Trải qua một màn vừa rồi, văn võ bá quan lúc này mới phát hiện Da Luật Đậu Cáp tuy béo, nhưng cư xử cực kỳ khôn khéo. Nàng ta là sứ thần Thiên thanh, nhưng giờ cũng coi như một nửa là người Đại Phong. Một chưởng vừa rồi, chẳng khác gì là dựa vào Chu Thiên Giáng, cho Thành Võ Hoàng một chiêu phủ đầu. Nàng ta làm như vậy khiến Thành Võ Hoàng có nỗi khổ mà không thể nói ra, dù sao cũng là thần tử của mình thất lễ trước. Hơn nữa, Da Luật Đậu Cáp lập tức sẽ được gả vào Chu phủ, Thành Võ Hoàng ít nhiều cũng phải cho Chu Thiên Giáng ít mặt mũi.
Đến lúc này, song phương mới chính thức tiến hành ngoại giao. Da Luật Đậu Cáp đại biểu cho vu Thiên Thanh, truyền đạt hảo ý của tộc Ương Kim tới Thành Võ Hoàng. Đồng thời, mượn việc liên hôn để làm cầu kết nối giữa hai bên.
Triều Đại Phong từ khi lập quốc đến nay, lần đầu tiên có thê khiến nước Thiên Thanh cúi đầu trước Đại Phong, Thành Võ Hoàng mặt rồng cực kỳ vui mừng, lập tức tiến hành phong thưởng.
Chu đại quan nhân đưa Da Luật Đậu Cáp vào triều, coi như là hoàn thành sứ mạng của mình, kết thúc trách nhiệm của một bằng hữu. Lúc này, hắn lại nghĩ tới chuyện sau khi bãi triều.
Trên đại điện, Da Luật Đậu Cáp và Lễ bộ thượng thư Tôn Trí cùng nhau trao đổi quốc thư, từ đó về sau, tộc Ương Kim nước Thiên Thanh và triều Đại Phong chính thức thành lập quan hệ giao hảo.
Khác với lúc tiến vào đại điện, Da Luật Đậu Cáp đi ra khỏi điện cũng là lúc, mọi người đều khen ngợi. Nàng vừa đi, Chu Thiên Giáng cũng không có tâm trạng nghe mấy đại thần này ca tụng công đức, nhanh chóng nói bên tai Ngụy Chính Hỉa vài câu. Ngụy công công không dám chậm trễ, chạy bước nhỏ đến trước ngự án, ghé vào tai Thành Võ Hoàng truyền đạt lại lời Chu Thiên Giáng vừa nói.
Thành Võ Hoàng gật gật đầu, trước ánh mắt kinh ngạc của các đại thần, Chu Thiên Giáng đi theo sau Ngụy Chính Hải bước thẳng vào cửa sau.
Ngụy Chính Hải dẫn Chu Thiên Giáng đi vào đông uyển trong hoàng cung, nơi đặt phủ nội vụ. Có thể nó, các đại sư tay nghề giỏi nhất cả nước đều đang ở đây. Cùng với thợ thủ công Chu Thiên Giáng ở An Viễn mời được không giống, đám người này không cần lo cơm ăn áo mặc, lại còn có quan phẩm, một đám mặt vệnh lên trời.
Nếu bình thường triều thần tiến đến, thợ thủ công căn bản sẽ không đứng dậy đón chào, đang làm gì thì làm nấy. Nhưng Chu Thiên Giáng không giống vậy, biết được Chu đại quan nhân uy danh chấn động đã đến, Trương công công ở doanh tạo ti vội vàng dẫn mọi người, đi ra nghênh đón Chu Thiên Giáng đến.
- Trương công công, Hoàng thượng có chỉ, mọi người dừng lại việc đang làm, tất cả mọi chuyện nghe theo phân phó của Chu đại nhân.
Ngụy Chính Hải giơ ngón tay hoa lan chỉ cao giọng nói.
Trương công công ở Doanh tạo ti bình thường ở trong này la hét quát tháo, nhưng giờ trước mặt Ngụy Chính Hải, thì không dám rêu rao.
- Ngụy công công, đừng nói là Hoàng thượng có chỉ, ngay cả ngài nói một câu, tiểu nhân cũng phải làm theo.
Trương công công nịnh nọt nói.
Ngụy Chính Hải vừa nghe, hài lòng gật gật đầu, ở trong hoàng cung đại nội, ông ta chính là người đứng đầu tổng quản nội cung, dám không nể ặ ông ta, chính là tìm đến cái chết.
- Chu đại nhân, không biết ngài có gì chỉ bảo.
Ngụy Chính Hải cúi người xuống nói.
Nhìn đến Ngụy Chính Hải trước mặt Chu Thiên Giáng bày ra bộ dạng thấp kém, trong lòng đám thợ thủ công tự nhủ Chu đại nhân không hổ là đương kim kỳ tài. Ở triều Đại Phong người có thể làm cho Ngụy Chính Hải cúi đầu cũng không nhiều, ngay cả lục bộ thượng thư, đều phải xem trọng vị thái giám này.
Chu Thiên Giáng từ trong ngực lấy ra một bản vẽ:
- Mọi người lại xem, dựa theo bản vẽ, sau vài ngày làm ra thứ này cho ta.
Chu Thiên Giáng dựa theo cơ cấu cấu tạo máy ly tâm, đem một số linh kiện quan trọng vẽ ra. Hắn vốn định sai người cưỡi ngựa đưa đến An Viên, nhưng nghĩ ra trong cung cũn có người tay nghề giỏi, sao phải bỏ gần tìm xa. Hơn nữa, tay nghề thợ thủ công ở đây, khẳng định phải cao hơn hẳn so với thợ thủ công ở An Viễn.
Nhóm thợ thủ công lần lượt cầm lấy bản vẽ nhìn, Chu Thiên Giáng cũng không vội vàng, ngồi uống trà để mọi người có thời gian thương lượng.
Mọi người thảo luận xong, đem ý kiến tập trung đến chỗ Trương công công. Nhìn thấy doanh tạo ti đang đi đến, ct buông chén trà trong tay xuống.
- Chu đại nhân, vừa rồi mọi người xem bản vẽ có thảo luận qua, dựa theo bức vẽ của đại nhân, một tháng sau có thể hoàn thành.
Trương công công cúi đầu khom lưng nói.
- Một tháng?
Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhủ ngươi đang nói đùa gì vậy, trì hoãn thêm một tháng nữa, Huyền Châu không biết có còn... sống hay không để hưởng thụ mấy thứ này.
- Nói cho mọi người, nhiều nhất là trong ba ngày phải làm xong. Bằng không chính là kháng chỉ bất tuân.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói.
- Đại nhân, cũng không phải chúng tiểu nhân lười biếng, mà là nhứng thứ ngài đánh dấu yêu cầu rất cao, ba ngày căn bản không thể hoàn thành.
Trương công công trong lòng tự nhủ mang binh đi đánh giặc thì ngươi là nhất, nhưng đối với ấy thứ đồ tinh xảo thì không được.
Tg ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương công công:
- Ba ngày, ra chỉ cho các ngươi thời gian ba ngày, nếu làm không được thì... toàn bộ xử trảm.
Lời này khiến cho Trương công công nghe xong sắc mặt trắng bệch, ngay cả Ngụy Chính Hải cũng khẽ run rẩy. Được lắm, muốn đem hết đám thợ này toàn bộ vấn trảm, chỉ sợ ngay cả Hoàng thượng cũng không hạ mệnh lệnh này.
Chu Thiên Giáng bất chấp tất cả, nói xong đứng dậy bước đi. Trong lòng của hắn biết rõ, trong vòng ba ngày hoàn thành mấy thứ này không thành vấn đề, nhiều người như vậy, một người làm người kia chỉ việc làm theo. Chẳng qua bọn họ sống an nhàn quen rồi, cái gì cũng vậy ‘từ từ mới có thể làm ra thứ đồ tinh tế’. Chu Thiên Giáng có thể đợi, nhưng Huyền Châu sợ là không đợi nổi nữa rồi.
Chu Thiên Giáng bên này vừa đi, nhóm thợ thủ công lập tức ầm ĩ náo loạn cả lên. Trong mắt bọn họ, mình thế nào cũng là đại sư tay nghề cao trong thiên hạ. Tên Chu Thiên Giáng này một chút đạo lý cũng không chịu nghe, còn lấy chuyện mất đầu ra uy hiếp. Thật sự đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng khí phách không thể mất. Nhóm thợ thủ công đều muốn sống, nhất định muốn Trương công công tới chỗ Hoàng thượng đòi công bằng.
Trương công công rơi vào đường cùng đi vào càn cung. Tới khi Thành Võ Hoàng phê duyệt xong tấu chương, Ngụy Chính Hải mới truyền Trương công công vào điện. Kết quả, không đợi Trương công công khóc lóc kể lể xong, Thành Võ Hoàng đã mắng mỏ một trận. Cũng giao trách nhiệm cho Ngụy Chính Hải giám sát, ba ngày sau chưa hoàn thành, toàn bộ xử trảm.
Lần này, nhóm đại sư cũng không dám oán thán nửa câu, cướp lấy bản vẽ, vội vàng đứng dậy bắt đầu làm việc.
Chu Thiên Giáng cũng không dám sơ suất, trong lúc chờ chế tạo máy ly tâm, cũng sai người dán bố cáo, Chu phủ bỏ số tiền lớn mời danh y. Bởi vì cái gọi là kỳ nhân trong dân gian, có lẽ còn có người có thể hốt thuốc đúng bệnh. Hơn nữa, Chu Thiên Giáng trong lúc chữa trị cũng cần có người giúp đỡ. Hắn không muốn dùng Thái ý trong thái y viện, bởi đám người kia vừa chú ý lại còn cẩn thận, ngay cả đánh rắm cũng cấp báo cho Thành Võ Hoàng biết. Y sư trong dân gian thì không giống vậy, bọn họ không biết thân phận của Huyền Châu, kẻ không biết thì không sợ, căn bản không cần quan tâm làm gì.
Các y quán và những khách điếm đều đều dán bố cáo rằng Chu phủ có người bị bệnh nặng. Tin tức này vừa được truyền ra, lập tức có không ít người đến yết bảng. Đối với y thuật Chu Thiên Giáng chỉ là một người bình thường, đành phải tìm Thái thái y tới bình phán, giữ lại năm người là được.
Trải qua sàng lọc của Thái thái y, năm người xuất sắc nhất, được lưu tại Chu phủ. Chu Thiên Giáng cũng không biết, Qủy Y Trác Hành là một trong năm tên y sư này.
Trác Hàng từ khi rời khỏi trấn An Viễn, cũng không có lập tức quay trở lại kinh thành, mà ẩn mình trong một nông trang gần kinh thành nghỉ ngơi một thời gian. Đích kim tiền của Hạ Thanh cũng không hề đơn giản, nếu y thuật của Trác Hành không cao siêu, tối thiểu cũng phải tu dưỡng cả tháng.
Trác Hành coi như là may mắn, ông ta không lập tức trở lại núi Lạc Nhạn, nhờ thế mà may mắn tránh thoát được một kiếp. Chu Tước sứ Mục Kỳ của Niêm Can Xử ở quanh núi Lạc Nhạn bày bố sẵn mai phục, chỉ còn chờ Trác Hành quay lại liền lập tức tróc nã ông ta về quy án. Không ngờ rằng, mai phục liền mấy ngày nhưng cũng không thấyTrác Hành xuất hiện, người phụ trách việc mai phục cho rằng hang ổ này đã bị lộ, nên chủ động từ bỏ mai phục.
Trời xui đất khiến thế nào mà Trác Hành lại tránh thoát được kiếp nạn, nhưng lại bị chuyện này làm cho giận điên lên. Những người của ông ta mai phục ở trong kinh thành đều bị một m bắt hết, đấy chính là tâm huyết nhiều năm của Trác Hành. Vốn ông ta còn muốn quay lại kinh thành, sai người tung lời đồn, nói rằng Chu Thiên Giáng có sát khí cực lớn, lúc nào cũng có nguy cơ tạo phản. Lần này ông ta tay trắng, nên việc tung tin đồn chỉ có thế lùi lại sau.
Ngay khi Trác Hành chuẩn bị trở về núi Lạc Nhạn, để triệu tập nhân thủ thì lại là lúc, Chu phủ treo giải thưởng bố cáo thiên hạ. Dựa vào y thuật của Trác Hành, muốn được Chu phủ trọng dụng căn bản không thành vấn đề. Nếu như có thể trà trộn vào phủ đệ của Chu Thiên Giáng, Trác Hành chẳng những có thế tự đem mình ẩn núp thật sâu, còn có thể nhân cơ hội thần không biết quỷ không hay xử lý Chu Thiên Giáng.