Chu Thiên Giáng hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn sang các vị du y:
- Mấy người ai lên trước?
Vài người bị hù cũng không dám lên tiếng, Trác Hành ngẩng đầu nói:
- Đại nhân, tiểu nhân xin cả gan qua đó bắt mạch!
Chu Thiên Giáng gật đầu, đối với vị Lý Tảo này mà nói thì hắn cảm thấy người này cũng coi như là thiên tài. Nòi chuyện làm việc không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn dáng vẻ thì có một chút bản lĩnh. Nếu như có thể, Chu Thiên Giáng chuẩn bị giữ gã bên cạnh để sử dụng lâu dài.
Trác Hành đến bên giường, nhìn thấy bộ dạng của Huyền Châu bấy giờ, trong lòng không khỏi ngẩn ra. Nhớ trước đây lúc Trác Hành nhìn thấy Huyền Châu ở phủ đệ Chu Diên Thiên, y là một tên mập tròn trịa, sao bệnh thành ra thế này, người gầy như que củi.
Trác Hành cũng không nói gì, giơ tay nắm lấy cánh tay Huyền Châu, tay phải đặt lên tay của Huyền Châu. Tay trái của Trác Hành bất cẩn cọ vào vạt áo, trên ngón tay lộ ra một thứ gì đó sắc nhọn. Trác Hành không ra tay ngay lập tức, gã muốn biết Huyền Châu rốt cuộc là bị bệnh gì. Đối với thầy thuốc mà nói, bệnh tình chính là sự hấp dẫn lớn nhất đối với họ.
- Hả?
Trác Hành thở nhẹ một tiếng:
- À, xin mở lè lưỡi cho xem.
Trác Hành có chút căng thằng, thiếu chút nữa đã nói ra hai chữ “Điện hạ”.
Sau khi xem xong, hai tay Trác Hành bắt chéo nhau, vờ lơ đãng để rút cây kim lại. Bệnh tình này của Huyền Châu không cần gã phải mạo hiểm nữa rồi, Trác Hành cảm thấy Chu Thiên Giáng không thể nào trị hết được. Tuy tối hôm qua trên bàn rượu Chu Thiên Giáng đã nói đến thượng cổ kỳ thư gì đó, nhưng nếu vật đó quả thật thần kỳ như vậy, gã cũng muốn xem Chu Thiên Giáng làm như thế nào để mở mang chút kiến thức.
Vài tên du y thay phiên bắt mạch, người nào người nấy trầm mặt trở về chỗ cũ. Bọn họ vốn muốn trước mặt Chu Thiên Giáng giở chút tài nghệ, nhưng với căn bệnh vừa bắt này thì đoán chừng cả tiền thưởng cũng không lấy được.
- Thế nào, chứng bệnh gì!
Chu Thiên Giáng hỏi.
- Cái này, đại nhân, tha lỗi cho tiểu nhân vô tri, bệnh này tiểu nhân xem không được.
Một gã du y bất đắc dĩ nói.
- Theo quy tắc khám bệnh thì với bệnh tình như vậy, thường là rất ít nói ra trước mặt bệnh nhân. Nghe du y nói như vậy, nhóm thái y đó thở phào nhẹ nhõm.
- Không sao, ngươi cứ mạnh dạn nói ra.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nói.
Những tên du y nhìn nhau, Trác Hành cắn chặt răng:
- Đại nhân, bệnh vị bằng hữu của người mắc phải… chính là bệnh thương hàn nặng, đã không còn thuốc cứu chữa.
- Ngươi to gan lắm, ngươi muốn tìm cái chết mà!
Một gã thái y tức giận la lớn.
Người này vừa dứt lời, Đại Ngưu liền xông vào cho gã một quyền té nhào xuống đất:
- Chết tiệt, đại nhân nhà chúng ta đã nói mà không nghe thấy sao. Cho dù là Hoàng thượng ở đây, ai còn tiếp tục ồn ào thì lão tử đây cũng sẽ xử người đó.
Đại Ngưu nói xong, nắm tên lúc nãy lên kéo liền ra ngoài.
Nhóm thái y người nào người nấy cũng đổ mồ hôi hột, trong lòng thầm nghĩ chủ thế nào thì tớ như thế, người này ngang như người kia.
Chu Thiên Giáng dường như không thấy màn này, nhìn đám người Trác Hành nói:
- Bệnh tình bây giờ của người này tin là mọi người đã rõ ràng, chờ một lát ta dùng thuốc, hai canh giờ sau, mọi người lại giúp ta bắt mạch lần nữa. Phỏng chừng toàn bộ thời gian trị liệu phải đến ba ngày.
- Cẩn tuân chỉ bảo của đại nhân.
Đám người Trác Hành đồng thanh trả lời.
Chu Thiên Giáng hài lòng gật đầu, nhìn Chu Nhất ngầm biểu thị ý. Chu Nhất vội bưng nước nóng vừa mới cất lúc nãy lại, bên trong đã hơi lắng phần bột muối.
Chu Thiên Giáng cởi quan phục, cả người ăn mặc gọn gàng. Trong một cái hộp nhỏ, Chu Thiên Giáng lấy ra một cây pha lê đã được mài nhìn như “ống chích”. Có thể đem ống chích mài đến tinh tế như vậy cũng thật là làm khó cho những thợ thủ công máy dệt.
Chu Thiên Giáng gắn cây kim bạc phía trên ống chích, rút một lượng nước vừa cất tiêm vào bình thủy tinh chứa bột thuốc lúc nãy. Chu Thiên Giáng cầm bình lắc lắc mấy cái, lại chuyển nước trong bình ngược lại vào trong ống chích.
Lần đầu Chu Thiên Giáng cũng không dám dùng lượng quá nhiều, hơn nữa tĩnh mạch để tiêm vào hắn cũng không biết, chỉ có thể tiêm bình thường dưới da mà thôi.
Trong phòng, tất cả mọi người đều cảm thấy kì lạ mà nhìn chằm chằm vào Chu Thiên Giáng, đặc biệt là Trác Hành, phương pháp dùng thuốc này gã chưa bao giờ biết đến.
Chu Thiên Giáng đi đến trước giường, nhìn Huyền Châu cười nói:
- Cho ngươimột cơ hội, nếu như không sợ ta giày vò ngươi thì cứ nháy mắt.
Huyền Châu thật sự nháy mắt, nhưng mà là cười và chớp một mắt. Bệnh lâu như vậy, Hồng Tiểu Thanh lần đầu tiên thấy Huyền Châu tinh nghịch như vậy.
Chu Thiên Giáng vén mền lên, kéo quần của Huyền Châu xuống, Hồng Tiểu Thanh ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt, trong lòng tự nghĩ sao đại ca có thể làm như vậy. Nói gì thì nói, Huyền Châu cũng là Hoàng tử, trước nhiều người như vậy còn ra thể thống gì chứ.
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, Chu Thiên Giáng lấy viên bông trong tay xoa lên mông của Huyền Châu, trong phòng tỏa ra một mùi rượu.
Huyền Châu xấu hổ nhắm hai mắt lại, trong lòng tự nhủ cho dù trị hết bệnh rồi, danh dự của lão tử cũng xong luôn. Ban ngày ban mặt như vậy, trước mặt bao nhiêu người, tên tiểu tử này không ngờ dám làm lộ mông của ta ra, sau này làm sao lăn lộn trong kinh thành nữa. Còn chưa đợi Huyền Châu cân nhắc xong, y đã thấy mông mình tê rần.
Trong mắt mọi người, hình như là Chu Thiên Giáng đem ống thủy tinh kia đâm thẳng vào thân thể của Huyền Châu. Nếu không phải vừa rồi Đại Ngưu ngăn chặn bọn họ thì lúc này đã sớm phát ra tiếng kinh hô rồi.
Chu Thiên Giáng cũng có chút căng thẳng, hai tay run nhè nhẹ. Đây chính là mũi tiêm đầu tiên dưới triều Đại Phong, đợi lát nữa xem có phản ứng gì bất thường hay không.
- Tiểu Thanh, giúp huynh ấn xuống, không ra máu là được rồi.
Chu Thiên Giáng rút kim ra, nói với Hồng Tiểu Thanh.
Hồng Tiểu Thanh cắn chặt môi, mặt bất đắc dĩ ngượng ngùng làm thay công việc của Chu Thiên Giáng.
- Tất cả mọi người vào tiền sảnh đi, hai canh giờ sau hãy lại đây. Trưa nay cứ ở trong phủ dùng bữa, bất cứ người nào cũng không được ra ngoài.
Chu Thiên Giáng nói xong, liếc mắt qua Chu Nhất, Hạ Thanh một cái, ý là kêu hai người nghiêm mật canh gác phòng này, có tình hình gì cũng phải lập tức báo cáo với hắn. Mọi người vừa đi, Chu Nhất Hạ Thanh lập tức đóng cửa phòng. Hai người chẳng những phải bảo vệ an toàn của Huyền Châu mà còn phải quan sát y có phản ứng gì, đây chính là việc mà Chu đại quan nhân đã đặc biệc giao phó.
Trước sảnh, Chu Thiên Giáng ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa, từ từ thưởng thức trà. Trong phòng tuy người không ít nhưng mà không ai nói tiếng nào. Trong lòng Chu Thiên Giáng cũng rất căng thẳng, lỡ như có phản ứng ngược lại, chỉ sợ hắn phải tính đến con đường rời khỏi kinh thành rồi.
Trác Hành trầm mặc thư giãn, nhìn giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ đến hành động vừa nãy của Chu Thiên Giáng. Nếu phương pháp lúc nãy có thể chữa trị hết bệnh thương hàn thì quả thật là chuyện chấn động cả giới y học.
Thời gian từng chút một dần trôi, vài vị thái y cuối cùng cũng không chịu nổi đi ra ngoài đại sảnh, tiếng bàn bạc nho nhỏ vang lên trong sân. Vài tên du y cũng nhỏ tiếng bàn chuyện lúc nãy, không hiểu đây là y lý gì.
Giữa trưa, tất cả mọi người đều dùng bữa trong phủ, Chu Thiên Giáng dành chút thời gian đi xem Huyền Châu, phát hiện Huyền Châu ngủ rất say, không có phản ứng gì đặc biệt. Chu Thiên Giáng âm thầm thở nhẹ ra, bất kể có hiệu quả hay không, tối thiểu không bị hắn thí nghiệm chết ngay tại hiện trường.
Sau buổi cơm trưa, mọi người lại tập trung lại trong sảnh, Chu Thiên Giáng nhìn bó nhang đang cháy hết trong sảnh, mở miệng nói.
- Lý Tảo, làm phiền huynh và Thái y sư cùng coi mạch, nhìn tình hình bây giờ có thay đổi gì so với lúc nãy không.
Chu Thiên Giáng sở dĩ cho Lý Tảo - hóa thân của Trác Hành đi, là vì hắn cảm thấy tên này dám nói thật. Còn cho Thái thái y theo cũng là để có thể trả lời Thành Võ Hoàng.
Trác Hành vừa nghe trong lòng mừng thầm, tự nhủ lần này bất luận như thế nào, y cũng không cho Chu Thiên Giáng bất kì cơ hội nào nữa. Nếu như vài canh giờ sau Huyền Châu chết, ai cũng đem trách nhiệm này đổ lên đầu Chu Thiên Giáng. Đến lúc đó, tội danh mưu sát Hoàng tử hắn sẽ không bao giờ rửa sạch được.
Trong lòng Chu đại quan nhân cũng có chút bất an, tuy Huyền Châu không xuất hiện tình trạng gì bất thường nhưng mà loại vi khuẩn Liên Mai Tốt rốt cuộc có thể chữa khỏi bệnh của y hay không, tròng lòng Chu Thiên Giáng cũng không dám chắc chắn. Lỡ như không có hiệu quả thì Chu đại quan nhân cũng không còn chiêu nào cả… Kiếp trước, Chu Thiên Giáng học và biết cũng khá rộng, nhưng đến cuối cùng cao không tới, thấp cũng không xong, ngược lại lại trở thành tên thợ săn ảnh. Nếu như không phải lúc đó đã học được chút cơ bản, Chu Thiên Giáng cũng không dám sử dụng chiêu này.
Thái thái y và Trác Hành vừa định đi thì những thái y khác cũng không nguyện ý nữa. Liệu pháp thần kỳ như vậy ai không muốn đi quan sát để có thể lấy được một chút tư liệu của đệ nhất thủ chứ. Không ai có thể học lỏm được chút gì từ trong bệnh trạng, như vậy xem như cả đời khó sống yên rồi.
- Đợi một chút, Chu đại nhân, Hoàng thượng lệnh cho chúng tôi đến xem bệnh tình của Tứ hoàng tử, nếu như chúng tôi không đi xem chừng, đến lúc Hoàng thượng hỏi tới thì đó là đại tội kháng chỉ bất tuân rồi.
Một vị thái y bất chấp tất cả, nói thẳng ra tình hình thực tế.