Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 344 - Chương 247: Liệu Pháp Thần Kỳ (1)

Chương 247: Liệu pháp thần kỳ (1)

- Chư vị thái y, hôm nay các người có thể đến xem bệnh, nhưng tuyệt đối không được nhúng tay vào. Nếu không thì đừng trách ta không khách khí. Hơn nữa, ta đã mời năm du y, đồng thời cũng không biết xem mạch cho Hoàng tử, mong chư vị đừng nói ra nói vào.

Chu Thiên Giáng chắp tay nói.

- Chu đại nhân yên tâm, chúng tôi phụng ý chỉ của Hoàng thượng đến xem bệnh, sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.

Thái thái y chắp tay nói.

Những tên thái y thầm nhủ ngươi cho đụng cũng không thèm đụng, đợi Huyền Châu chết, toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu Chu đại nhân ngươi, bọn họ đỡ phải bị trách phạt.

Chu Thiên Giáng sai người mở màn xe đã đóng kín, đám người Trác Hành đi ra. Ánh mắt Trác Hành quét qua khắp sân một lượt, trong lòng lập tức vui vẻ.

Với học thức của y, bất cứ kì hoa dị thảo đình đài lầu các trong sân này, không có cái gì không thể hiện sự cao sang của dinh phủ. Không cần nói gì khác, chỉ là kim nghê điêu khắc trên mái cong đã không giống với thứbình thường mà người ta làm. Kim nghê là một trong chín đứa con của rồng, từ điểm này, Trác Hàng đã biết thân phận của chủ nhân phủ này.

Trác Hành khẽ sờ chiến nhẫn bạc của mình, dưới đáy nhẫn là rỗng, chỉ cần xoay một cái, bên trong sẽ vươn ra một cây kim nhỏ. Tối hôm qua sau khi Trác Hành trở về đã quét lên kim một loại độc dược vô sắc. Tuy lúc đó không phát tác ngay, nhưng mà khoảng một canh giờ sau, độc dược sẽ từ từ phát huy khiến cho người trúng độc tử vong.

Đám người Trác Hành được sắp xếp ở một gian phòng bên trong Phủ Hoàng Tử, vài tên không hiểu chuyện còn chắp tay sau lưng thưởng thức các bức tranh chữ quý giá trong sảnh. Nhìn thấy một bức tranh chữ do tiên hoàng đích thân vẽ, một tên trong số đó không ngờ lại cười to ba tiếng, nói là vẽ rất giống, còn chỉ chỉ trỏ trỏ nói nét nào là nét hỏng. Trác Hành trong lòng tự nhủ đúng là không biết chết sống, lời này nếu để thị vệ ngoài cửa nghe thấy thì đã ăn mấy chục gậy.

Trong buồng ngủ hậu viện, Chu Thiên Giáng chăm sóc Hoàng tử Huyền Châu ngày một uể oải. Trong khoảng thời gian này, thần sắc Hồng Tiểu Thanh cũng không hơn gì, khiến Chu Thiên Giáng bất giác cũng có chút đau lòng.

- Ngoại trừ Tiểu Thanh muội ra, tất cả mọi người đều ra ngoài, ta có mấy lời muốn nói riêng với Huyền Châu điện hạ.

Chu Thiên Giáng nhìn đám thái y nói.

Thái thái y lộ vẻ xấu hổ:

- Chu đại nhân, chúng tôi phụng mệnh Hoàng thượng đặc biệt đến đây xem bệnh, người làm như vậy, không sợ không hay sao?

- Thái thái y, tại hạ có điều muốn nói với Huyền Châu, vẫn chưa đến lúc xem bệnh. Ông yên tâm, sẽ để mọi người đạt được ước muốn mà.

Chu Thiên Giáng nói với vẻ có chút không vui.

- Chu đại nhân, đây là chức trách của chúng tôi, người không có quyền đuổi chúng tôi đi.

Một vị trong số những thái y không phục nói.

Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ lắc đầu:

- Đại Ngưu, dẫn bọn họ ra ngoài.

Những thái y bình thường luôn ngước mặt cao hơn trời này đâu ngờ một câu của Chu Thiên Giáng thì trở thành như vậy. Đại Ngưu có thể bất chấp tất cả, quét côn ngang đẩy hết mọi người ra ngoài.

- Chu Thiên Giáng… ngươi đợi đó… ta nhất định vạch tội ngươi trước mặt Hoàng thượng.

- Buồn cười... quả thực là buồn cười!

- Thật đáng buồn, chúng ta là những thái y cao cao tại thượng, nay trong mắt người ta không ngờ không bằng heo bằng chó.

Đám thái y ồn ào nhốn nháo tỏ ra đầy vẻ bất mãn, nhưng trước mặt Đại Ngưu, bọn họ quả thật không có cách nào cả.

Những người này vừa ra ngoài, trong phòng lập tức yên tĩnh hẳn ra. Chu Thiên Giáng lắc đầu, trong lòng tự nhủ đám hủ bại này ngoài việc tự cho bản thân mình là đúng ra, thì cũng không giỏi hơn những tên du y này là bao nhiêu.

- Tiểu Thanh, mấy ngày này cực khổ cho muội rồi.

Chu Thiên Giáng khen Hồng Tiểu Thanh một câu trước.

- Huynh, Tiểu Thanh xuất thân bần hàn, có thể cống hiến sức lực vì Hoàng tử đã cảm thấy mãn nguyện rồi.

Hồng Tiểu Thanh chua xót cười.

Hốc mắt Huyền Châu sâu thẳm, vừa muốn mở miệng nói vài lời nói, đã bị Chu Thiên Giáng đưa tay ngăn lại.

- Huyền Châu, ngươi không cần lên tiếng, ngươi muốn nói gì ta biết. Ngươi nghe đây, từ bây giờ trở đi, ta nói ngươi nghe. Nếu đồng ý lời của ta nói thì nhấp nháy mắt là được rồi.

Chu Thiên Giáng thật sự không muốn để cho Huyền Châu tốn sức nói chuyện, hắn hiểu có lẽ Huyền Châu biết tình hình sức khỏe của mình, muốn nhờ hắn chăm sóc Tiểu Thanh.

Huyền Châu chớp mắt, Chu Thiên Giáng nói tiếp:

- Huyền Châu, bây giờ ta muốn đối đãi ngươi như bằng hữu, không coi ngươi như Hoàng tử cao cao tại thượng. Huyền Châu, nói thật cho ngươi biết, ngươi không phải là bị trúng gió gì đâu, mà là mắc bệnh thương hàn.

- A, đại cai huynh…!

Hồng Tiểu Thanh giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, đây chính là ý chỉ của Hoàng thượng, bất cứ ai cũng không được nói ra tình hình thực tế trước mặt Huyền Châu.

Chu Thiên Giáng vẫy tay áo:

- Không có gì, điều cần biết thì đã biết hết rồi.

Huyền Châu nhắm hai mắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười như như trút được gánh nặng. Huyền Châu rất cảm kích Chu Thiên Giáng, ít ra y cảm thấy bản thân trước khi chết còn có một người bằng hữu có thể nói ra sự thật với y.

Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng:

- Ôi! Huyền Châu, hai chúng ta trong năm nay đã vào Nam ra Bắc, sóng to gió lớn đều đã trải qua, không ngờ tên tiểu tử ngươi lại mặc phải loại bệnh này. Cũng may gặp được ta, bằng không thần tiên cũng không cứu được ngươi.

Huyền Châu vừa nghe, giật mình mở mắt, có một chút không tin nhìn Chu Thiên Giáng:

- Thiên Giáng, ngươi… ngươi có thể chữa trị chứng thương hàn sao?

Huyền Châu hỏi yếu ớt.

Chu Thiên Giáng gật đầu:

- Ta đã xin ý chỉ của cha ngươi, cứu không được ngươi, ta cũng bị chém đầu. Tuy nhiên ngươi yên tâm, không có bản lĩnh thì ta cũng không dám nhiều chuyện. Năm đó lúc ta ở phủ Trung Đô đã nhặt được một quyển kì thư, trong đó có ghi chép lại cách chữa trị loại bệnh này. Đợi một lát tasẽ trị bệnh cho ngươi trước mặt mọi người, tiểu tử ngươi nhớ để chút thể diện cho ta đó, sau này ta còn phải uống rượu mừng của hai người nữa.

Chu Thiên Giáng nói xong, nở nụ cười vô cùng tự tin.

Huyền Châu và Hồng Tiểu Thanh đều kinh ngạc nhìn Chu Thiên Giáng, tuy nhiên, từ trong mắt của Huyền Châu, Chu Thiên Giáng vẫn thấy chút hy vọng muốn sống của y. Đây là liệu pháp tâm lý của Chu đại quan nhân, một khi người bị bệnh biết bệnh nan y của mình có thể chữa trị, chắc chắn cũng sẽ bộc phát ra sự cứng cỏi không tưởng.

Huyền Châu cười nhìn Chu Thiên Giáng, trong triều Đại Phong này, y tín nhiệm Chu Thiên Giáng hơn cả phụ hoàng của mình.

- Huyền Châu, lúc chữa trị có thể đau một chút, tiểu tử ngươi ráng chịu đau một chút. Được rồi, ta đi chuẩn bị trước, qua mấy ngày nữa ngươi có thể ra ngoài uống rượu với ta rồi. Ô, đúng rồi, vợ Đại Ngưu chắc ngươi đã nghe qua, thân thể tuyệt nhiên là đứng nhất đó.

Chu Thiên Giáng cười nói.

Hồng Tiểu Thanh ngại ngùng cúi đầu, nàng còn tưởng rằng Chu Thiên Giáng sắc mê tâm khiếu, cả vợ Đại Ngưu cũng nhắm vào.

Chu Thiên Giáng đi ra phòng ngủ, đám thái y trong sân vừa thấy hắn thì người nào người nấy đã nhìn Chu Thiên Giáng một cách vô cùng căm tức.

Chu Thiên Giáng cũng không có thời gian quan tâm phản ứng của bọn họ, hắn hỏi Chu Nhất:

- Bắt đầu chuẩn bị chưa?

Chu Nhất chỉ một góc trong sân, Hạ Thanh đang dựng lò, phía trên là bình thủy tinh đang bốc hơi nước. Liên Mai Tố (Streptomycin) pha loãng cần dung dịch nước muối, cũng may nước giếng thời đại này chưa bị ô nhiễm, dùng nước cất cũng có thể thay thế.

- Người đâu, dẫn mấy vị du y kia đến đây.

Chu Thiên Giáng dặn dò.

Một chốc lát sau, Trác Hành và những vị du y được dẫn đến hậu viện. Nhóm thái y người nào người nấy vảnh môi nhìn họ, trong lòng tự nhủ đám lang trung quê mùa này có thể dùng cái cứt gì. Chờ Chu Thiên Giáng ngươi trị không hết thì xem Hoàng thượng trị tội ngươi như thế nào.

Trong phòng ngủ rộng mênh mông của Huyền Châu đã đứng đầy người, lúc này nhóm bên trái đang đứng là các quan y trong Thái y viện do Thái thái y đứng đầu, bên phải là Trác Hành và các du y giang hồ. Nhóm du y này dưới không khí nghiêm túc như vậy, người nào cũng cẩn thận, thở mạnh cũng không dám. Còn nhóm thái y kia thì ngạo khí cao vút, miệng vảnh cả lên.

Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Chu Thiên Giáng cầm bình thủy tinh tinh xảo, bên trong có chút bột phấn màu trắng.

- Các vị tiên sinh, người nằm trên giường chính là bạn của ta, làm phiền các vị qua đó xem mạch thử, xem là bệnh gì.

Chu Thiên Giáng nói với đám người Trác Hành.

- To gan!

- Ồn ào!

- Chu đại nhân, việc này vạn lần không được.

Đám thái y vừa nghe đều lần lượt lên tiếng ngăn cản. Huyền Châu là thân thể ngàn vàng, sao có thể tùy tiện để bọn lang trung bắt mạch được.

Sắc mặt của Chu Thiên Giáng lạnh tanh, hắn đã sớm cảnh cáo những thái y đó, không được nói ra thân phận thật của Huyền Châu. Nhưng mấy lần ngăn cản của họ đã khiến Chu Thiên Giáng vô cùng không vui.

- Đại Ngưu! Ai dám ở đây ồn ào nữa thì cứ quăng thẳng ra ngoài cho ta. Kẻ dám cả gan phản kháng, giết!

Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn các vị thái y, trên mặt hiện lên cả gân xanh.

Lần này đã lập tức làm cái thái y yên lặng ngay, tại triều Đại Phong, có chuyện gì Chu Thiên Giáng không dám làm, đừng nói là mấy vị thái y, ngay cả Phùng Hoàng hậu, người quyền cao chức trọng như vậy mà Chu Thiên Giáng còn không thèm nể mặt. Các thái y từng người từng người đều như run lên, đến lúc này họ mới nhớ Chu Thiên Giáng là nhân vật như thế nào. Những người du y càng sợ đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, trong lòng Trác Hành cũng rất khâm phục khí phách của Chu Thiên Giáng. Tại triều Đại Phong, dám đối đầu với những tên thái y này thì ngoại trừ Thành Võ Hoàng ra, người còn lại chính là Chu Thiên Giáng hắn.

Bình Luận (0)
Comment