáng ngay lúc đó giải thích với nàng vài câu, Da Luật Đậu Cáp có lẽ sẽ thay đổi phương thức một chút. Nhưng Chu Thiên Giáng căn bản không coi trọng chuyện đó, trong lòng Da Luật Đậu Cáp ngay lập tức đã có tính toán.

Da Luật Đậu Cáp cũng không phải là nữ tử có lòng dạ hẹp hòi, thậm chí có thể nói nàng đã quen bị người khác chế nhạo. Nhưng thân phận hiện tại bất đồng, Da Luật Đậu Cáp tuyệt đối sẽ không cho phép các đại thần triều Đại Phong cười nhạo sứ thần Thiên Thanh.

Thị vệ ngoài đại điện thấy có người trên điện ẩu đả mệnh quan triều đình, vội vã lao vào. Da Luật Đậu Cáp quơ thân hình không cười nhìn, Đại Ngưu cũng trừng mắt, ngay lập tức xoay ngang thiết côn trong tay.

Thành Võ Hoàng không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy, tức gận vỗ mạnh lên án:

- Lớn mật, tân làm sứ thần không ngờ dám trước mặt bổn hoàng, ẩu đả mệnh quan triều đình, ngươi không để triều Đại Phong vào mắt à?

Da Luật Đậu Cáp không đổi sắc mặt, nhìn Thành Võ Hoàng cao giọng nói:

- Nghe danh đã lâu, Đại Phong đối đãi với sứ thần các nước lễ nghi vẹn toàn, hôm nay được chứng kiến. Tộc Ương Kim chúng ta nay không được như xưa, nhưng cũng không phải là dê bò mặc cho người chém giết. Hoàng đế Đại Phong, không phải Da Luật Đậu Cáp đối với ngài bất kinh, mà là thần tử của ngài không học được thế nào là tôn trọng sứ thần nước khác. Thử hỏi đại nhân Chu Thiên Giáng lúc đến nước Thiên Thanh chúng ta, tộc Ương Kim tiếp đãi như thế nào. Ngày đó ta cũng tự mình đi đến Khỏa Thành đón hắn tới vương đô Thiên Thanh. Dọc đường đi, lễ nghi tiếp đãi đều cẩn thận. Da Luật Sát Đại vương của nước Thiên Thanh ta, cũng đối đãi với Chu đại nhân như thượng khách. Hiện giờ trái lại, các ngươi lại cười nhạo sứ thần một nước láng giếng như vậy, chẳng lẽ đây chính là lễ nghi đối đãi sứ thần của các ngươi sao?

Da Luật Đậu Cáp đứng ở đó, khí phách hơn người, ngôn từ chính xác, làm cho người khác không thể phản bác.

Đại Ngưu lại cảm thấy có điểm gì đó là lạ, quay đầu nhỏ giọng nói:

- Đậu đậu, thời điểm chúng ta đi Thiên Thanh, không được đối xử tốt như lời nàng vừa nói, còn bị giam vài ngày nữa chứ.

Da Luật Đậu Cáp giả vờ như không nghe thấy, trong lòng hận không thể tát chết Đại Ngưu. Trong trường hợp thế này, gã ngốc này còn không biết phối hợp, cũng may Chu Thiên Giáng đứng ở phía trước lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, khiến Da Luật Đậu Cáp cảm thấy yên tâm.

Thành Võ Hoàng mặt lộ ra vẻ xấu hổ, người ta nói không sai, tiếng cười khi nãy đối với một vị sứ thần mà nói, tương đương với việc nhục nhã cả bộc tộc nàng ta. Tch trừng mắt nhìn chúng thần tử, sau đó ánh mắt liếc nhìn về phía Chu Thiên Giáng.

- Thiên Giáng, xem ra lần đi tới Thiên Thanh đó, các ngươi sống rất thoải mái.

Thành Võ Hoàng không thể tiếp lời của Da Luật Đậu Cáp, chỉ có thể chuyển hướng lên người Chu Thiên Giáng.

Tĩnh Vương nhân cơ hội vội khoát tay áo, để thị vệ mang gã học chính xui xẻo kia ra ngoài. Vài vị đại thần lúc nãy trên đại điện cười to nhất, bây giờ cả đám đều cúi đầu không dám nhìn Thành Võ Hoàng.

Chu Thiên Giáng vừa thấy Thành Võ Hoàng đem chuyện chuyển lên trên người hắn, cực kỳ nghiêm túc thi lễ với Thành Võ Hoàng.

- Bẩm Hoàng thượng, hành trình đi Thiên Thanh thần có vài lần bị vây trong sinh tử, nhưng cũng phải nói, cũng may mà có Da Luật cô nương giúp đỡ. Bằng không, người đẹp trai nhất phủ chúng ta là Đại Ngưu ca, cũng không khăng khăng một mực phải theo đuổi bằng được tiểu thư Da Luật. Tiểu tử này là coi trọng người ta dũng cảm lại còn đối xử đúng mực, có tấm lòng thiện lương. Hoàng thượng, dân gian có câu tục ngữ, gọi là không đánh thì không quen. Điều này cho thấy, Đại Phong và Thiên Thanh có một khởi đầu tốt đẹp trong mối quan hệ giữa hai bên.

Chu Thiên Giáng nói hươu nói vượn một phen, quay đầu hô:

- Đại muội tử, đến.... cùng ca ca bái kiến Hoàng đế bệ hạ của triều đình ta.

Chu Thiên Giáng nửa đùa nửa thật nói, không khí ngượng ngùng trên đại điện lập tức được hòa hoãn lên nhiều.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía ‘anh chàng đẹp trai nhất Chu phủ - Đại Ngưu’, sau lại nhìn sang hình thể Da Luật Đậu Cáp, thầm nghĩ người này mắt có vấn đề thì phải.

Sau khi Chu Thiên Giáng nói linh tinh một hồi, Da Luật Đậu Cáp liền mượn cơ hội xuốn nước, cất bước đi về phía trước vài bước.

- Da Luật Đậu Cáp sứ thần nước Thiên Thanh, bái kiến Hoàng đế Đại Phong.

Da Luật Đậu Cáp nói xong, cúi người eo nhún xuống hành lễ.

Trên đại điện mọi người trợn to mắt nhìn Da Luật Đậu Cáp, thực sự sợ nàng ta cắm đầu xuống đất không dậy nổi.

Thành Võ Hoàng vừa thấy Da Luật Đậu Cáp cúi đầu hành lễ, cũng không có trách cứ gì:

- Cô nương Da Luật, hãy bình thân. Người đâu, ban thưởng ghế ngồi.

- Tạ ơn bệ hạ.

Da Luật Đậu Cáp nói xong, thẳng lưng đứng dậy.

Đại Ngưu đặt thiết côn đặt trên mặt đất:

- Thần Đại Ngưu... dập đầu trước Hoàng thượng.

Đại Ngưu nói xong, bang bang bang dập đầu liên tiếp ba cái.

Thành Võ Hoàng cười cười:

- Đại Ngưu cũng đứng lên đi.

Thái giám đứng hầu trong điện nhìn đến thân hình của Da Luật Đậu Cáp, giống như núi thịt, đặc biệt mang một chiếc ghế rộng dùng khi ngồi thiền đến. Thời điêm Da Luật Đậu Cáp ngồi xuống, tổng quản thái giám Ngụy Chính Hải tim cũng vọt lên tận cổ họng, chỉ sợ cô nương này một bước không cẩn thận, liền khiến chiếc ghế sập xuống.

Bình Luận (0)
Comment