Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 343 - Chương 246: Mũi Đâm Tử Thần (2)

Chương 246: Mũi đâm tử thần (2)

- Đại nhân, tiểu nhân nhà ở Lĩnh Tây, từ khi xuất sư suốt ngày vân du tứ hải, nếu như trước đây có gặp thoáng qua đại nhân thì đó là phước ba đời.

Trác Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Chu Thiên Giáng gật đầu, hắn vừa rồi hỏi những lời này chỉ vì phát hiện vị lang trung tên “Lý Tảo” này có ánh mắt khác hẳn với bốn người kia, cũng không có tỏ ra a dua nữa. Chu Thiên Giáng cũng không để ý, còn tưởng rằng vị Lý Tảo này có cá tính độc lập, không thích nịnh bợ kẻ trên.

Chu Thiên Giáng giơ chén rượu lên:

- Các vị y giả, Thiên Giáng mời mọi người vào phủ là có một chuyện muốn nhờ. Một vị bằng hữu của ta là thương nhân, nay mắc phải bệnh lạ, ngày mai muốn mời mọi người đến phủ khám cho. Đến lúc đó, còn nhờ các vị hết sức tương trợ.

- Đại nhân cứ yên tâm, thần và mọi người sẽ cố gắng hết sức chữa bệnh cứu người. Nhưng mà tốt nhất là xin đại nhân cho chúng tôi từng người khám; nếu không lỡ như dược lý trùng nhau thì lại có chuyện phiền phức rồi.

Du y Phạm Thanh chắp tay nói.

Vài người khác vừa nghe xong thì trong ánh mắt đã lộ vẻ khinh bỉ đối với Phạm Thanh. Chu Thiên Giáng hiểu rõ những người khác đều không phục, có thể được Thái thái y chọn trúng, chứng tỏ những người này đã có y thuật không kém cạnh ai. Một khi nhận được bất kì cái gì của Chu phủ, có thể nói chuyến này tên tuổi sẽ lập tức chấn động trong ngoài. Cho nên ngoại trừ Trác Hành ra, mọi người đều xoa xoa tay để chuẩn bị thi triển tài năng của mình.

Chu Thiên Giáng cười:

- Haha, chư vị hiểu lầm rồi, ngày mai bản đại nhân sẽ đích thân trị bệnh cho người bệnh. Ý mời chư vị đến đây chính là để mọi người làm chứng, xem bản đại nhân trước khi dùng thuốc và sau khi dùng thuốc có gì khác nhau.

Chu Thiên Giáng có thể tiêm Liên Mai Tố (Streptomycin - thuốc kháng sinh) vào người Huyền Chân, nhưng hiệu quả sau khi tiêm xong phải cần các lang trung này đến bắt mạch quan sát. Nói cách khác, vốn dĩ không cần tốn nhiều công sức như vậy. Chu Thiên Giáng không cần thái y, cũng là sợ những tên thái y đó sẽ cướp bát cơm thái y của hắn, cho nên cố ý giấu diếm không nói tình hình của Huyền Châu.

Đám người Trác Hành vừa nghe, không khỏi giật mình nhìn Chu Thiên Giáng. Mấy người này đều là cao thủ, bọn họ không ngờ tới Chu đại quan nhân cũng hiểu y thuật.

- Chu đại nhân, có phải ngài cũng tinh thông y thuật?

Trác Hành nghi ngờ hỏi.

- Ha ha, đạo lý hành y tế thế ta hiểu, nhưng y lý ta lại dốt đặc cán mai. Tuy nhiên, năm đó ta từng lấy được một bộ thượng cổ kỳ thư, trên đó ghi lại không ít phương thuốc kì diệu. Ví dụ như bệnh thương hàn ho lao, nếu như mổ đầu cũng có thể chết đi sống lại. Tuy nhiên đáng tiếc là bộ kì thư đó đã bị hủy hoại, ta cũng chỉ còn nhớ một chút mà thôi.

Chu Thiên Giáng nói lung tung.

Chu Thiên Giáng nói như vậy, cũng là vì lấy cớ thích hợp cho mình. Nhưng không ngờ những lời này được bọn Trác Hành và đám người đó nghe thấy thì đã như tiếng sấm vang bên tai. Những lời mà Chu Thiên Giáng vừa nói là kỳ phương trong mơ mà trong lòng thầy thuốc muốn có. Chỉ cần lấy được thứ như vậy thì có thể ngạo mạn xưng bá quần hùng trong y giới rồi.

Trác Hành vừa muốn mở miệng, chợt nghe một gã du y bên cạnh kích động hỏi:

- Chu đại nhân, chẳng hay những kỳ mưu đánh giặc dẫn binh của ngài cũng là học được từ trong quyển sách này?

Trác Hành nhìn Chu Thiên Giáng, y muốn hỏi cũng chính là chuyện này. Nếu như là thật thì quyển kì thư này có thể gọi là “đắc giả an thiên hạ” (người lấy được có thể xưng bá thiên hạ).

Chu Thiên Giáng cười cười, gật đầu nói:

- Đúng vậy, trong quyển kì thư này có một chương ba mươi sáu kế, là phương pháp dẫn binh đánh trận kỳ diệu.

Chu Thiên Giáng không phủ nhận, còn dứt khoát nhận nữa, cho dù là sau này truyền ra ngoài, bản thân cũng có thể có lý do thoái thác. Chu Thiên Giáng cũng không biết khi hắn nói những lời này đã khiến trong lòng Trác Hành nổi lên cơn sóng lớn. Đối với Trác Hành mà nói thì chẳng trách sao Chu Thiên Giáng có thể vô số kỳ ngộ, xem ra quyển sách cổ đó rất có tác dụng. Nếu như có thể ép Chu Thiên Giáng nói ra những tinh diệu trong kỳ thư đó, lo gì không chiếm được thiên hạ này.

Chu Thiên Giáng qua quýt cho qua, uống vài ly rượu rồi rời đi trước. Hắn không rõ mình đã thức trắng đêm bao nhiêu ngày, cần ngủ một giấc thật ngon.

Trở về phòng ngủ, Chu Thiên Giáng không ngờ Chiêm Linh đã ở trong phòng của hắn. Từ sau khi Quách Dĩnh và Ngọc Nhi xảy ra mâu thuẫn, Chiêm Linh luôn từ chối động phòng với hắn. Không ngờ là lần này lại chủ động đưa đến cửa.

- Linh nhi, nàng ở đây sao.

Chu đại quan nhân cười đùa đi tới.

- Thiên Giáng, huynh nói thật cho muội biết, rốt cuộc có nắm chắc cơ hội chữa khỏi bệnh cho Hoàng tử Đại Phong không?

Chiêm Linh ngồi ở bên giường, nàng vẫn lo lắng vấn đề này. Tuy rằng Chu Thiên Giáng nói những thứ thối thối đó chế tạo ra thành bột phấn có thể trị bệnh cho Huyền Châu, nhưng Chiêm Linh lại không tin vào điều này. Nếu chẳng may Chu Thiên Giáng lỡ tay làm cho Hoàng tử Đại Phong chết thì cả kinh thành cũng không thể ở lại được, Chiêm Linh nhất định phải nghĩ kỹ đường lui.

- Sao vậy, không tin tưởng tướng công nhà muội sao?

Chu Thiên Giáng nói xong, tay bắt đầu không ngoan hiền nữa rồi.

- Huynh đứng đắn chút đi, muội không có đùa với huynh.

Chiêm Linh thẹn thùng gạt bỏ tay của Chu Thiên Giáng, nói tiếp:

- Thân phận của người đó là Hoàng tử Đại Phong, nếu chẳng may có gì bất trắc, chúng ta phải làm sao bây giờ?

Chu Thiên Giáng không thèm quan tâm đến những lời Chiêm Linh nói, vẫn cười đùa cợt nhả cởi quần áo nàng ra. Có một số việc Chu Thiên Giáng biết rằng giải thích không rõ ràng, tuy bản thân mình cũng không thể nắm chắc tuyệt đối, nhưng mà ngay cả khuẩn Liên Mai Tố (Streptomycin) cũng không trị được thì có thể nói mạng Huyền Châu đã tận.

- Linh nhi, nàng chỉ cần yên tâm dưỡng thai, những chuyện khác đã có chồng nàng làm chủ cho nàng. Cho dù là chữa trị không có hiệu quả thì đó cũng là ý trời như thế, dù sao huynh cũng từng nói với Thành Võ Hoàng là không nắm chắc chữa khỏi.

- Không được, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, lỡ như huynh không trị được thì lập tức rời khỏi kinh thành, theo muội về Thiên Thanh.

Chu Thiên Giáng ngẩn ra, lập tức ha hả cười nói:

- Có phải là nhớ ca ca muội rồi không, yên tâm, trong kinh thành không ai dám làm gì huynh cả.

Chu Thiên Giáng lơ đễnh nói.

- Sao con người huynh cố chấp như vậy, nếu như chúng ta không ở kinh thành thì không sao cả, nhưng mà đã vào cửa kinh thành thì muốn ra cũng khó rồi.

- Nói những lời này có ích gì chứ, thời gian đáng giá ngàn vàng, mau lên nè!

Chu Thiên Giáng nhanh gọn cởi quần áo của mình.

- Huynh nhẹ chút, đừng có đè lên con của chúng ta, á, sai rồi!

Trong tiếng kháng cự của Chiêm Linh, Chu đại quan nhân trong lòng tự nhủ sai cho sai luôn, phim xxx ở kiếp trước hắn đã xem không ít.

Ngày kế mặt trời lên cao, Chu Thiên Giáng mới lờ mờ tỉnh dậy, đám người Chu Nhất đã chờ ở sảnh trước. Chiêm Linh ngồi ở bên giường, thẹn thùng trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng. Tối hôm qua điên cuồng, đến hiện tại bộ phận nào đó của Chiêm Linh vẫn còn rất đau.

- Nhanh đứng lên đi, sư bá và đại ca Chu Nhất đều chờ huynh kìa.

Chiêm Linh nói xong liền hầu hạ Chu Thiên Giáng thay quần áo rửa mặt.

- Linh nhi, thay quan phục cho huynh, huynh đi đến Hoàng cung một chuyến trước. Tối hôm qua muội nói không sai, phải nói chuyện xấu ra trước. Nếu chẳng may trị không hết, đến lúc đó khỏi mắc công Thành Võ Hoàng trừng phạt huynh.

Chu Thiên Giáng vừa đánh răng vừa nói, trong Chu phủ, hắn đặc biệt chế ra một đống “bàn chải đánh răng”.

- Thế thì đúng rồi, bất luận thế nào cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, có phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ

Chu Thiên Giáng súc miệng, bỗng nhiên quay đầu nói:

- Linh nhi, tối hôm qua tiếng của muội lớn thật, coi chừng sư bá có thể nghe được đó.

- Dẹp huynh đi, Thiên Giáng đáng chết, xem muội đánh huynh nè.

Chiêm Linh xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, cầm y phục ném về phía hắn.

Chu Thiên Giáng cười đùa ôm quần áo bỏ chạy, Chiêm Linh vội hô:

- Mặc quần áo đàng hoàng rồi ra ngoài, coi ra thể thống gì.

Chu đại quan nhân mặc y phục trong ánh mắt thẹn thùng của Chiêm Linh, cười nham nhở đi ra ngoài.

Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng biết hôm nay Chu Thiên Giáng phải đi xem bệnh cho Huyền Châu, trong lòng cũng rất lo lắng. Bởi vì Chu Thiên Giáng nói hắn chỉ nắm chắc có bảy phần. Nếu chẳng may gặp phải ba phần còn lại, chỉ có thể nói đây là ý trời, khẩn cầu Thành Võ Hoàng đừng trách tội, nếu không thì Chu Thiên Giáng từ chối trị bệnh. Thành Võ Hoàng cũng là vạn bất đắc dĩ, đừng nói là bảy phần, cho dù là ba phần y cũng phải đồng ý thôi.

Ba cỗ xe ngựa đi vào từ cửa bên cạnh phủ Hoàng Tử, trong đó hai chiếc xe rất là kì lạ, toàn bộ rèm cửa và cửa kính xe đều bị đóng đinh hết.

Đi vào hậu viện, Chu Thiên Giáng đã thấy bảy, tám lão thái y của Thái y viện không ngờ đã đến trước. Chu Thiên Giáng cười chào hỏi các Thái y, trong lòng Chu Nhất cũng hơi có chút lo lắng. Hắn vốn tưởng rằng hành động hôm nay sẽ không ai biết, xem ra sau khi Chu Thiên Giáng đi vào hoàng cung, Thành Võ Hoàng đã đặc biệt cử người trong Thái y viện đến xem bệnh.

Bình Luận (0)
Comment