Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 346 - Chương 248: Vào Chu Phủ.

Chương 248: Vào Chu phủ.

Mấy vị du y vừa nghe, mồ hôi trong ót đã chảy xuống. Hay thật, thì ra vừa nãy là chạm vào tay ngọc tay ngà của Hoàng tử, bàn tay đó về sau chắc vô cùng quý giá. Sau này xem bệnh ở chỗ nào thì cũng chỉ cần nói tay này đã xem qua mạch cho Hoàng tử thì tiền xem bệnh có thể cao lên gấp bội rồi.

Chu Thiên Giáng thấy tên này cả gốc gác cũng nói cả ra thì cũng không cần thiết giấu nữa:

- Tên thái y to gan, không ngờ dám tiết lộ bệnh tình và thân phận của Hoàng tử, chẳng lẽ ngươi cho là bản quan không dám giết ngươi thật sao.

Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn chằm chằm vị thái y không biết tên kia.

Tên thái y kia vừa nghe, liền phủ phục ngã quỳ xuống đất:

- Đại nhân tha mạng, tiểu nhân đáng chết, vừa rồi cũng là lo lắng bệnh tình của điện hạ, nhất thời cấp bách nói lỡ miệng…!

Người này vừa rồi quả thật là muốn đi xem bệnh đến hoá rồ, đến chuyện ở đây còn có vài tên du y giang hồ cũng quên mất.

Chu Thiên Giáng cả giận hừ một tiếng, hắn quả thật cũng không muốn xử lý tên thái y đó. Dù sao Chu Thiên Giáng cũng không phải thầy thuốc chuyên nghiệp, tính toán với bọn họ cũng không có ý nghĩa.

- Thôi đi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa. Đại Ngưu, cái vị du y giang hồ này giao cho ngươi rồi. Trước khi bệnh tình của Huyền Châu có chuyển biến tốt, bọn họ không ai được rời khỏi phủ Hoàng từ nửa bước.

Để phòng ngừa chuyện bất trắc, Chu Thiên Giáng chỉ có thể tạm thời nhốt mọi người trong phủ Hoàng tử.

- Tuân lệnh!

Đại Ngưu chắp tay nói.

Chu Thiên Giáng nhìn sơ một lượt tất cả mọi người, mở miệng nói:

- Nếu tất cả mọi người muốn đi xem, vậy cũng được. Nhưng mà bất cứ người nào cũng không được lớn tiếng ồn ào. Người làm trái sẽ bị ném ra khỏi tẩm thất của Huyền Châu.

Trác Hành bất động nhìn Chu Thiên Giáng, trong lòng tự nhủ nhiều người càng tốt, cho dù có thể tra ra được cái gì thì cũng không tra đến người gã.

Mọi người vừa nghe Chu Thiên Giáng đồng ý thì đều lần lượt chắp tay lên cám ơn. Bất luận như thế nào thì họ cũng là thầy thuốc, đối với cái loại bệnh khó chữa đều có ham mê kì lạ. Huống hồ cách chữa bệnh thần kì của Chu Thiên Giáng ai cũng muốn tận mắt xem rốt cuộc có thể xảy ra kỳ tích gì.

Chu Thiên Giáng đứng lên, đúng lúc mọi người ở đây vừa từ hậu viên đi ra, một vị tổng quản trong phủ Hoàng tử hoang mang chạy vào.

- Đại nhân … Hoàng … Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đến rồi.

Tổng quản thở hổn hển nói.

Chu Thiên Giáng nghe xong khẽ nhíu mày. Thời khắc mấu chốt như thế này, Thành Võ Hoàng và Dung Hoàng Hậu sao chạy tới đây chứ. Nếu như đã đến, Chu Thiên Giáng chỉ đành đưa mọi người đi nghênh tiếp trước.

Thành Võ Hoàng và Dung Hoàng Hậu không trống to kèn lớn mà chỉ đơn giản đem theo một vệ đội hoàng gia theo.

Thành Võ Hoàng vừa bước vào cửa chính của Hoàng Tử Phủ, Chu Thiên Giáng chắp tay cao giọng nói:

- Chúng thần cung nghênh thánh giá.

Chu Thiên Giáng còn chưa nói hết, những người phía sau đã quỳ hết xuống dưới đất.

- Chu ái khanh, miễn lễ bình thân.

Thành Võ Hoàng vừa nhấc tay phải, Chu Thiên Giáng đã mượn thế đứng thẳng dậy.

Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng vẫn luôn đợi tin tức, thấy trời đã quá trưa, bên Huyền Châu chưa có chút tin tức nào truyền đến hoàng cung. Thành Võ Hoàng vốn còn chần chừ một chút, đợi tin tức bên Thái y viện, ai ngờ Dung Hoàng hậu tới Càn Cung, bà muốn xem rốt cuộc Chu Thiên Giáng dùng cách nào để trị khỏi bệnh cho Huyền Châu. Dưới sự mê hoặc của Dung Hoàng hậu, Thành Võ Hoàng cũng đứng ngồi không yên, cùng Dung Hoàng hậu đến phủ của Huyền Châu.

- Thiên Giáng, Huyền Châu hoàng nhi thế nào rồi?

Thành Võ Hoàng lo lắng hỏi.

- Hồi hoàng thượng, sáng nay Thiên Giáng châm cho Huyền Châu điện hạ một mũi thuốc, đang định để cho những thái y này xem thế nào.

Chu Thiên Giáng khom người nói.

- Vậy thật tốt, trẫm và Dung Hoàng Hậu cũng đang định đi thăm hoàng nhi.

Thành Võ Hoàng vội vàng nói.

- Cái này … được rồi!

Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ nhìn trong sảnh một lượt.

Phải biết rằng hoàng thượng là thân thể vạn kim, ông ta vừa mới đến, Trác Hành và những tên du y giang hồ phải tránh đi. Chu Thiên Giáng cũng không biết, việc Thành Võ Hoàng đến như vậy ngược lại cứu được tính mạng của rất nhiều người. Nói cách khác, nếu Huyền Châu mà chết thì cả Chu phủ sẽ chính thức triển khai đối kháng chính thức với hoàng thất. Đến lúc đó, Chu Thiên Giáng có thể ra khỏi kinh thành hay không đều rất khó nói. Đừng thấy Thành Võ Hoàng đã nói rất tốt, lòng hộ tử của ông ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho Chu Thiên Giáng.

Đám người Trác Hành ngồi trong góc, những người khác biết Hoàng thượng giá lâm, trong lòng vừa không yên vừa kích động. Chỉ có Trác Hành, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Thành Võ Hoàng chỉ cần đến trễ nửa bước thì kế hoạch của gã cơ bản là thành công rồi. Bây giờ thì tốt rồi, Thành Võ Hoàng đến, Trác Hành hiểu bọn họ không còn cơ hội đụng đến Huyền Châu nữa.

Các thái y vừa thấy Thành Võ Hoàng đã đến, cảm thấy giống như mình đã có chỗ dựa, người nào người nấy đều ngẩng cao đầu.

Thành Võ Hoàng mới vừa tới bên ngoài tẩm thất của Huyền Châu, Thái thái y vội vàng ngăn lại:

- Hoàng thượng, Tứ điện hạ bệnh tình không ổn định, để ngăn ngừa lây nhiễm, xin Hoàng thường dừng bước.

Thành Võ Hoàng trừng mắt:

- Con trẫm bị bệnh, chẳng lẽ trẫm sợ bị truyền bệnh sao.

Thành Võ Hoàng hừ lạnh một tiếng, cất bước đi vào trong.

Chu Nhất và Hạ Thanh vừa thấy Hoàng thượng đến, hai người không khỏi giật mình kinh hãi, vội quỳ xuống đất chào.

- Thần Chu Nhất …!

- Thần Hạ Thanh …!

- Cung nghênh Hoàng thượng …!

Chu Nhất và Hạ Thanh cùng nói.

Hồng Tiểu Thanh vẫn chờ bên giường của Huyền Châu, thấy Hoàng thượng tới, Hồng Tiểu Thanh cũng chưa học qua lễ nghi cung đình, bị dọa cho quỳ rạp xuống bên giường không dám nói câu nào.

- Tất cả đứng lên đi, Huyền Châu hoàng nhi như thế nào rồi?

Thành Võ Hoàng nhỏ giọng hỏi.

- Hồi hoàng thượng, sau khi Chu đại nhân dùng thuốc, điện hạ đang ngủ rất say.

Hạ Thanh sợ đánh thức Huyền Châu, cũng nhỏ giọng theo.

Thành Võ Hoàng gật gật đầu, quay đầu lại nói với mọi người:

- Đều không được ồn ào, Thái thái y, Vương thái y, hai người các ngươi qua đây bắt mạch đi.

- Thần tuân chỉ.

Thái thái y và Vương thái y trả lời, kiễng chân đi tới trước giường. Thái thái y nhẹ nhẹ đặt tay lên bắt mạch Huyền Châu trước. Một chốc sau lại đổi sang Vương thái y bắt mạch. Hai người nhìn nhau, trong đó lộ ra vẻ kinh ngạc lạ kì. Hai người rỉ tai nhau vài câu, rồi trở về bên cạnh Thành Võ Hoàng.

Thành Võ Hoàng khoát tay áo, mọi người lại trở về giữa sân lần nữa. Chu Thiên Giáng nhìn hết tất cả, Thành Võ Hoàng thể hiện ra trách nhiệm mà một người cha cần làm.

- Hai vị thái y, bệnh hoàng nhi như thế nào rồi?

Vừa vào đến sân, Thành Võ Hoàng đã vội hỏi. Dung Hoàng Hậu cũng trừng mắt to, nhìn Thái thái y.

- Hồi hoàng thượng, bọn thần cảm thấy có chút không thể tin nổi. Vừa rồi thần và Vương thái y xem mạch của Huyền Châu điện hạ, phát hiện thái âm phế kinh mạch của tay và dương minh vị kinh mạch của chân đã tăng rõ ràng, cho thấy bệnh của điện hạ đã có chuyển biến tốt. Không thể tin nổi, thật sự là thật không thể tin nổi.

Thái thái y nói xong, liếc nhìn kính nể Chu Thiên Giáng.

Thành Võ Hoàng vừa nghe, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười kích động, Chu Thiên Giáng thì thở phù nhẹ nhõm. Xem ra, sức khỏe của thời đại này dễ dàng tiếp nhận kháng sinh, không giống như kiếp trước, các loại kháng sinh cơ bản đều có khả năng miễn dịch.

- Thiên Giáng, trẫm không nhìn lầm ngươi, không hổ là kỳ thần đệ nhất Đại Phong.

Thành Võ Hoàng vui mừng nói.

- Ha ha, tạ ơn Hoàng thượng khen ngợi, thần chỉ cố gắng hoàn thành trách nhiệm mà thôi. Tuy nhiên, nếu muốn Huyền Châu điện hạ hoàn toàn hồi phục, chỉ sợ cần một thời gian nhất định. Đợi sau ba ngày thần tiến hành tiêm, có thể phối hợp với thuốc của thái y, không chừng không cần đến cuối năm, Huyền Châu điện hạ đã có thể khỏe mạnh trở lại rồi.

Chu đại quan nhân khiêm tốn nói.

- Chu đại nhân, chúng tôi có một yêu cầu hơi quá đáng, mong rằng Chu đại nhân có thể hoàn thành tâm nguyện cho chúng tôi, truyền phương pháp trị liệu này lại.

Thái thái y cúi người chào thật sâu nói với Chu Thiên Giáng.

- Cái này… chỉ sợ là không được. Thái thái y, không phải là Thiên Giáng cố ý giấu riêng, chỉ là phương pháp kia quá mức huyền ảo, cho dù là nói cho mọi người biết thì cũng chỉ sợ sẽ không thành công. Lỡ như thất bại, vậy chẳng khác nào Thiên Giáng đã là kẻ giết người.

Lời nói của Chu Thiên Giáng là những lời xuất phát từ đáy lòng, không nói phương pháp phân lý vi khuẩn, chính là dùng số lượng, một chút sơ sót thì sẽ tử vong ngay tại chỗ.

Nghe Chu Thiên Giáng không chịu nói ra bí mật, Thành Võ Hoàng cảm thấy có chút mất mát. Tuy nhiên phương thuốc bí mật cá nhân, Chu Thiên Giáng không nói cũng không ai làm gì được.

Thái thái y hơi không cam lòng, y còn tưởng rằng Chu Thiên Giáng sẽ truyền phương pháp đó cho đệ tử của mình.

- Chu đại nhân, nếu người truyền dạy phương pháp này, tại hạ nguyện trước mặt Hoàng thượng bái người làm sư.

Thái thái y rất nghiêm túc nói.

Chu Thiên Giáng cười khổ một tiếng, trong lòng tự nhủ ông già sắp xuống lỗ rồi, bái tôi làm sư tôi còn sợ bị người khác chê cười nữa.

- Thái thái y, ngài đã hiểu lầm, Thiên Giáng không phải ý này. Chỉ là phương pháp của tôi quá huyền ảo, chỉ sợ mười mấy năm cũng học không hết.

Chu Thiên Giáng đành phải tìm cái cớ từ chối lời thỉnh cầu của Thái thái y.

Bình Luận (0)
Comment