Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 340 - Chương 244: Gặp Mặt.

Chương 244: Gặp mặt.

Cứ như vậy, Trác Hành dịch dung đơn giản một chút, biến thành một lang y phiêu bạt giang hồ từ Lĩnh Tây đến.

Trong phủ đệ của Chu Thiên Giáng người đến người đi, đám người Chu Nhất cực kỳ cẩn thận để đảm bảo an toàn, trong phủ ngoài phủ đều tăng cường đề phòng. Da Luật Đậu Cáp bởi vì chưa thành hôn với Đại Ngưu, chỉ có thể một mình ở tại Tây Uyển, Chiêm Linh sợ Da Luật Đậu Cáp một mình cô đơn, chủ động đến ở cùng nàng. Chu Thiên Giáng cũng không ngăn cản, có Chiêm Linh ở cùng, trên phương diện an toàn cũng có thể yên tâm hơn.

Trước mắt Chu Thiên Giáng chuyện trọng yếu nhất chính là chữa khỏi bênh cho Huyền Châu, Chu đại quan nhân không tiếp bất cứ ai tới thăm, tự giam mình trong hậu viện, bắt đầu nghiên cứu cách tách lấy liên tố mai nguyên chất. Lâm Phong cũng không rõ tiểu tử này muốn làm gì, thường xuyên nhìn thấy Chu Thiên Giáng ngồi một mình ngẩn ngươi trên ghế. Lâm Phong còn tưởng rằng Chu Thiên Giáng vì bệnh tình của Huyền Châu mà lo lắng, chứ không hề biết rằng Chu đại quan nhân đang suy nghĩ về trí nhớ của kiếp trước.

- Sư phụ, nếu để ngài dùng tốc độ nhanh nhất có thể để xoay ổ quay này, ngài có thể khiến nó quay nhanh đến mức nào?

Chu Thiên Giáng sai người mang đến một cỗ máy dùng tay quay ổ trục, trông giống như thứ dùng khi múc nước dưới giếng.

Lâm Phong đảo cặp mắt trắng dã:

- Tiểu tử ngươi có phải rảnh rỗi không có việc gì làm, vậy thì đi thỉnh giáo vài tên lang trung kia đi, đừng ở đây tự gây sức ép cho mình.

- Sư phụ, không phải là ta tự gây sức ép, bệnh của Huyền Châu có thể chữa khỏi hay không, mấu chốt chính là ở cái thứ này phảii quay thật nhanh.

Chu Thiên Giáng nghiêm túc nói.

- Tiểu tử thối muốn ăn đòn cò phải không?

Lâm Phong giả bộ tức giận nhìn Chu Thiên Giáng.

- Sư phụ, ta không nói đùa ngài. Nếu không tin lời ta thì…ta đành tới nhờ Chu Nhất vậy.

Lâm Phong ngẩn người, nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng, không biết hắn nói thật hay đùa. Nhưng Lâm Phong cảm thấy đồ vật này, với việc trị bệnh cho hc có liên quan gì đâu chứ. Nếu Chu Thiên Giáng đã nói như vậy, Lâm Phong vẫn là tới thử một chút xem sao.

- Sư phụ, tốc độ này không được.

Chu Thiên Giáng nhìn Lâm Phong, lắc lắc đầu.

Lâm Phong căn bản cũng chưa xuất ra toàn lực, chỉ là đối phó một chút thôi. Nghe Chu Thiên Giáng nói vậy, Lâm Phong bắt đầu quay nhanh hơn.

- Ừm, không tệ, nhanh nữa lên... đúng rồi... mau nữa... sư phụ, còn có thể nhanh hơn một chút nữa không?

Chu Thiên Giáng ở bên cạnh nhìn, rốt cuộc cũng lộ ra ánh mắt hài lòng.

- Tên tiểu tử ngươi làm ta mệt chết.

Lâm Phong tức giận xoay xoay ổ trục, thật muốn đi tới đá Chu Thiên Giáng mấy đá. Nhìn bộ dạng như gặp xui xẻo của Chu Thiên Giáng, Lâm Phong cảm giác nhất định mình đang bị chơi xỏ.

Chu Thiên Giáng cũng không giải thích gì, nếu Lâm Phong làm bánh răng chuyển động với tốc độ như vậy, có thể làm cho máy ly tâm đạt tới tốc độ cao nhất, Chu Thiên Giáng lập tức bắt ta vào chuẩn bị.

Chu đại quan nhân tìm một số bình pha lê cỡ lớn, đem xương gà đã nấu chín với đường trắng dùng nước nóng hòa lẫn vào nhau, sau đó cho vào trong mấy thùng riêng biệt, đóng kín lại. Thời tiết bây giờ nhiệt độ vừa đẹp, thích hợp sau sáu mươi tám giờ lên men ở nhiệt độ thấp. Chờ khi nấm xuất hiện, mới có thể chiết xuất ra liên mai tố.

Năm người Trác Hành được sắp xếp ở trong phòng khách của Chu phủ. Từ khi bọn họ được giữ lại tới nay, vẫn không thấy Chu Thiên Giáng triệu kiến, mấy người đều không rõ ai trong phủ bị bệnh.

Lý Ngọc Nhi và Quách Dĩnh ở trong phủ cũng đứng ngồi không yên, Chu phủ dùng số tiền lớn, mời danh ý bốn phương., hơn nữa mấy ngày nay Chu Thiên Giáng cũng không thấy đến thăm các nàng, hai nữ tử còn tưởng Chu Thiên Giáng bị bệnh nặng, đều buông xuống dè dặt đi tới phủ đệ Chu Thiên Giáng.

Vừa đi vào cửa, thấy Đại Ngưu đang ở sân cầm thiết côn nhảy múa cuồng loạn, Quách Dĩnh vội vàng hỏi:

- Đại Ngưu ca, trong phủ ai bị bệnh? Là Thiên Giáng sao?

- Chờ một lát, Lâm gia giao nhiệm vụ cho, ta vẫn chưa hoàn thành.

Đại Ngưu mồ hôi ướt đẫm, thiết côn trong tay vẫn vù vù tạo gió.

Một lát sau, Đại Ngưu thở hổn hển ngừng lại;

- Hai người nhìn thấy Đại Ngưu ta cũng chẳng chúc mừng một câu, trong phủ làm gì có ai bị bệnh, ai cũng sống khỏe mạnh hơn cả con chó vàng ở hậu viện.

Lý Ngọc Nhi trừng mắt liếc nhìn Đại Ngưu một cái:

- Nào có ai so sánh như vậy, Thiên Giáng đâu rồi, huynh ấy có ở trong phủ hay không?

Vừa nghe nói trong phủ không có người mắc bệnh, Quách Dĩnh cũng an tâm một chút. Các nàng sở dĩ không có trực tiếp đi về sau hậu viện, chính là không muốn lúng túng khi gặp phải Chiêm Linh.

- Đại nhân đang bận, không biết đang ở hậu viện làm cái gì, cả người đầy mồ hôi. Đúng rồi, ta dẫn hai người đi gặp vợ của ta.

Đại Ngưu lau mồ hôi, vừa nhắc tới Da Luật Đậu Cáp, khuôn mặt Đại Ngưu tràn đầy hạnh phúc. Quách Dĩnh và Ngọc Nhi thoáng nhìn nhau, hai nàng cũng muốn đến gặp vị quận chúa Thiên Thanh kia. Hiện tại, trong kinh thành đều đang bàn tán về vị vương tộc Thiên Thanh này, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi cũng muốn mở mang chút kiến thức.

Đại Ngưu dẫn Quách Dĩnh và Ngọc Nhi đi vào Thiên viện, còn chưa tới nơi đã gào to một tiếng:

- Đậu Đậu…quận chúa vương phủ và thiên kim của phủ tướng quân tới thăm nàng.

Lạch cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, một người từ bên trong đi đến. Quách Dĩnh và Ngọc Nhi vừa thấy, hay thật, càng không muốn gặp thì lại gặp, người đi ra lại là Chiêm Linh.

Quách Dĩnh đứng ở trong viện, nàng và Chiêm Linh đều là nữ trung hào kiệt, tính tình quật cường khiến cho hai người ai cũng không muốn chào hỏi đối phương trước. Ngọc Nhi là người tháu tình đạt lễ, nếu như đã gặp rồi, Lý Ngọc Nhi mỉm cười khẽ gật đầu. Chu Thiên Giáng đã nói qua, Chiêm Linh cũng là người từ nhỏ chịu nhiều ức hiếp, Chu Thiên Giáng không đành lòng mới mang nàng về Đại Phong. Mọi chuyện nếu đã thành như thế, vậy thì không bằng cũng chấp nhận nàng là hơn.

- Chiêm Linh cô nương, không nghĩ gặp ngươi ở đây.

Ngọc Nhi hướng về phía Chiêm Linh hỏi.

Chiêm Linh cười cười:

- Tiểu thư Da Luật cũng là nữ tử dị tộc, tại triều Đại Phong, hai người chúng ta cũng coi như là đồng bệnh tương liên.

Lý Ngọc Nhi nghe trong lời nói có gai, ở ngoài mặt cũng không lộ ra bất mãn. Các nàng là đến thắm Da Luật Đậu Cáp, ở trong viện người ta náo loạn, cũng không có gì tốt đẹp.

Đại Ngưu cũng mặc kệ mấy người này, bước vào trong:

- Đậu Đậu…mau ra đây, ta tới thăm nàng.

Khi Đại Ngưu đang hò la ở bên trong, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi liền nhìn thấy một núi thịt, nghiêng thân từ cửa láh mình đi ra.

Hai người vừa thấy, ôi trời ơi, đây là người mà Chu Thiên Giáng bảo là người ‘rất có phân lượng’? Đừng nói là Chiêm Linh, kẻ thô kệch như Đại Ngưu đứng bên cạnh Da Luật Đậu Cáp cũng thon thả như một thiếu nữ, trông giống như kẻ mong manh yếu đuối vậy.

- Chắc hẳn đây là tiểu thư Quách Dĩnh và Ngọc Cách Cách phải không, khi còn ở Thiên Thanh, thường nghe dại ca Thiên Giáng nhắc tới hai người. Đừng đứng đó nữa, mau vào trong phòng ngồi.

Da Luật Đậu Cáp và Chiêm Linh không giống nhau, nàng ta là nữ tử trong vương tộc, lễ nghi cơ bẩn đều chú ý đặc biệt.

Chu Thiên Giáng biết được Quách Dĩnh và Ngọc Nhi đang ở trong phủ, hơn nữa là đi vào viện của Da Luật Đậu Cáp, vừa nghĩ tới cảnh bốn nữ tử gặp nhau, Chu Thiên Giáng bị dọa vội vàng chạy tới.

Chu Thiên Giáng đi vào phòng, liền nhìn thấy bốn người vừa nói vừa cười, không cấu xé nhau giống như trong tưởng tượng của hắn. Chu đại quan nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vụng trộm vuốt vuốt mồ hôi trên trán.

- Thiên Giáng, chúng ta đang muốn đi tìm chàng, trong phủ không có ai mắc bệnh, tại sao lại dùng số tiền lớn như vậy mời y sư?

Quách Dĩnh nhìn Chu Thiên Giáng vừa đến đã vội hỏi.

- Hì hì…đang nói chuyện…không tệ không tệ, về sau mọi người sẽ giống như tỷ muội thân thiết, bây giờ mới giống như người một nhà.

Chu Thiên Giáng vui tươi hớn hở đi tới.

Quách Dĩnh và Chiêm Linh đều âm thầm trợ mắt liếc nhìn Chu Thiên Giáng một cái, Ngọc Nhi thì cắn cắn môi, không tỏ vẻ gì cả.

- Thiên Giáng, chàng vẫn chưa trả lời ta đấy. A? Trên người chàng có mùi gì thế, khó ngửi chết đi được?

Quách Dĩnh nói xong, bỗng nhiên ngửi được mùi chua trên người Chu Thiên Giáng, vội vàng bịt kín mũi lại.

- Hai ngày nay ta đang làm thí nghiệm, không có cách nào khác, mọi người chịu đựng một chút.

Chu Thiên Giáng nói xong, nhìn nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói tiếp:

- Các nàng nghe này, việc này không được truyền ra ngoài, không phải phủ của chúng ta có người bị bệnh, mà là điện hạ Huyền Châu đang mắc bệnh nặng.

- Haizz. Nhìn chàng thần thần bí bíkìa, cả kinh thành đều biết điện hạ Huyền Châu bị bệnh. Nghe ngự ý nói, rất nhanh sẽ bình phục.

Ngọc Nhi không cười nói.

- Bình phục? Hừ, nếu ta không cứu, sợ gã cũng chỉ chờ chết. Các nàng biết Huyền Châu bị bệnh gì sao? Là bệnh thương hàn nặng.

- Cái gì…bệnh thương hàn nặng?

Quách Dĩnh và Ngọc Nhi vừa nghe, giật mình mở to hai mắt nhìn. Loại bệnh này tại triều Đại Phong mà nói, chính là chờ chết, căn bản không có thuốc trị.

- Đừng khẩn trương, ta đã xin chỉ của Thành Võ Hoàng rồi, cam đoan có thể chữa khỏi bệnh cho Huyền Châu.

Chu Thiên Giáng thoải ái nói.

- Chàng…chàng nói đùa kiểu gì vậy, loại bệnh này làm gì có cách chữa trị.

Ngọc Nhi cảm thấy Chu Thiên Giáng điên rồi, không ngờ lại dám đi xin hoàng bá phụ ý chỉ chữa bệnh.

Bình Luận (0)
Comment