Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 349 - Chương 250: Sự Cẩn Thận Của Nữ Nhân (2)

Chương 250: Sự cẩn thận của nữ nhân (2)

- Haiz! Một vị lang trung giang hồ còn có ý đồ gì chứ, không phải là vì bí quyết chữa trị cho Huyền Châu sao. Ta nói này Lý Tảo, phương pháp đó ngươi đừng nghĩ tới nữa, nói thật lòng thì nếu ta nói cho ngươi thì sợ là ngươi phục chế không nổi đâu.

Theo Chu đại quan nhân nói, hành vi của vị “Lý Tảo” này thuộc về phạm trù bình thường. Đây giống như là người luyện võ thấy một quyển bí quyết võ công vậy, luôn muốn nó thuộc về mình. Đừng nói là y, đường đường là Thủ Phụ thái y cũng muốn bái mình làm sư, huống hồ chi là lang trung nho nhỏ này.

Trong lòng Lý Hành quả thật đã cảm động, nếu như không có mưu đồ riêng thì dựa vào hành vi quang minh lỗi lạc của Chu Thiên Giáng, tuyệt đối có thể thu mua tấm lòng của một vị lang trung. Nhưng Chu đại quan nhân gặp lại là Quỷ Y Trác Hành, tâm ý lần này đã uổng phí rồi.

- Đa tạ đại nhân hoàn thành tâm nguyện, Lý Tảo vô dĩ vi báo, có máu chảy đầu rơi cũng cống hiến hết sức lực cho đại nhân.

Trác Hành quỳ một chân trên đất, vô cùng “kích động” nói.

- Haha, Lý tiên sinh mau đứng lên, người trong phủ chúng ta không giống người khác, thời gian dài rồi thì ngươi sẽ biết.

Chu Thiên Giáng cười kéo “Lý Tảo” đứng lên.

Chiêm Linh giận dữ trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, không cam lòng đi vào trong phòng. Không lâu sau, Chiêm Linh lấy ra một cái rương nhỏ, bên trong đều là dụng cụ châm đã sử dụng trong thời gian đó.

- Lý lang trung, cho ngươi.

Chiêm Linh nói xong, cố ý không đợi Trác Hành giơ tay đã buông ra.

Cảm giác mà Trác Hành mang lại cho Chiêm Linh rất kì lạ, phần trầm tĩnh hình như không đáng xuất hiện ở một vị lang trung bình thường, Chiêm Linh là đang thử gã có biết võ công hay không. Nếu như biết thì vấn đề trong đó vô cùng lớn.

Trác Hành vừa mới giơ tay, trong lòng đột nhiên nghĩ ra điều gì, trở nên cảnh giác, Trác Hành cố nén không hành động. Mắt thấy hòm đựng y dược rơi xuống đất, chỉ thấy Chiêm Linh giơ chân ra, không ngờ lại dùng chân vững vàng tiếp nhận hòm y dược.

Trác Hành lập tức kinh hãi, lạnh toát cả xương sống, một nữ tử tầm thường như vậy chẳng lẽ còn biết võ công. May mà lúc nãy không mạo hiểm ra tay, nếu không thì bản thân quả thật là đã quá khinh suất.

Mu bàn chân của Chiêm Linh nhướng lên, hòm thuốc lại rơi vào trong tay:

- Lý lang trung, lần này thì phải cầm chắc đấy, nếu như rớt bể thì ta đền không nổi rồi.

- Đa tạ cô nương, thứ này đối với tại hạ mà nói thì là báu vật vô giá.

Trác Hành kinh sợ nói.

- Lý lang trung, ngươi cứ lui xuống trước đi, vật này tạm thời do người bảo quản, khi nào cần dùng thì ta sẽ qua đó lấy.

Chu Thiên Giáng khẽ cười nói.

- Đa tạ đại nhân chu toàn, Lý Tảo cảm ơn vô cùng.

Trách Hành khom người nói xong, từ từ lui ra ngoài.

Chu Thiên Giáng không để ý cử động của Trách Hành, với hắn thì đây chẳng qua chỉ là một sự việc xen giữa. Nhưng mà Chiêm Linh trong lòng có chút bất mãn.

- Thiên Giáng, người này vô cùng khả nghi, tại sao phải thả y.

Chiêm Linh oán giận nói.

- Đúng vậy đại nhân, ánh mắt người này tại hạ cảm thấy rất quen thuộc.

Hạ Thanh cũng đi theo nói.

- Haiz! Người không phải thánh hiền có gì thì cho qua, hơn nữa người ta cũng không có trộm đồ vật, chỉ là lòng hiếu kỳ hơi nhiều thôi.

Chu Thiên Giáng không quan tâm nói.

- Huynh nói thì nhẹ nhàng lắm, đừng có quên thân phận bây giờ của huynh, một vị lang trung giang hồ dám xông vào phòng ngủ của huynh thì có thể phán tội chết đó. Nếu y lấy mật thám của các nước khác thì sao, trộm lấy một tình báo vô cùng giá trị nào đó, đối với đất nước Đại Phong là một đòn đả kích vô cùng nghiêm trọng.

Chiêm Linh hơi tức giận nói.

- Được rồi, được rồi, chuyện này cho qua đi, chúng ta đổi chủ đề khác đi.

Chu Thiên Giáng vội ngăn lại.

- Hừ, không thèm để ý tới huynh nữa, muội đi tìm Đậu Cáp muội đây.

Chiêm Linh liếc mắt, tức giận quay đầu bỏ đi.

Chu Nhất và Hạ Thanh cười cười, Chiêm Linh đang có mang, Chu Thiên Giáng che chở trăm bề đối với nàng. Tuy nhiên Chiêm Linh ngẫu nhiên nổi lên tính tiểu thư, Chu đại quan nhân không còn cách nào với nàng.

Trác Hành trở lại phòng thuốc của mình, ngồi xuống mới cảm thấy hai chân mình đều run rẩy. Tình huống lúc nãy thật sự quá căng thẳng rồi, nếu không phải bản thân có tài ứng biến thì chỉ sợ là hôm nay quỷ y hắn đã trở thành tù nhân rồi.

Trác Hành âm thầm nhắc nhở chính mình, nhất định không được tiết lộ hành tung, trong khoảng thời gian này y phải làm tốt chuyện của mình. Bất luận như thế nào, lấy được sự tín nhiệm của Chu Thiên Giáng trước rồi tính sau, chỉ cần ở bên cạnh Chu Thiên Giáng thì sẽ có cơ hội ra tay.

Chiêm Linh buồn bực đi đến sân của Da Luật Đậu Cáp, Đại Ngưu đang trong phòng thân mật với Da Luật Đậu Cáp, vừa nghe Chiêm Linh đến, Đại Ngưu vội vàng sửa sang lại quần áo.

- Chiêm cô nương, cô đến rồi!

Đại Ngưu thật thà chất phác nói.

- Tức chết ta rồi, Chu Thiên Giáng chết tiệt biết chọc người mà.

Chiêm Linh tức giận ngồi ở trên ghế.

Da Luật Đậu Cáp run rẩy cả cơ bắp:

- Linh nhi, có phải Chu Thiên Giáng lại ức hiếp cô nữa phải không?

- Đừng nói nữa, vừa rồi ta giúp huynh ấy bắt nội tặc, huynh ấy không những không biết ơn mà còn thả đi.

Chiêm Linh bĩu môi nói.

- Cái gì, nội tặc? Mẹ nó, coi lão tử đây có một gậy đập chết hắn không. Nói, nội tặc ở đâu, ta đi tìm y.

Đại Ngưu vừa nghe trong phủ mà có trộm liền lập tực bật dậy.

Chiêm Linh vừa mới muốn nói gì, bỗng nhiên trong lòng vừa động:

- Đại Ngưu, khoan hãy nói, tên nội tặc đó ta cảm thấy có vấn đề.

Không đợi Đại Ngưu trả lời, Da Luật Đậu Cáp đã giành hỏi trước:

- Linh nhi, y trộm đồ gì trọng yếu à?

- Vừa rồi trong phủ vừa mới mời một vị lang trung tên Lý Tảo, không ngờ lại dám lén vào phòng ngủ của Chu Thiên Giáng, vừa lúc bị ta bắt ngay tại trận. Nhưng mà… chết tiệt… Thiên Giáng đáng chết, cứ nói đó là lòng hiếu kì của hắn sai khiến, đừng có tính toán với người ta…!

Chiêm Linh nói xong, đem chuyện xảy ra lúc nãy nói một lượt.

Da Luật Đậu Cáp híp mắt suy nghĩ, cười lạnh hai tiếng:

- Hừ hừ, nếu trong phủ ai cũng hiếu kỳ như vậy, vậy thì không phải là thành ổ trộm sao. Hơn nữa, dám lẻn vào phòng ngủ của An Sát Sứ, ta nghĩ con người này có vấn đề rất lớn. Cho dù người đó hiếu kì giống như Chu Thiên Giáng nói vậy thì gan to và quyết đoán của hắn cũng không phải như người bình thường.

- Đậu Cáp cũng biết hắn có vấn đề?

Chiêm Linh vui sướng mà hỏi.

- Linh nhi, lúc đó người này biển hiện như thế nào?

Da Luật Đậu Cáp không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Vô cùng điềm tĩnh.

- Hừ, như vậy thì đúng rồi, người bình thường trộm đồ bị người ta bắt gặp nhất định sẽ khóc rống quỳ xuống cầu xin tha thứ. Thiên Giáng không phải quan viên bình thường, đủ để phán tội tử hình. Điềm tĩnh? Điều đó nói rõ tay này là cao thủ, hoặc là có thứ chống đỡ.

- Ta thử hắn qua, hắn có lẽ không biết võ công. Nhưng trước khi Chu Thiên Giáng đến, ta cảm thấy trong ánh mắt của hắn có tia sát khí.

Da Luật Đậu Cáp nhắc tới, Chiêm Linh mới nhớ lại nhiều điểm đáng nghi ngờ.

Hai tỷ muội đang nói, chợt nghe Đại Ngưu vỗ bàn một cái:

- Ta nói phí đầu óc suy nghĩ làm gì, ta cứ cho tên lang trung kia một gậy, đỡ phải mệt lòng.

Đại Ngưu nói xong, cầm thiết côn lên bước đi.

- Đợi một chút…!

Chiêm Linh vội vàng kêu Đại Ngưu.

- Đại Ngưu, đừng kích động như vậy, ta nghi ngờ người đó là mật thám của Đương Vân. Đậu Cáp, chúng ta thương lượng một chút, xem có cách nào để hắn lộ nguyên hình không.

Chiêm Linh nói với hai người.

Da Luật Đậu Cáp liếm liếm đầu môi, khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói với hai người vài câu, Chiêm Linh và Đại Ngưu nghe xong yên lặng gật gật đầu.

Lúc Trác Hành tưởng là đã thoát khỏi kiếp nạn thì Chiêm Linh và Da Luật Đậu Cáp, Đại Ngưu, ba người đã triển khai kế hoạch săn mồi dụ Trác Hành ra. Biểu hiện của Trác Hành có thể qua mặt được Chu Thiên Giáng nhưng không qua được giác quan thứ sáu của phụ nữ.

Trong Thành Quy Sơn, Chu Diên Thiên khoác chiếc áo lông đứng trên tường thành. Mắt hướng về phía binh mã Đại Phong đang chầm chậm rút lui, trong lòng Chu Diên Thiên không một chút hưng phấn. Theo tình hình trước mắt cho thấy y đã bị dồn vào chỗ chết. Có thể nói, Chu Diên Thiên lúc này chẳng qua chỉ là một căn bệnh trong lòng Thành Võ Hoàng, đã không còn sức quay lại phản công đối với Triều Đại Phong.

Kể từ khi Chu Thiên Giáng giúp đỡ tộc Ương Kim ngăn chặn sự xâm phạm của Ô Tộc, Chu Diên Thiên đã mất đi đồng mình cuối cùng. Dù Thành Quy Sơn vững như bàn thạch, nhưng trong mắt Chu Diên Thiên y chẳng qua là đang kéo dài hơi thở tàn mà thôi. Mặt khác, bên phía kinh thành đột nhiên mất đi liên lạc, cũng khiến cho Chu Diên Thiên cảm thấy đại thế đã mất. Trác Hành rất được Chu Diên Thiên coi trọng, dù không có ở bên cạnh, nhưng vẫn được Chu Diên Thiên ủy thác nhiệm vụ quan trọng của quân sư. Dựa vào tài năng của Trác Hành, Chu Diên Thiên tin tưởng y sẽ giống như một lưỡi dao bén, cắm ở trong lòng của Thành Võ Hoàng, khiến ông ta đứng ngồi không yên. Không ngờ rằng, hiện tại đến ngay cả tia hy vọng cuối cùng này cũng đã rơi vào khoảng không. Đã nhiều ngày như vậy không có tin tức, Chu Diên Thiên cảm thấy kinh thành chắc chắn đã xảy ra chuyện, có thể, Trác Hành đã bị tay sát thủ đáng sợ Niêm Can Xử sát hại.

Bình Luận (0)
Comment