Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 341 - Chương 245: Trình Tự Phức Tạp.

Chương 245: Trình tự phức tạp.

Da Luật Đậu Cáp và Chiêm Linh cũng hơi nghi hoặc, hai nàng không tin Chu Thiên Giáng thật sự có thể chữa khỏi bệnh.

Chu Thiên Giáng đắc ý nhìn bốn người, trên mặt lộ ra tia thần bí, mỉm cười nói:

- Cứ chờ xem, không đầy nửa tháng nữa, bệnh tình của Huyền Châu sẽ có chuyển biến tốt đẹp.

Chu Thiên Giáng nói lời này cũng không phải là bắn tên không đích, chỉ cần trồng được ra loại nấm khuẩn kia, bệnh Huyền Châu chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Hiện tại việc cần làm, chính là chờ đợi đám thợ thủ công trong cung, tạo ra vật mà hắn muốn.

Phòng khách Chu phủ là một biệt viện độc lập, lúc này bốn vị y sư đang cùng nhau trò chuyện về y thuật, duy chỉ có Trác Hành, lại chỉ ngồi một mình đọc sách.

Trác Hành không muốn cùng với đám y sư giang hồ này lải nhải, trong mắt ông ta y thuật mấy người này, quả thực là chó má cũng không bằng. Trác Hành ngoài mặt nhìn sách thuốc, trong đầu lại đang nghĩ xem Chu Thiên Giáng tại sao phải mời bọn tới đây.

Năm người đã vào phủ được hai ngày, đừng nói là chữa chứng bệnh lây lan gì, trên dưới Chu phủ ngay cả tiêu chảy cũng chẳng có ai bị. Trác Hành trong lòng nổi lên nghi ngờ, nếu có người bị bệnh nặng, Chu Thiên Giáng tuyệt đối sẽ không để họ thanh nhàn như vậy, tối thiểu cũng phải đi chuẩn bệnh chứ. Nếu Chu Thiên Giáng không vội, xem ra hắn đang có ý gì khác.

Trác Hành đem tất cả những người có khả năng bị bệnh điểm một lượt, cuối cùng mục tiêu tập trung trên người Tứ hoàng tử Huyền Châu. Người có quan hệ chặt chẽ giữa triều Đại Phong và Chu Thiên Giáng, trước mắt chỉ có Huyền Châu là đang mắc bệnh trong người, chuyện này cũng không phải bí mật gì. Nhưng, Huyền Châu có người trong Thái y viện điều trị, căn bản không tới phiên bọn họ.

Trác Hành để sách xuống rồi đứng dậy, ông ta cảm thấy có lẽ là Chu Thiên Giáng nghĩ đến tình nghĩa của thần tử và bằng hữu, muốn tự mình giúp Huyền Châu trị bệnh. Nếu thật là như vậy, đây chính là cơ hội của Trác Hành. Chỉ cần Huyền Châu đang được chữa trị đột nhiên tử vong, vậy trách nhiệm này Chu Thiên Giáng muốn chạy cũng không chạy nổi.

Trác Hành càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, mấy vị kia có lẽ còn chưa gặp qua điện hạ Huyền Châu, Trác Hành cũng chưa gặp bao giờ. Nếu thật sự là giúp đỡ Huyền Châu trị bệnh, Trác Hành nghĩ, Chu Thiên Giáng cách cái chết cũng không lâu nữa.

Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng ngoài mặt chưa từng hỏi Chu Thiên Giáng, nhưng vẫn chú ý tới việc này. Ông ta đem tính mạng của Huyền Châu giao cho Chu Thiên Giáng, Thành Võ Hoàng cũng chỉ là bất đắc dĩ. Tát cả Thái y trong thái y viện, viện mọi lý do nói rằng không có biện pháp, nếu Chu Thiên Giáng nói hắn có thể chữa khỏi, Thành Võ Hoàng chỉ có thể coi như còn nước còn tát vậy.

Trong thái y viện, Thủ Phụ Thái thái y đang chắp tay truớc án, liên quan tới việc chữa tị của Chu Thiên Giáng, nhất cử nhất động ông đều phải báo lại cho Thành Võ Hoàng.

- Thái thái y, gần đây Chu Thiên Giáng có kê ra phương thuốc nào không?

Thành Võ Hoàng nghi ngờ hỏi.

Thái thái y lắc lắc đầu:

- Không có, thân cũng cảm thấy rất kỳ quái, Chu đại nhân dùng số tiền lớn chiêu mộ y sư tron giang hồ, nhưng ngay cả mặt bọn họ cũng chưa gặp. Thần vốn tưởng rằng Chu đại nhân sẽ tham khảo một ít phương thuốc cổ truyền trong dân gian, hôm nay đặc biệt tới hỏi thăm một chút, kết quả bọn họ đều chưa gặp qua Chu đại nhân. Hơn nữa, mọi người trong phủ cũng đang bận rộn chuyện của mình, chứ không hề làm chuyện gì liên quan tới y lý cẩ.

Thành Võ Hoàng day day đầu, trong lòng tự nhủ Chu Thiên Giáng đáng chết đang làm cái gì, trẫm đem nhi tử giao cho hắn, vậy mà hắn không có một chút phản ứng nào.

Thái thái y nìn Thành Võ Hoàng muốn nói lại thôi, rốt cuộc không kìm nổi nói:

- Hoàng thượng, thần cả gan mời Hoàng thượng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, vẫn là để cho Thái y viện tơ chữa bệnh cho điện hạ Huyền Châu đi. Chu đại nhân tuy rằng tạo nhiều kỳ tích trên chiến trường, nhưng y thuật và chiến lược hoàn toàn không giống nhau, việc này không phải một sớm một chiều là có thể học được.

Thành Võ Hoàng buông cánh tay xuống, trừng mắt nói:

- Giao cho các ngươi, vậy tính mạng của Tứ hoàng tử có thể bảo vệ được sao?

- Chuyện này…thần uy rằng không dám cam đoản, nhưng kéo dài đến đầu xuân sang năm hẳn là không thành vấn đề.

- Khốn khiếp.

Thành Võ Hoàng nổi giận vỗ xuống mặt bàn:

- Trẫm muốn là muốn Huyền Châu hoàn toàn bình phục, không phải chỉ tới đầu xuân này là thôi. Trẫm cũng biết Chu Thiên Giáng không phải y sư, nhưng hắn dám cam đoan có đư bảy phần chắc chắn chữa khỏi cho Huyền Châu, các ngươi dám sao?

Thái thái y bị hù dọa, vội vàng quỳ xuống đất:

- Hoàng thượng thứ tội, thần chẳng qua là cảm thấy Chu đại nhân ăn nói hàm hồ, loại bệnh này chúng thần chưa từng nghe qua có thể trị được. Mặc dù có người bình phục, nhưng thể trạng cũng kém hẳn người bình thường, chống đỡ không nổi bệnh tật.

- Ăn nói hàm hồ? Hừ, ở trước mặt trẫm, không ai dám ăn nói hàm hồ cả. Trẫm muốn xem, nhi tử Huyền Châu mà có mệnh hệ gì, Chu Thiên Giáng giải thích với trẫm thế nào.

Thành Võ Hoàng nói xong, trong ánh mắt lộ ra một cỗ sát khí uy nghiêm.

Thái thái y bên này vừa đi, Ngụy Chính Hải dẫn Trương công công quản sự doanh tạo ti vào càn cung.

- Nô tài khấu kiến chủ tử.

- Đứng lên đi.

- Tạ ơn long ân.

Trương công công đứng lên, khom thắt lưng cẩn thận nói:

- Hoàng thượng, đồ Chu đại nhân muốn đã làm xong, không biết chủ tử còn gì phân phó, tiểu nhân nhất định làm tốt.

- Nếu đã làm ng, vậy còn không mau khẩn trương đưa đi.

Thành Võ Hoàng trong lòng tự nhủ đúng là vẽ vời thêm chuyện, đánh rắm to cũng đều đến bẩm báo với ông.

Trương công công quỳ xuống định cáo lui, thì lại bị Thành Võ Hoàng gọi lại:

- Đợi đã.

- Hoàng thượng…ngài còn gì cần chỉ bảo?

Trương công công cẩn thận đợi lệnh.

- Chu Thiên Giáng.. muốn các ngươi làm cái gì vậy?

Thành Võ Hoàng trong lòng tự nhủ tiểu tử này cũng đừng mượn cơ hội phát tài, đem bảo bối trong hoàng cung mang về nhà hắn chứ.

- Bẩm Hoàng thượng, đều là một ít dụng cụ bằng ắt kì quái, vì chế tạo gấp gáp, tay thợ thủ công đều mài tới mức bị thương. À, đúng rồi, còn có một chiếc ngân châm, nhưng Chu đại nhân muốn bên trong rỗng, phải mất rất nhều công sức mới làm ra được.

Thành Võ Hoàng vừa nghe đều biết là những đồ không đáng tiền, trong lòng cũng kỳ quái Chu Thiên Giáng tiểu tử này đang làm cái gì vậy. Bỏ xuống bao nhiêu việc trong tay không làm, không ngờ tên tiểu tử này lại làm mấy thứ đồ chơi vớ vẩn.

Doanh tạo ti do Trương công công tự mình giám sát, đem vật làm được lần lượt đặt lên xe ngưa, chở tới phủ đệ của Chu Thiên Giáng.

Mọi người trong Chu phủ thấy mấy thứ đồ vật cổ quái, không rõ Chu đại quan nhân muốn tạo ra đồ vật gì. Trác Hành cũng trong đám đông hỗ loạn nhìn, dựa vào đại pháo Thiên Lôi ở An Viễn, ông ta liền biết năng lực thiết kế của Chu Thiên Giáng vô cùng đáng nể. Trác Hành thấy, Thiên Lôi này cũng không phải đồ vật mà người bình thường có thể tạo ra.

Chu Thiên Giáng sai người đem tất cả mọi thứ đến hậu viện, có một số chuyện hắn không muốn người ngoài biết. Cũng không phải Chu Thiên Giáng sợ người ta lén học kỹ thuật, mà là mấy thứ này vượt thời đại quá mức, chỉ sợ sẽ tạo thành một số ảnh hường không cần thiết.

Chu Thiên Giáng cầm lấy một chiếc bánh răng cẩn thận xem, tuy mấy thợ thủ công là dưạ vào ăn cơm, nhưng không ngờ đồ vật tạo ra không hề kém máy móc. Đặc biệt chiếc ngâm châm, quả thực rất khéo léo. Dùng nó làm mũi kim tim, quả thật là phí của trời.

Chu Thiên Giáng tự mình lắp ráp, sau hơn nửa ngày, mới đem linh kiện lắp thành máy ly tâm. Mỗi chỗ nối giữa các linh kiện Chu Thiên Giáng đều dùng mỡ gà để bôi trơn.

Có thể ở thời đại này lắp ráp được cỗ máy ly tâm đầu tiên, Chu Thiên Giáng cũng cảm thấy hơi tự hào. Lâm Phong nhìn thấy bánh răng cực lớn, mới hiểu được Chu Thiên Giáng hôm qua không hề trêu chọc ông.

- Thiên Giáng, thứ này có liên quan gì tới việc trị bệnh cho Huyền Châu?

Lâm Phong kỳ quái hỏi.

- Có quan hệ rất lớn, không có nó, căn bệnh của Huyền Châu vốn là vô vọng.

Chu Thiên Giáng nói xong, xoay xoay tay cầm. Máy ly tâm phát ra tiếng ong ong, không rõ là bên trong xảy ra chuyện gì.

- Đại nhân, ngài có phải định đặt điện hạ Huyền Châu vào trong ống này sao?

Đại Ngưu nghểnh cổ lên hỏi.

- Không hiểu đừng nói bừa, nói cho tiểu trư ngươi biết cũng sẽ không hiểu được. Được rồi, từ giờ trở đi, viện này không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào. Hạ Thanh, cảnh giới ở trong phủ giao cho ngươi. Sư phụ và Chu Nhất phải giúp ta một số chuyện, những người khác có thể xem nhưng không được quấy rầy.

Chu Thiên Giáng dặn dò xong, chuẩn bị bắt tay chiết xuất ra liên mai tố.

Chu đại quan nhân lệnh cho Đại Ngưu, đem đống bình lọ trong phòng ra ngoài. Lúc mở bình ra, một mùi chua thối nồng nặc bay ra. Cũng may Chu Thiên Giáng đã sớm có chuẩn bị, dùng khăn ướt che lên mũi. Chiêm Linh ngửi được mùi này, không cần người đuổi đi, che miệng chạy thẳng ra ngoài.

Chu Thiên Giáng không rảnh bận tâm tới người khác, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát dung dịch lên men. Trên mặt dung dịch nổi lên một tầng chất lỏng màu xanh biếc, bên dưới lớp đó, là một tầng mỏng man như lòng trắng trứng gà, Chu Thiên Giáng muốn chính là lấy được nó.

- Lại đây, mọi người đến giúp đỡ một chút, đem thứ này đổ vào nồi đun nóng.

Chu Thiên Giáng nói xong, Đại Ngưu Chu Nhất nhanh chóng chạy đến, cẩn thận cầm lấy bình pha lê, rót chất lỏng bên trong vào nồi.

Chu Thiên Giáng đốt lên một nén hương để tính toán thời gian, mắt thấy nồi sắp cạn, hương cũng cháy gần hết.

- Mau, bắc nồi xuống, đậy kín vung, dùng nước lạnh tưới lên.

Bình Luận (0)
Comment