Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 342 - Chương 236: Mũi Đâm Tử Thần (1)

Chương 236: Mũi đâm tử thần (1)

Trước mắt không có thiết bị làm lạnh, Chu Thiên Giáng chỉ có the dùng biện pháp này để hạ nhiệt độ. Lâm Phong và Da Luật Đậu Cáp khoanh tay đứng nhìn một bên, Đại Ngưu và Chu Nhất thay nhau múc nước lạnh tưới lên trên nắp nồi. Nhìn nồi toát ra một tầng hơi nước, cho tới khi nồi hoàn toàn nguội hẳn, Chu Thiên Giáng mới bảo hai người dừng lại.

Mở vung ra, bên thành nồi có một lớp các hạt màu xanh trắng bám lên. Chu Thiên Giáng dùng dao cẩn thận lấy lớp màng đó ra, sau lại bảo Đại Ngưu đun tiếp nồi thứ hai.

Sau khi đun xong ba nồi, mấy bình lên men của Chu Thiên Giáng đều dùng hết. Lúc này, Chu đại quan nhân đã lấy xuống được khoảng chừng hai lạng hạt màu xanh trắng.

Đại Ngưu và Chu Nhất hơi thở dồn dập mệt mỏi, vốn tưởng rằng như vậy là xong. Ai biết, chẳng qua đây mới chỉ là bắt đầu.

Chu Thiên Giáng lại một lần đem các hạt màu xanh trắng đó ngâm vào trong nước, đưa vào trong ống đồng máy ly tâm.

- Sư phụ, bây giờ phải dựa vào ngài rồi.

Chu Thiên Giáng nhìn Lâm Phong nói.

Lâm Phong không dám chậm trễ, sống đến ngần này tuổi, Lâm Phong cũng là lần đầu tiên trải qua việc thần kỳ như việc này, không cần biết Chu Thiên Giáng nói gì, ông chỉ cần nghe theo là được.

Lâm Phong vận khí, động tác trên tay mỗi lúc một nhanh hơn. Nghe thấy tiếng rì rì trong ống đồng phát ra, Chu Thiên Giáng cảm thấy vận tốc như vậy chắc có thể đạt được hiệu quả m mình muốn. Cho dù có dùng điện cũng chắc gì đã được như thế này. Lâm Phong không nghĩ rằng một lần quay, thời gian chính là nửa nén nhang, lúc Chu Thiên Giáng hô ngừng, Lâm Phong cũng mệt tới mức thở không ra hơi.

Chu Thiên Giáng mở ống đồng ra lấy dụng cụ ra, trải qua xoay tròn ở tốc độ cao, thứ dính trên thành nồi giờ lại tách ra một tầng dịch màu trắng nhờ như lòng trắng trứng. Chu Thiên Giáng thu lại, trong lòng cũng có chút kích động, nếu như không có gì sai sót, thì thứ này chính là liên mai tố nguyên chất. Nhưng nếu muốn tiến vào giai đoạn sử dụng, còn phải trải qua hai quá trình bắt buộc nữa.

Chu Thiên Giáng lấy một chiếc nồi nấu quặng màu bạc, cẩn thận rót chất lỏng vào qua một tớ giấy quận thành hình chiếc phễu. Cuộn giấy được Chu Thiên Giáng cho thêm vỏ cây có tính hút nước cao, dung dịch chảy qua phễu, nuớc dần bị loại bỏ. Một lát sau, dung dịch bắt đầu nhỏ vào trong nồi nấu quặng. Chu Thiên Giáng thêm một ít nước, sau đó lại bắc nồi đun lên.

Đung nóng phân tách sau lại tiếp tục đun nóng lại phân tách, trải qua vài lần lặp đi lặp lại, Chu Thiên Giáng cuối cùng cũng cạo trên vách nồi được chất bột màu trắng.

Chu Thiên Giáng trút hơi thật dài thở phào nhẹ nhõm, thứ này mặc dù o trải qua hấp thụ chân không, độ tinh khiết không được cao lắm. Nhưng tại nơi này chưa từng có qua kháng thể với liên tố mai, hẳn là có thể dùng. Huyền Châu là người của thời đại này, cơ thể sẽ không tự động sinh ra kháng thể. Nếu ở thời hiện đại, mỗi người đều sống trong thời đại hóa học, thứ này dù có nuốt sống cũng không có tác dụng.

Lại nhìn mấy người Lâm Phong, ai cũng mồ hôi ướt đẫm, mặc dù là luyện công cũng sợ không mệt như vậy. Chu Thiên Giáng biết rằng lần này thành công, may mà có sư phỤ Lâm Phong và Chu Nhất hỗ trợ. Không có hai người bọn họ làm cỗ máy chuyển động, căn bản cũng không có cách nào tách được liên mai tố trong dung dịch. Tuy hành động đó có vẻ tầm thường, nhưng không phải người bình thường có thể làm được. Chẳng những phải có sức khỏe, mà còn cần phải có tốc độ mới được.

- Mọi người vất vả rồi, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt một đêm. Sáng mai, chúng ta chính thức đến chữa bệnh cho Huyền Châu. Chu Nhất, báo cho năm người lang trung kia, đêm nay ăn no một bữa, sáng ngày mai, theo bản đại nhân đi thăm người bệnh.

Chu Thiên Giáng mang theo hưng phấn phân phó xuống.

- Đại nhân, để cho mấy y sư lang bạt đó đến phủ Hoàng tử chữa bệnh, chuyện này nếu rơi vào tai Thái y viện, chỉ sợ không hay lắm. Còn nữa, nếu chẳng may những người này chữa trị vớ vẩn xảy ra chuyện ngài cũng không đảm đương nổi.

Chu Nhất vội vàng nhắc nhở Chu Thiên Giáng.

- Không có gì đáng ngại, đám phế vật trong Thái y viện kia nếu dám gây chuyện, cứ việc để bọn họ tới tìm ta. Tuy nhiên, đừng nói với mấy y sư kia là đi tới phủ Hoàng tử, đến lúc đó đem xe đóng kín lại, trực tiếp đánh xe vào trong viện Huyền Châu, ai cũng không biết đấy là nơi nào. Hơn nữa, lang trung giang hồ cũng chưa từng thấy qua Huyền Châu, căn bản không có khả năng biết được thân phận của gã, nhiều nhất họ chỉ nghĩ là một vị quan lớn thôi.

Chu Thiên Giáng không thèm để ý nói.

Chu Nhất thấy Chu Thiên Giáng như vậy, cũng không tranh cãi thêm nữa, gã biết rằng Chu Thiên Giáng làm việc từ trước tới nay không giống ai, cứ nghe theo là được rồi. Cùng lắm là đến lúc đó đem phong tỏa tin tức, không cho mấy người bên Thái y viện biết là được.

Chu Nhất lo lắng là vì sợ làm cho Thái y viện bất mãn, nế chẳng may trị không hết bệnh cho Huyền Châu, đám người kia tuyệt đối sẽ đổi hết tội lên đầu Chu Thiên Giáng. Chu Nhất chỉ mải suy nghĩ chuyện bên Thái y viện, mà không biết rằng, trong năm người lang trung đó, còn ẩn dấu một vị Qủy Y vô cùng lợi hại.

Trong thành An Viễn, Chu Tứ vội vàng dọn dẹp hành lý, chuẩn bị đến nhậm chức ở Thanh Thành cách Thục Sơn không xa.

Đám người Chu Thiên Giáng trở về kinh thành, sau mấy ngày bận rộn thì hôm nay mới được coi như là bắt đầu ổn định. Nhưng mà, việc này không phải là việc mà Chu Thiên Giáng ra mặt là có thể được, phải là Chu Nhất bớt chút thời gian chạy một chuyến lên Lại bộ.

Chu Nhất hiện tại đã là An Sát Viện Thứ Sử, ở kinh thành coi như là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy. Tuy rằng Thành Võ Hoàng cũng phong thưởng nhà cho đám người Chu Nhất, nhưng Chu Nhất, Hạ Thanh vẫn ở trong phủ đệ của Chu Thiên Giáng. Cho nên, quan viên trong triều đều xem họ là môn khách của Chu Thiên Giáng. Như vậy cũng tức là mọi người coi Chu Thiên Giáng là người của Quách phủ môn, chỉ cần Chu Thiên Giáng không tạo một phủ riêng độc lập thì bất kể hắn có làm quan to như thế nào, trong mắt người bên ngoài mãi mãi cũng chỉ là thấp hơn Quách Thiên Tính một bậc. Nhưng hiện tại Chu Thiên Giáng đã rời khỏi Quách gia, cũng giống như là đã tự lập môn hộ, dù có xưng hô chủ tớ với môn nhân Quách gia cũng đã mất đi bản chất chủ tớ thực sự của nó.

Chu Nhất không tìm Lại bộ Thượng thư Phàn Tử Cương; những quan nhỏ như vậy chỉ cần tuần ti phía dưới xử lý là được rồi. Với thân phận của Chu Nhất, cộng thêm chỗ dựa lớn là Chu Thiên Giáng thì ai dám không làm. Hơn nữa, Chu Nhất còn tặng một chút ít lễ, quan viên Lại Bộ cũng vui vẻ nịnh bợ người trong phủ Chu Nhất.

Chu Tứ mặc dù đã rời khỏi An Viễn, tuy nhiên thành An Viễn không hề rơi vào tầm kiểm soát của người khác, nó vẫn trong tầm hoạt động của Chu Nhất. Dưới sự điều hành của Chu Nhất, thủ hạ của Chu Tứ - Hầu Đức Long thay Chu Tứ nhậm chức. Nếu như vậy, cũng đồng nghĩa Chu Thiên Giáng đã củng cố thế lực ở hai thành Nam Bắc. Bên Thanh Thành chủ yếu là chịu trách nhiệm huấn luyện binh mã, bên An Viễn là trung tâm chế tạo binh khí.

Chu Thiên Giáng biết Chu Nhất làm xong tất cả việc này, hắn cảm thấy rất hài lòng. Trước mắt đám huynh đệ này dưới hào quang chiếu rọi của hắn, địa vị của họ trong kinh thành cũng sẽ không ngừng nâng cao. Nhưng mà, Chu Giáng không cố ý giúp đám huynh đệ này trải thảm lên con đường làm quan. Bởi vì đám người Chu Nhất đi theo hắn, Thành Võ Hoàng sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng mà hễ những người này trở thành quan chủ nha môn, Thành Võ Hoàng và những đại thần khác sẽ lập tức đề phòng. Chu Thiên Giáng biết rằng, bất kể là ai ngồi ghế Hoàng đế cũng sẽ không cho một bên nào nắm thế thượng phong.

Giải quyết xong việc An Viễn, Chu Thiên Giáng không còn lo âu về sau nữa. Bên Thục Thiên núi cao hiểm trở cách xa Hoàng đế, Chu Tứ ở Thanh Thành cũng không cần lo lắng sẽ khiến cho người khác hoài nghi. Hơn nữa có tài lực hùng hậu của Chu Tam ủng hộ, đối với việc tuyển quân mua ngựa là vô cùng thoải mái.

Bên trong phủ đệ của Chu Thiên Giáng, năm người du y (đại phu thích đi khắp nơi chữa bệnh) đến đây đã mấy ngày, cuối cùng cũng được Chu đại quan nhân đích thân tiếp kiến. Ngoài trừ Quỷ Y Trác Hành ra, đối với bốn người khác mà nói thì có thể nhận được sự trọng dụng của Chu đại quan nhân, đây chính là nhờ tổ tiên tích đức rồi.

Trong phòng khách, hơi nóng của rượu và thức ăn nóng bốc lên, Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn mọi người.

- Chư vị y giả, đã nhiều ngày Thiên Giáng bận rộn công việc, không tiếp đãi tốt chư vị, xin đừng lấy làm phiền lòng.

Chu Thiên Giáng nâng chén rượu lên khách khí nói.

- Không dám không dám, Chu đại nhân là trụ cột của triều đình, chúng tiểu nhân có vinh hạnh vào ở Chu phủ đã đủ cảm thấy hài lòng.

- Đúng vậy, Chu đại nhân, thần cũng chỉ là một kẻ thảo dân, Chu đại nhân có chuyện gì cứ việc dặn dò, chúng tiểu nhân chắc chắn máu chảy đầu rơi cũng sẽ không tiếc.

Vài tên lang trung a dua nói theo, chỉ có Trác Hành cười cười gật đầu, không nói thêm gì cả.

Chu Thiên Giáng cười, bỗng nhiên nhìn về phía Trác Hành hỏi:

- Vị lang trung này, hình như rất quen mặt, có phải là chúng ta đã gặp qua ở đâu?

Trong lòng Trác Hành giật mình, hai chân dưới bàn hơi run, phải chăng mình đã bị Chu Thiên Giáng phát hiện ra gì rồi? Trác Hành cảm thấy không có khả năng, chỉ vài lần gặp mặt Chu Thiên Giáng, Trác Hành cũng chưa bao giờ để lộ gương mặt thật của mình, sao có thể nhận ra được chứ?

Bình Luận (0)
Comment