Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 347 - Chương 249: Tìm Kiếm.

Chương 249: Tìm kiếm.

Biết được bệnh tình của Huyền Châu có chuyển biến tốt, toàn bộ phủ Hoàng tử đều vui mừng. Không khí nặng nề biết bao ngày như vậy cuối cùng cũng đã bị tin tốt này phá vỡ.

Trác Hành biết được tin tức này có chút kinh ngạc, lúc này, gã càng thêm hứng thú với Chu Thiên Giáng.

Nếu bệnh tình của Huyền Châu có thể trị hết, Chu Thiên Giáng cũng không cần mấy vị du y giang hồ này nữa. Nhưng mà, Chu Thiên Giáng vẫn giữ Trác Hành hóa thân Lý Tảo ở lại.

- Lý Tảo tiên sinh, trước mắt Chu phủ ta thiếu một y sư, nếu tiên sinh nguyện ý, ta xin mời tiên sinh làm y sư.

Chu Thiên Giáng khẽ cười nói.

Trác Hành vừa nghe, trong lòng như nở hoa:

- Đa tạ đại nhân xem trọng tại hạ, chỉ cần đại nhân không chê, tại hạ nhất định đầu rơi máu chảy cũng dốc hết sức cho đại nhân.

Chu Thiên Giáng hài lòng gật gật đầu, nhưng hắn không biết, chính mình đã mời một vị tử thần đến.

Chu Thiên Giáng liên tục châm thuốc năm ngày mới sử dụng hết tất cả những bột thuốc mà mình tinh luyện. Trải qua năm ngày dùng thuốc, thân thể Huyền Châu có thay đổi rõ rệt, tuy là người vẫn còn gầy gò ốm yếu nhưng đã có thể ngồi dậy ăn đồ.

Y thuật thần kì của Chu Thiên Giáng lập tức được truyền ra một cách lặng lẽ khắp kinh thành, càng truyền càng thần kì, lúc đầu thì còn đáng tin một chút, chỉ là nói Chu đại quan nhân lấy được một bộ kì thư, nhưng sau đó lại trở thành một vị đại thần chuyển thế, thần tiên giáng trần. Thậm chí, không ít dân chúng không hiểu biết lại chạy đến trước phủ Chu Thiên Giáng bày hương án, coi Chu đại quan nhân là thần tiên sống dậy.

Biết được bệnh tình của Huyền Châu nhanh chóng có chuyển biến tốt, Thành Võ Hoàng vô cùng vui mừng, trong lòng cũng có chút lay động. Nếu giống như lời đồn, Chu Thiên Giáng từ trong kì thư mà có được tất cả, như vậy đối với triều Đại Phong mà nói thì Chu Thiên Giáng quả thật là kho báu, lại vừa là uy hiếp, nhưng mà cũng may Chu Thiên Giáng là thần tử của Đại Phong, không đi giúp Thiên Thanh và Đương Vân.

Trác Hành đã chính thức ra vào Chu phủ năm ngày rồi, trong năm ngày này Trác Hành biểu hiện rất nghiêm túc, y ở trong phòng thuốc được đặc biệt chuẩn bị cho y không xem sách thì là giúp những hạ nhân trong phủ xem mạch. Trác Hành biết bản thân mình không thể biểu hiện quá đáng, hơn nữa không cần nói Lâm phong là một cao thủ siêu cấp thì Chu Nhất và Hạ Thanh cũng không phải là nhân vật bình thường, y biết bản thân mình sẽ không đối phó nổi. Nhưng Trác Hành còn không biết rõ là bên cạnh Chu đại quan nhân còn có một vị cao thủ ẩn thân là Chiêm Linh.

Bình thường trong phủ, Chiêm Linh đi theo Chu Thiên Giáng một tấc cũng không rời, Trác Hành chỉ biết cô ấy là một nữ nhi yếu đuối, cũng không biết rõ Chiêm Linh là sư điệt của Lâm Phong.

Chu Nhị từ Nam cương vội vàng trở về, có tình báo này về rồi thì Chu Thiên Giáng cũng kiên định hơn rất nhiều. Trong thời gian này Chu Thiên Giáng chỉ lo cho bệnh tình của Huyền Châu, hắn hiểu chỉ cần ra tay thì việc Chu Diên Thiên sớm muộn cũng rơi vào người hắn.

- Chu Nhị, bên Nam Cương tình hình sao rồi?

Chu Thiên Giáng ngồi trong phòng khách hỏi.

- Đại nhân, trước mắt Đương Vân tức binh lệ chính (dẹp binh đao cổ vũ chính trị), dân chúng bắt đầu giàu có an khang, xem ra một hai năm nữa cũng sẽ không phát động chiến tranh. Người chúng ta đã vào Đương Vân, đội thương gia của Chu Tam cũng bắt đầu ở bên đó mua sắt tinh luyện. Đúng rồi, Quách Tướng quân hình như cũng sắp trở về rồi.

- Tức binh cần chính? Đây đối với Đại Phong không phải là chuyện tốt gì. Bất kì quốc gia nào sau khi giàu lên cũng sẽ muốn mở rộng biên giới. Đánh giặc không chỉ là dựa vào nhân lực mà là đấu tài lực. Nếu như thật sự giống như ngươi nói thì một hai năm sau, Đương Vân và Đại Phong tất có một trận tử chiến.

Chu Thiên Giáng trầm giọng nói.

- Đại nhân, Quách tướng quân ở Trấn Nam, nơi đó hiểm yếu, phòng ngự nhiêm khắc, cho dù Đương Vân muốn đánh nhau, chỉ sợ cũng không qua được cửa ải của Quách tướng quân.

Chu Nhị trấn an nói.

Chu Thiên Giáng lắc lắc đầu:

- Cái này rất khó nói, thời gian một hai năm, đại doanh Trấn Nam không còn trong tay của Quách tướng quân cũng không chừng.

Chu Thiên Giáng cảm thấy sau đầu xuân, Thành Võ Hoàng chắc chắn sẽ điều chỉnh quân đội. Mặc dù bây giờ không đụng đến Quách Thiên Tín, Thành Võ Hoàng cũng sắp xếp sang phe khác. Ngược lại với Đương Vân chăm lo việc nước, còn Đại Phong thì chỉ nằm trong trạng thái điều chỉnh. Cứ thế một bên tăng một bên giảm, một khi đại quân Đương Vân vượt qua nơi hiểm yếu của Trấn Nam, Đại Phong sẽ không còn người nào có thể ngăn trở nổi.

- Đại nhân, ngài có phải nghe thấy phong thanh gì không?

Chu Nhị nghi ngờ hỏi.

Chu Thiên Giáng cười cười:

- Có một số việc không cần phải nghe mà là dùng đầu để đoán. Đúng rồi, tình hình bên Quy Sơn thành sao rồi?

Nhắc tới Quy Sơn thành, Chu Nhị không khỏi thở dài:

- Tên cáo già Chu Diên Thiên, tử thủ trong Quy Sơn không chịu ra chiến, tướng quân Sở Vân không có cách nào. Căn cứ thám tử báo lại, tướng quân Tần Vĩ đã tấn công mấy lần nhưng đều không hiệu quả mà rút lui.

- Tình hình thời tiết bên đó như thế nào?

Chu Thiên Giáng quan tâm không phải là đánh hay không mà là tình hình thời tiết.

- Đại nhân, gần đây gió bắc lạnh thổi lên bốn phía, ngày trước đã rơi hai trận tuyết nhỏ nhưng không có ảnh hưởng đến việc ra vào yếu đạo.

Chu Thiên Giáng cười khổ nói:

- Ông trời cũng đang giúp Chu Diên Thiên, một khi tuyết lớn tắc đường, Sở Vân muốn triệt binh cũng không được.

Chu Nhị hiểu tình huống mà Chu Thiên Giáng nói, chỉ cần rơi thêm vài trận tuyết lớn nữa thơi thì tiếp viện sẽ không thể cung ứng được. Sở Vân không triệt bình thì sẽ khốn thủ ngoài thành Quy Sơn, rất có thể gặp trúng phản kích của Chu Diên Thiên.

Thành Võ Hoàng ngồi trong Càn Cung cũng đang vì chuyện này mà buồn rầu. Sở Vân và Huyền Nhạc liên tục báo tình huống nguy hiểm, nếu không triệt binh thì chỉ sợ sẽ bị ngăn cách ở ngoài thành Quy Sơn. Cung ứng mấy vạn binh mã không phải là số nhỏ, Sở Vân xin bỏ lệnh vây thành, lập tức rút về thành Khoa Ba.

Thành Võ Hoàng buông văn kiện khẩn cấp của Binh bộ xuống:

- Người đâu, truyền Chu Thiên Giáng vào cung.

Thành Võ Hoàng cảm thấy nếu như vậy mà bỏ vây thành, trong lòng có chút không cam lòng. Thành Võ Hoàng vốn là muốn mượn dịp đại thắng Chu Diên Thiên để chúc mừng năm mới thêm rạng rỡ. Ngoài ra còn một điểm, Thành Võ Hoàng muốn tăng công lao cho Huyền Nhạc để sau này có chỗ đứng trong quân doanh.

Sau khi biết Huyền Châu mắc bệnh nặng, Thành Võ hoàng đem toàn bộ hy vọng đặt lên người Huyền Nhạc. Trong mắt Thành Võ Hoàng, năng lực chấp chính của Huyền Nhạc cũng không tệ, khuyết điểm duy nhất chính là chưa trải qua quân ngũ. Nếu như không nắm chắc quân quyền, cho dù là khả năng chấp chính giỏi đến đâu thì cũng sẽ chịu sự kèm cặp của bên quân đội. Muốn để quân đội vào tay Huyền Nhạc, Thành Võ Hoàng chỉ có thể nhẫn tâm ném gã đến biên giới trời đông giá rét.

Hiện tại nếu tới bước không còn khả năng chọn lựa thì Thành Võ Hoàng chỉ đành từ bỏ thể diện, đích thân hỏi Chu Thiên Giáng có phương kế nào không. Thành Võ Hoàng vốn đã cho Chu Thiên Giáng thể diện rất lớn, ông cảm thấy Chu Thiên Giáng sẽ chủ động hiến kế, không ngờ rằng tên tiểu tử này trị khỏi cho Huyền Châu, ngược lại Thành Võ Hoàng còn thiếu hắn một món nợ nhân tình.

Không đến một nén nhang, Chu Thiên Giáng đã phụng chỉ vào trong cung. Ngụy Chính Hải cong người như con tôm vậy, bây giờ gã cảm thấy Chu Thiên Giáng quả thật không phải là người, ngay cả bệnh như thế này cũng có thể trị khỏi.

- Chu đại nhân, mời ngài vào trong, Hoàng thượng đang đợi ngài.

Ngụy Chính Hải cười nịnh hót nói.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu đi vào:

- Thần … Chu Thiên Giáng khấu kiến Hoàng thượng …!

- Thiên Giáng, miễn lễ.

- Tạ ơn Hoàng thượng …!

Chu Thiên Giáng còn chưa cong chân đã đứng thẳng dậy.

Thành Võ Hoàng cũng không so đo động tác nhỏ nhặt này của hắn, vội nói ngay:

- Thiên Giáng, đại quân quan bắc tấn công không được thành Quy Sơn, trước mắt sẽ vào những ngày đông giá rét, trẫm rất lo lắng an nguy của những tướng sĩ. Ngươi quen thuộc thành Quy Sơn, trẫm hỏi khanh, có thượng sách nào phá thành không?

Thành Võ Hoàng nói thẳng ra hết, nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng.

Chu Thiên Giáng thở dài một tiếng:

- Haiz, chậm rồi, nếu như thần không có trở về, có lẽ bây giờ đã lấy được thành Quy Sơn, nhưng mà hiện tại đã vào mùa đông, thần cũng không có cách nào xoay chuyển nữa.

Chu Thiên Giáng trong lòng nói đáng đời, ai kêu ông nghe tin đồn thất thiệt gọi lão tử đây về, cho dù có cách tôi cũng không muốn nói, sự tồn tại của Chu Diên Thiên ngược lại còn để cho Chu Thiên Giáng không gian chiến lược. Nói cách khác, Thành Võ Hoàng nếu như không có buồn phiền sau này thì khẳng định là bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để thanh trừ người khác. Cục xương khó nuốt như hắn đây tuyệt đối là chọn lựa đầu tiên.

- Thiên Giáng, nói như vậy hình như khanh đã có kế sách phá địch?

Thành Võ Hoàng nghi hoặc nhìn Chu Thiên Giáng.

- Hoàng thượng, cũng không thể nói là kế sách phá địch, chỉ có suy nghĩ nhỏ mà thôi.

- Ô, vậy nói ra xem thử.

Thành Võ Hoàng đầy hứng thú nhìn Chu Thiên Giáng.

Chu đại quan chắp tay, rung đùi đắc ý bắt đầu nói:

- Hoàng thượng, thần nghĩ Chu Diên Thiên sở dĩ lựa chọn thành Quy Sơn, bởi vì nơi đó dễ thủ khó công, mấu chốt chính là gã hy vọng có thể kiên trì chờ viện binh đến. Trước kia Chu Diên Thiên có vương tộc Thiên Thanh ủng hộ, cho nên mới phải lựa chọn hiểm địa này. Một khi bị binh lực Đại Phong vây khốn, Chu Diên Thiên sẽ cầu viện Thiên Thanh, khiến binh lực Đại Phong bị vây trong thế kẹp giữa trong ngoài. Nhưng mà bây giờ, Chu Diên Thiên đã mất tất cả ngoại viện, chỉ đành dựa vào binh lực của mình để tử thủ. Cho nên, tấn công mạnh chỉ có kết quả là lưỡng bại câu thương thôi. Nếu như vậy, chi bằng hãy xây dựng tường cao ở đối diện tường thành, tuyệt đối phong kín thành Quy Sơn để cho Chu Diên Thiên tự sinh tự diệt. Đương nhiên, chiêu này tổn thất nhiều một chút, ngay cả dân chúng trong đó cũng gặp họa theo.

Bình Luận (0)
Comment