Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 348 - Chương 250: Sự Cẩn Thận Của Nữ Nhân (1)

Chương 250: Sự cẩn thận của nữ nhân (1)

Thành Võ Hoàng nhướn mày:

- Đây chính là kế sách phá thành của khanh?

Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười:

- Đương nhiên, đây chỉ là hạ sách, thần còn một kế, nhưng mà bây giờ không có cách nào dùng được.

Trong lòng Thành Võ Hoàng vui vẻ nói:

- Nói thử xem, còn có kế sách gì?

- Hoàng thượng, thành Quy Sơn địa thế kỳ lạ, hai bên là rãnh sâu, đối diện là núi cao, sau lưng lại là khe sâu giăng khắp nơi. Địa thế như vậy nếu như muốn phá thành thì chỉ có thể tấn công trực diện. Nhưng mà Chu Diên Thiên xây thành cao phòng ngự vô cùng chắc chắn. Cho nên muốn phá thành thì phải dùng chút thủ đoạn đặc biệt.

- Ô, thủ đoạn đặc biệt như thế nào?

- Thần cho rằng dùng hỏa dược tiến hành phá hoại từng đợt, để cho núi cao đối diện từ từ lún xuống. Núi đá sụt xuống cho dù là không phá được tường thành cũng san bằng bên ngoài tường thành. Chu Diên Thiên mất đi tường thành làm chỗ dựa, binh lực Đại Phong của chúng ta sẽ tiến quân thần tốc, thành Quy Sơn nho nhỏ căn bản cũng không thể nào chống cự.

Chu Thiên Giáng vô cùng hiểu rõ uy lực của đất đá trôi, đủ để diệt một cái thành nho nhỏ. Làm như vậy, rất có thể sẽ chôn binh lính thủ thành trên tường thành.

Thành Võ Hoàng tuy rằng không rõ cái gì là “Định hướng bạo phá” nhưng mà ý của Chu Thiên Giáng vừa nói ông hiểu rất rõ:

- Được! Nếu như đã nghĩ tới phương pháp này thì trẫm nghĩ bây giờ cũng có thể dùng.

Chu Thiên Giáng nghe xong lắc lắc đầu:

- Hoàng thượng, chậm rồi, thần nghe nói thành Quy Sơn đã có tuyết rơi, lúc này đất núi đã kết đông trở nên cứng chắc, cho dù là phá thì cũng không tạo thành vết lún lớn. Thời gian trước không khí khô ráo, đất đai tơi xốp, là thời cơ gây lún sụt tốt nhất. Xem ra chỉ có thể đợi năm sau thôi.

Chu Thiên Giáng hiểu rất rõ uy lực hỏa dược của Đại Phong, mặc dù là trải qua cải tạo của hắn nhưng cũng không thể tạo ra vết lún lớn trong mùa đông.

Thành Võ Hoàng gật gật đầu, chiêu này của Chu Thiên Giáng không tệ, nhưng mà trời không đợi người, cho dù là đưa các thứ hỏa dược đưa đến đó thì cũng chỉ sợ là tuyết đã phong kín đường đi.

- Thiên Giáng, ngoại trừ những phương pháp này, có các nào có thể dùng bây giờ không?

Thành Võ Hoàng không cam lòng hỏi.

Chu Thiên Giáng cười khổ một tiếng:

- Hoàng thượng, thần chỉ là kẻ phàm phu tục tử, người định biến thần thành yêu tinh sao.

Thành Võ Hoàng cười ha hả hai tiếng, Chu Thiên Giáng nói không sai, hắn chỉ là phàm phu tục tử, cũng không phải thần tiên. Thành Võ Hoàng không tiếp tục hỏi tiếp, đơn giản hỏi bệnh tình của Huyền Châu, lập tức giao trọng trách cho binh bộ gửi văn thư cho Sở Vân, lập tức rút về thành Khoa Ba, chờ năm sau phá địch. Về phần Huyền Nhạc, Thành Võ Hoàng cảm thấy cũng có thể trở về rồi. Dù sao trước tết còn phải tham gia lễ tế của lão thái hậu, Thành Võ Hoàng muốn cho Huyền Nhạc đến chủ trì tế điện này, cũng đồng nghĩa là tiết lộ ra bên ngoài tin tức là Huyền Nhạc sẽ là tân Thái tử của triều Đại Phong.

Bên trong Chu phủ, Chu Thiên Giáng vừa rời đi thì tiếng cảnh giới của hậu viện lập tức buông lỏng. Trác Hành nhân cơ hội này giả vờ đến hậu viện. Trác Hành quan sát một chút, xung quanh không có người nào lập tức đi đến phòng ngủ của Chu Thiên Giáng.

Vừa tiến vào phòng ngủ của Chu Thiên Giáng, Trác Hành lập tức bắt đầu lục soát. Chu Thiên Giáng nói bộ kì thư đã bị hủy, có điên Trác Hành mới tin lời của hắn. Nếu như có thể tìm được bộ kì thư đó thì việc giết Chu Thiên Giáng đều có ý nghĩa.

- Lý Tảo tiên sinh, ở đây hình như không phải là nơi của ngài.

Lúc Trác Hành đang lục soát mọi nơi thì phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh con gái. Trong lòng Trác Hành sợ hãi, nghe tiếng này thì biết đó là cô gái Thiên Thanh bình thường không rời Chu Thiên Giáng nửa bước - Chiêm Linh, Trác Hành lặng lẽ rút hai cây châm độc cài trong tay ra. Nếu như đã bị phát hiện thì ngươi tuyệt đối không thể sống được.

Chiêm Linh không đeo Xích Huyết Kiếm, ở trong phủ đệ của mình, một vị cô nương cũng không cần ngày nào cũng đeo theo kiếm trên người.

Chiêm Linh tinh thông khinh công, mắt và tai đặc biệt nhạy bén, vừa rồi lúc đi ngang qua phòng nghe bên trong có tiếng động. Chiêm Linh còn tưởng rằng là Chu Thiên Giáng đã trở lại, rón ra rón rén vốn định cho Chu Thiên Giáng bất ngờ, không ngờ là lại gặp Trác Hành.

- Lý lang trung, ở đây đâu phải là phòng thuốc của ông, không biết ông đang kiếm thứ gì?

Chiêm Linh lạnh lùng nhìn Trác Hành, mặc dù không đeo Xích Huyết Kiếm nhưng Chiêm Linh vẫn tự tin có thể bắt tên nội tặc này.

- Chiêm cô nương, tại hạ đây là …!

Trác Hành úp một bàn tay, giả vờ bước hai bước lên phía trước. Ngay tại lúc Trách Hành muốn động thủ, bỗng nhiên vang lên một tiếng động ầm ỹ.

Trong lòng Trác Hành kinh hãi, y rõ ràng nghe được tiếng Chu Thiên Giáng và Hạ Thanh đang nói chuyện, xem ra là Chu Thiên Giáng hồi phủ rồi. Trác Hành không nghĩ là Chu Thiên Giáng lại trở về nhanh như vậy, điều này thì phiền toái rồi đây.

Chiêm Linh thấy Trác Hành mặt mày biến sắc thì càng nhận định người này không có lòng tốt. Chiêm Linh cười lạnh nhìn Trác Hành, lúc này đã không cần cô động thủ nữa.

Cửa phòng lạch cạch vừa vang lên, đám người Chu Thiên Giáng vừa nói vừa cười đi vào. Vừa vào đã thấy hai người trong phòng, Chu đại quan nhân không khỏi kinh ngạc.

- A! Lý Tảo sao lại ở đây?

Chu Thiên Giáng nghi hoặc nhìn Trác Hành.

Nếu nói Chiêm Linh trong phòng là rất bình thường, nhưng tên lang trung này sao cũng ở đây, huống hồ ban ngày cửa phòng đóng kín như vậy, truyền ra ngoài thật không tốt chút nào.

- Thiên Giáng, trong phủ chúng ta có nội tặc, nếu như không phải là tôi trùng hợp đi ngang qua đây, không biết đã bị lấy đi vật gì.

Chiêm Linh cười lạnh nói.

Chiêm Linh vừa nói như vậy, Chu Nhất, Hạ Thanh lập tức hiểu ra ý gì liền. Ha người chia ra hai bên, theo thói qua đứng canh giữ cửa phòng và cửa sổ, còn Chu Nhị thì đứng ở phía sau Chu Thiên Giáng, phòng ngừa đối phương đánh bất ngờ. Những hành vi này của họ đều là luyện tập quen trên sa trường mà trở thành thói quen, chứ cũng không biết vị Lý Tảo này biết võ công.

Trác Hành lòng như băng, trong lòng tự nhủ gì mà trùng hợp như vậy, trễ thêm một chút thì y đã kịp xử tên nha đầu Chiêm Linh này rồi. Há không biết Chu Thiên Giáng đúng lúc đến đây mới thật sự là cứu Trác Hành một mạng. Chiêm Linh tâm tư cẩn thận, Trác Hành lại không biết võ công của nàng xuất sắc, nếu động thủ thực, Trác Hành căn bản không phải là đối thủ.

- Đại nhân … tại hạ … tại hạ không phải là muốn đến trộm đồ, chỉ là hôm đó thấy những thứ đại nhân dùng xem bệnh thật kì lạ, thân là thầy thuốc, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Tại hạ biết thân phận thấp kém, không dám mở miệng để lấy cho nên thừa dịp đại nhân không có ở đây muốn lại quan sát một chút. Đại nhân, Lý Tảo biết đã phạm phủ quy, giết hay đánh xin cho đại nhân xử trí.

Trác Hành “hối hận” nói.

Trác Hành rất là thông minh, nhìn điệu bộ này y biết là mình muốn chạy cũng không thoát, vội thu châm độc, mặc cho Chu Thiên Giáng xử trí. Mặc dù là phạm vào tội danh trộm cắp, nhưng cùng lắm là bị đánh mười mấy gậy rồi đuổi ra phủ, còn chưa đến mức đến tội chết. Nếu một khi phản kháng chạy trốn, Trác Hành không thể nào không thể hiện bản lĩnh của mình, một khi bắn ra châm độc, Hạ Thanh nhất định sẽ nhận ra y. Ở An Viễn, Hạ Thanh không chết vì châm độc, chất độc trên châm đó chỉ sợ cũng không giấu được Hạ Thanh.

- Hừ! Miệng lưỡi sắc bén như vậy, đừng tưởng là nói như vậy thì sẽ tha cho ngươi.

Chiêm Linh lạnh lùng nói.

- Người đâu, đem tên tặc tử này ra ngoài!

Hạ Thanh gào to ra bên ngoài.

Thủ vệ trong phủ đều là do Hạ thanh phụ trách, không ngờ lại có người chạy đến phòng Chu Thiên Giáng ăn cắp đồ, Hạ Thanh cảm thấy nhất định phải trừng trị nghiêm mới được. Nếu không thì làm sao quản lý hạ nhân khác chứ.

- Khoan đã…!

Chu Thiên Giáng đưa tay ngăn lại đám thị vệ xông tới.

Chu Thiên Giáng đi lên trước hai bước, trong lòng Chu Nhị kinh ngạc, vội cẩn thận đề phòng. Chu Thiên Giáng cẩn thận nhìn chằm chằm Trác Hành, muốn từ trong ánh mắt của gã phát hiện chút gì đó. Trác Hành cũng không còn cách nào, tuy rằng bây giờ là thời cơ gần Chu Thiên Giáng nhất, nhưng Trác Hành hiểu, nếu như làm gì thì cả kinh thành sẽ kinh động. Cho dù thả y đi thì phỏng chừng trong phạm vi vài dặm cũng đã bố trí nhân sự chờ bắt y. Với số người truy sát như vậy thì chi bằng cứ tiếp tục diễn kịch, nhiều nhất là chịu mấy gậy.

Xem một chốc, Chu Thiên Giáng gật gật đầu, từ trong ánh mắt của Trác Hành, hắn nhìn thấy một phần thần sắc bình tĩnh trong đó.

- Lý tiên sinh, nếu như tiên sinh muốn quan sát dụng cụ ngày hôm đó sử dụng thì cứ nói thẳng với ta, cần gì phải lén la lén lút đến lấy chứ. Chu Thiên Giáng ta nếu như đã mời ngươi đến thì nghĩa là đã không hoài nghi người. Tất cả không cần khẩn trương, Chiêm Linh, đem bộ dụng cụ đó trong phòng ngủ ta ra, đưa cho vị Lý Tảo tiên sinh này. Lý lang trung, sau này mọi người là người một nhà, có chuyện gì thì cứ nói với ta một tiếng.

Chu Thiên Giáng cười vỗ vai Trác Hành, thể hiện bản thân rất rộng lượng.

Chiêm Linh nghe xong đã gấp gáp:

- Không được, người này rất có kha nghi, chỉ sợ có mưu đồ khác.

Bình Luận (0)
Comment