Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 350 - Chương 251: Mắc Lừa.

Chương 251: Mắc lừa.

Ngoại thành Quy Sơn, đám người Tần Vĩ với ánh mắt mất mát nhìn về phía tường thành cao lớn. Mắt thấy chiến quả trong tầm tay, nhưng sự mất mát một cách vô ích như vậy, trong lòng Tần Vĩ có chút không cam. Phía cửa bắc anh em tướng sĩ lại càng tức giận bất bình, nhưng cũng chỉ có thể nhìn về phía thành mà than thở chứ một chút biện pháp cũng không có.

Sở Vân mệnh lệnh đại quân quay trở về thành Khoa Ba, mấy ngày nay sắc trời âm u dị thường, nếu còn không quay về, chỉ sợ có khả năng bị bão tuyết ngăn lại trên đường đi.

Sở Vân ngồi trên lưng ngựa giận dữ nói:

- Tần tướng quân, bản soái lên đường hộ tống tam Thái Tử trở về kinh báo cáo công việc, đại doanh cửa bắc phải giao lại cho ngài rồi. Trở về lần này, bản soái tuyệt đối không tha cho tên tiểu tử Chu Thiên Giáng kia. Rõ ràng có thượng sách này, không nên để đến bây giờ mới nói, hại chúng tôi còn phải đợi đến đầu xuân sau khi hết tuyết rơi mới có thể động thủ.

Hiện giờ cửa ải cuối năm tới gần, chủ soái đại doanh bắc nam đều phải về kinh báo cáo công việc. Sở Vân tới công không một chuyến, chưa lập được một chút công lao đã quay về kinh thành, trong lòng cũng có chút không thoải mái. Tuy đại doanh cửa bắc lập được chiến công hiển hách, đẩy Chu Diên Thiên kẹt trong chỗ chết. Nhưng đó đều là công lao của người ta Văn Nhữ Hải và Chu Thiên Giáng, không có chút quan hệ gì tới y và Huyền Nhạc.

Tần Vĩ thở ra hơi lạnh nói:

- Sở Suất, đến kinh thành rồi, cũng thay anh em tướng sĩ chúng tôi đây đá y vài đá.

Huyền Nhạc nhìn xung quanh các tướng sĩ, chấp tay lại chào,:

- Chư vị tướng quân, thời gian gần đây Huyền Nhạc cùng mọi người đồng cam cộng khổ, mới biết được sự cực khổ vất vả của tướng sĩ trong quân. Đợi sau khi Huyền Nhạc trở về kinh, nhất định sẽ thỉnh công cho các tướng sĩ. Ngày nào đó khi chư vị khải hoàn về cung, là lúc Huyền Nhạc đích thân đón gió tẩy trần cho mọi người.

Đám người Tần Vĩ chắp tay cười, bất luận nói như thế nào, đường đường là Thái Tử Đại Phong lại có thể đi theo đám tụi y chịu lạnh kề khổ, ít nhiều cũng có được sự công nhận của mọi người.

Sở Vân và Huyền Nhạc không trở về thành Khoa Ba, trực tiếp dẫn theo một đội quan binh, hộ tống Huyền Nhạc quay trở về kinh thành.

Bên trong kinh thành, Chu đại quan nhân thời gian này vẫn xem như tương đối an nhàn. Quách Dĩnh và Ngọc Nhi được biết Chiêm Linh đang có thai, trong lòng đã chua xót cũng có một chút gọi là bất đắc dĩ. Thành Võ Hoàng đã chỉ hôn, Tĩnh Vương và lão phu nhân đều đã nhận ngự chỉ, đồng nghĩa với việc đã đồng ý hôn sự này. Chỉ đợi cửa ải cuối năm vừa qua, là có thể chọn ngày nhập môn rồi. Cho dù sau này sớm tối bên nhau, Quách Dĩnh và Ngọc Nhi chỉ có thể bỏ qua thể diện, Chu phủ lại trở thành nơi mà bọn họ thường đi tới.

Có lúc Chu Thiên Giáng cũng cảm thấy kỳ lạ, tâm tư của con gái hay thay đổi, đôi khi buổi sáng còn thấy vẻ mặt bình thường, chưa đến buổi trưa lại đã giống như người mẹ mới sinh xong vậy. Một khoảng thời gian dài tiếp theo, sân nhỏ trong Da Luật Đậu Cáp đã trở thành nơi tụ tập của chị em phụ nữ kinh thành. Không những Quách Dĩnh và Ngọc Nhi là khách quen, Thất Công Chúa và các cô con gái chưa xuất giá của đại thần trong triều, lần lượt chạy đến chỗ này.

Chu đại quan nhân cũng coi như là từng trải thủ đoạn khôn khéo của Da Luật Đậu Cáp, nàng mang đến những viên đá nhỏ màu sắc rực rỡ không đáng tiền của Thiên Thanh Quốc đó, qua tay Thất Công Chúa đến xưởng dệt vừa gia công hoàn chỉnh, lập tức trở thành vật mà những thiên kim ngàn vàng trong kinh thành khi ra ngoài nhất thiết phải đeo. Đương nhiên, Da Luật Đậu Cáp cũng không phải là cho không, mà là dùng vật khác để đổi. Những cô gái phá gia này để có được một món đồ trang sức vừa ý, hận không thể đến gia bảo lưu truyền cũng đem đi đổi, nhìn thấy cảnh này Chu đại quan nhân cũng đau lòng.

Đại Ngưu trong khoảng thời gian này, lại đột nhiên có sở thích với y học, ngày ngày chạy đến chỗ thầy lang Lý Tảo, xưng huynh đệ thỉnh giáo học vấn. Chu Thiên Giáng cũng lười quản thúc cậu ta, qua quan sát trong thời gian này, Chu Thiên Giáng phát hiện tên Lý Tảo coi như không tệ. Có lẽ là để bù đắp lại sai lầm của lần trước, Lý Tảo đối đãi với bất kỳ ai trong phủ đều rất khách sáo. Hơn nữa ra tay hào phóng, rất nhanh đã hợp thành một khối với cả trên dưới trong phủ.

Chu Thiên Giáng mặc quan phục vào, chuẩn bị đến An Sát Viện xem qua một chút. Thời gian dài như vậy không đến, Chu Thiên Giáng như sắp quên mất nơi làm việc của mình.

- Chu Nhất, Đại Ngưu đâu.

Chu Thiên Giáng vừa đi ra sau viện, lúc này mới nhớ đến Đại Ngưu hình như không đi cùng.

Thật đúng là nhắc ai người đó đến, không đợi Chu Nhất trả lời, liền nhìn thấy Đại Ngưu cúi đầu đang nhắm theo hướng tây viện mà đến.

Vừa nhìn thấy đám người Chu Thiên Giáng, Đại Ngưu cười hì hì nói:

- Đại nhân, ngài muốn ra ngoài ạ.

Chu Thiên Giáng kỳ quái nhìn Đại Ngưu, tiểu tử này không ngờ trong tay cầm quyển sách? Quả thực là có chút khó bề tưởng tượng.

- Chà! Không cầm thiết côn mà chuyển sang cầm sách rồi sao? Này, biết chữ không đấy.

Chu Thiên Giáng trong lòng tự nhỉ thằng nhóc ngươi đừng có làm hỏng cuốn sách đi đấy.

- Ha ha, trong sách có tranh.

Đại Ngưu ngại ngùng nhét cuốn sách vào lòng ngực.

Chu Thiên Giáng cười khổ lắc đầu,

- Aiiiiii... hiếm khi Đại Ngưu của chúng ta có thể ham học như vậy, ngươi thế này là chuẩn bị đi đâu?

- Đại nhân, tiểu nhân đang muốn đi thỉnh giáo Lý Lang trung một vấn đề.

Đại Ngưu rất thật thà nói.

- Đi đi, đi đi, học thêm nhiều thứ một chút vẫn hơn cả ngày cầm gậy.

Chu Thiên Giáng trong lòng nghĩ dù sao cũng chẳng phải chuyện lớn gì, tên tiểu tử này có đi theo hay không cũng như nhau cả. Đám người Chu Nhất, Hạ Thanh nhìn bộ dạng của Đại Ngưu cũng chỉ muốn cười phá lên.

Đám người Chu Thiên Giáng bên này vừa đi, Đại Ngưu lắc đầu đi về phía phòng thuốc. Đám hạ nhân trong phủ vừa nhìn thấy cụ Ngưu đến, lần lượt đứng dậy cáo từ. Đại Ngưu là một người có tính khí xấu nhất trong phủ, ba câu nói chưa hết liền muốn động thủ. Bọn hạ nhân bình thường nhìn thấy Đại Ngưu đều lánh đi, đặc biệt là không dám bình luận gầy béo gì trước mặt gã, nếu không chuẩn bị bị đánh là cái chắc.

- Lý Lang trung, ta đã học thuộc bí quyết ông dạy cho ta rồi.

Đại Ngưu tùy tiện ngồi xuống ghế, miệng nói mơ hồ không rõ ràng.

- Hả? Học thuộc rồi, nhanh vậy sao?

Trác Hành trong lòng nghĩ tên tiểu tử này ngày hôm qua đến một câu còn chưa biết, tại sao trong một đêm đã thông suốt rồi.

- Ta nói là học thuộc một câu đầu tiên rồi.

Đại Ngưu lòng không biết xấu hổ nói.

Trác Hành trong lòng thầm nghĩ ta thật phải nhận một tên đồ đệ như vậy sao, không tức chết không được mà. Ông ta đã dạy Đại Ngưu bốn câu bí quyết tổng cộng mười sáu chữ, đã bảy tám ngày rồi mà gã này mới chỉ biết được một câu đầu. Cho dù là một kẻ ngu, Trác Hành cảm thấy cũng nên biết được một câu rưỡi rồi chứ.

Tuy nhiên, Trác Hành vẫn giấu lòng tán dương một chặp:

- Tốt, có tiến bộ, trả bài cho ta nghe xem.

Trác Hành biết địa vị của Đại Ngưu trong phủ rất đặc biệt, thậm chí trong cả kinh thành, gã này có thể được coi như nhân vật hạng một. Điều làm cho Trác Hành vui nhất đó là, tên tiểu tử này là người không có tâm địa, có thể moi móc được không ít tin tức từ cái miệng của gã.

Đại Ngưu rất thật thà ngồi thẳng người lên:

- Nhân yếu mại thân bản hồ… cái gì ấy nhỉ?

Trác Hành vừa nghe, mẹ tôi ơi, đây mà gọi là thuộc:

- Nhân thân chi mạch bản hồ vinh vệ vinh giả âm huyết vệ giả dương khí. Ý nói là mạch đập trên thân người, không phải là bán thân. Ông trời ơi, tôi nói cụ Ngưu, ngươi hãy tha cho ta đi, ngươi thật sự không phải là nhân tài của y học.

Nếu không phải là vì muốn có được mối quan hệ tốt với Đại Ngưu, Trác Hành có khi sẽ bóp nghẹt trái tim gã.

- Ta nói lang trung, những thứ này quả thật rất khó học, có thứ gì đơn giản hơn chút không.

Sắc mặt của Trác Hành khó coi đến mức muốn khóc, cái này có thể coi như là thứ cơ bản nhất của người học y, đến cái này còn không biết, còn học cái gì nữa.

- Ta nói này Ngưu gia, nếu ngài còn tiếp tục học, chỉ sợ ta đây cũng phải ném cái mạng này đi.

Trác Hành cười khổ nói.

- Không thể được, ngài là Lang trung, nói thế nào cũng có thể tự chữa bệnh cho mình. Như vậy đi, ta mời thầy uống rượu, uống nhiều rồi đầu óc ta sẽ thông suốt ra.

Trác Hành vừa nghe như vậy cũng được, gã này uống nhiều rồi sẽ bớt quấn lấy y. Gần đây Trác Hành chuẩn bị phối chế một loại cao Đoạn Tục đặc thù, trị liệu các gân mạch bị đứt của Thường Võ, cho nên ông cũng không muốn để Đại Ngưu lúc nào cũng quấn lấy mình. Cũng không phải là Trác Hành thiện tâm đại phát gì, y là muốn thông qua việc trị thương cho Thường Võ, để Chu Thiên Giáng nợ mình một ân tình. Cũng muốn mượn bước nhảy này, thâm nhập vào trong nhóm thành viên chủ chốt của Chu Thiên Giáng.

Qua khoảng thời gian này Trác Hành cũng đã nhìn thấy được, tuy rằng Chu Thiên Giáng mời y về phủ, nhưng chẳng qua cũng chỉ như là môn khách, không hề thật sự gia nhập vào bên trong vòng tròn của Chu Thiên Giáng. Trác Hành hiểu rõ nếu muốn thâm nhập vào bên trong cái vòng tròn đó, thì tự mình phải bộc lộ được khả năng khiến cho Chu Thiên Giáng phải lay động một chút. Nếu không, Chu Thiên Giáng chỉ có thể xem y như một trợ lý bình thường mà đối đãi.

Bình Luận (0)
Comment