Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 351 - Chương 252: Thay Đổi Dự Tính Ban Đầu (1).

Chương 252: Thay đổi dự tính ban đầu (1).

Đại Ngưu kêu nhà bếp đưa lên vài món ăn, hai người đã uống với nhau ngay tại phòng thuốc. Ba ly năm chén vào bụng, Đại Ngưu bắt đầu nói nhiều hơn.

- Ta nói Lang trung, Đại Ngưu ta vừa nhìn thấy ngài, liền… nổi nóng với ngài. Thật lòng nói với…ngài, nếu ta biết được như ngài… y thuật của ta tuyệt đối phải… lợi hại hơn ngài.

Đại Ngưu cà lăm không nhẹ nói.

Trác Hành cười cười:

- Đại Ngưu, uống rượu đi, sau này có thể đừng nhắc lại việc ta dạy ngài chiêu mạch, nếu truyền ra ngoài ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà thăm bệnh cho ai nữa.

- Thế nào, ngài còn… chưa tin ta sao. Vậy được… hôm nay ta sẽ… nói với ngài một bí mật…!

Đại Ngưu đang nói, rất thận trọng nhìn qua cửa phòng, tiếp theo khẽ nói:

- Biết ta… tại sao theo ngài học y thuật không?

- Không biết.

Trác Hành trong lòng tự nghĩ ngươi chính là ăn no rỗi việc.

- Vậy ngài phải thề… không được nói cho người khác biết.

Trác Hành cười cười không đáp lời cậu ta, trong lòng nghĩ ngươi muốn nói hay không nói, đâu có ai ép buộc ngươi.

Đại Ngưu thấy Trác Hành không lên tiếng, ngược lại lại chủ động lên tiếng:

- Ngài… nghe đây, cái cuốn… sách kỳ lạ của đại nhân nhà ta, ta đã xem qua.

- Cái gì.

Trác Hành lập tức đứng bật dậy, nhưng phát giác mình có chút thất thường, Trác Hành vội vàng giả vờ như rót rượu cho Đại Ngưu, che giấu một chút sự kích động của mình.

- Ngưu gia, ta thấy ngài uống nhiều rồi, nói khoác rồi à.

Trác Hành cố ý nói.

- Cái gì! Tanh… Đại Ngưu chưa từng nói khoác. Ngài còn không tin, cuốn sách đó ngoài đại nhân của ta ra, chỉ có ta xem qua. Có biết… tại sao không?

- Tại sao?

Trác Hành cũng bị lời nói của Đại Ngưu thu hút, có lẽ trong thâm tâm quá để ý đến thứ đồ đó, Trác Hành bất giác bị Đại Ngưu dẫn vào.

- Tại vì ta… không biết chữ. Cho nên… đại nhân nhà ta không sợ lộ ra. Ngài… nghe… nghe nói qua xe pháo Thiên Lôi chưa… trong cuốn sách đó chính là… chính là có bức họa đó…!

Đại Ngưu vừa nói, vừa tự mình đưa ly lên uống một ngụm.

Trác Hành kích động tay có một chút run run, không nhịn được lên tiếng hỏi

- Ngưu Gia, đại nhân không phải đã nói… cuốn sách đó đã hủy mất rồi sao?

- Má, ngài đây cũng tin? Đó đều là... lừa người hết, cụ thể giấu ở đâu... tôi... tôi biết. Không phải là... nói khoác với ngài, ngoài tôi và đại nhân ra... đến Chu Nhất... cũng không biết.

Đại Ngưu đắc ý bĩu môi.

Tuy trong lòng Trác Hành cũng có chút nghi hoặc, có điều nghĩ qua nghĩ lại cũng có thể. Người bên cạnh Chu Thiên Giáng, Đại Ngưu ngoài cái không biết chữ ra, mấu chốt là gã trung thành nhất đối với Chu Thiên Giáng. Một năm nay Chu Thiên Giáng vào nam ra bắc, cuốn sách kỳ lạ không thể đem theo bên người. Hơn nữa, để đề phòng ngộ nhỡ bản thân gặp điều bất trắc, bình thường người ta đều tìm một người mà mình tin tưởng nhất thích hợp để làm hoặc giữ lại cái gì đó cho sau này, hắn chắc chắn cũng theo như vậy mà làm. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Trác Hành cũng thoải mái. Bằng không cái tên ngốc Đại Ngưu này, người nào tức mà không chết, Chu Thiên Giáng sao có thể đối xử với y tốt như vậy.

- Ngưu gia, chẳng lẽ nói, thật sự có bộ thượng cổ kỳ thư đó?

- Không những có... còn là thượng hạ... hai cuốn. Trong cuốn thượng đại nhân nói đều là chuyện vặt vãnh về những phương thuốc kì lạ... cuốn hạ mới là đồ tốt... bên trong toàn bộ là... là... ha ha, không thể nói.

Trác Hành hận không thể một chưởng đập chết gã này, nói đến chỗ mấu chốt, không ngờ gã này lại tỉnh men rồi.

Trác Hành không tiếp tục hỏi nữa, bắt đầu cầm ly rượu lên nâng ly cùng Đại Ngưu. Y biết rõ nếu như bây giờ hỏi dồn, rất có khả năng sẽ làm cho Đại Ngưu cảnh giác. Chỉ có làm cho tên tiểu tử này thật sự uống say, mới có thể moi ra được lời nói thật sự. Trác Hành lần này xem như nhìn lầm rồi, Đại Ngưu không những tửu lượng tốt, hơn nữa tên ngốc đi lừa người khác, đó là một miếng lừa chính xác nhất.

- Đại Ngưu, vậy hai bộ kỳ thư đó, không thể nào đều giấu trong phòng ngủ của đại nhân đấy chứ?

Trác Hành thấy cũng tương đối rồi, cố ý lơ đãng hỏi.

- Làm sao có thể, hai cuốn sách đó một đông... một tây... giấu ở... hai nơi... vị trí bí mật trong kinh thành. Hơn nữa... đại nhân đều đã cài đặt... cơ quan... cứ cho rằng có người lấy cắp... cũng chỉ có thể lấy cắp... một bộ trong đó mà thôi. Tại vì... cứ cách... thời gian... của nửa cây nhang... sẽ có người... có người kiểm tra một lần. Hễ phát hiện cửa niêm phong bị... mở ra... thì sẽ... phóng khói báo động.

Trong lòng Trác Hành cả kinh, nhìn qua Đại Ngưu mắt say lờ đờ, Trác Hành cẩn thận hỏi,

- Đại Ngưu, một đông một tây ở đây là nơi nào vậy?

- Phía đông là... là ở Thành Hoàng... miếu...... !

Đại Ngưu nói xong say ngã xuống mặt bàn, có điều, miệng vẫn lẩm bẩm nói ra địa điểm.

Trác Hành kích động gót chân đều đang run rẩy, y nào biết lúc này tên Đại Ngưu giống như thằng ngốc này đang diễn kịch, hơn nữa còn diễn chân thực như vậy.

Đại Ngưu được bọn hạ nhân mang về đến khu vườn nhỏ của Da Luật Đậu Cáp, đợi bọn hạ nhân vừa lui ra khỏi, Da Luật Đậu Cáp liền đóng cửa phòng lại.

- Ngưu thối, không thể nào là uống say thật đấy chứ.

Da Luật Đậu Cáp vỗ vỗ Đại Ngưu. Chiên Linh khoanh tay đứng một bên nhìn, bố trí vở kịch nhiều ngày như vậy, nàng vẫn thật sự lo lắng Đại Ngưu có khi nào để lộ sơ hở.

Đại Ngưu ợ hơi rượu một cái, lập tức ngồi dậy.

- Má nó, nếu còn tiếp tục vài ly nữa thì Lão Tử ta đây thật sự không nổi nữa.

Đại Ngưu lắc lắc cái đầu, để mình tỉnh táo lại một chút.

- Sao rồi, vị trí dấu sách đã nói cho lão chưa?

- Đó là chuyện đương nhiên, dựa theo phân phó của lão bà đại nhân, tôi đã nhắm mắt lầm bầm nói ra đấy.

Đại Ngưu cười ha hả nói, y còn phát hiện ra lừa người thật sự còn là một chuyện thú vị.

Da Luật Đậu Cáp nhìn Chiêm Linh khẽ mỉm cười:

- Linh muội, tối nay chúng ta sẽ xem xem, tên Lý Tảo này sẽ đi trộm y thư trước hay là đi lấy cắp binh thư trước.

Trên nét mặt của Chiêm Linh cũng lộ ra nụ cười kỳ lạ, chiêu này của Da Luật Đậu Cáp thật sự không tệ, cố ý để Đại Ngưu đem Thượng Cổ Kỳ Thư nói thành hai bộ thượng hạ. Trác Hành lấy trộm y thư thì còn có nguyên do của nó, nhưng nếu y muốn lấy cắp binh thư, vậy có thế có một chút không thể lí giải được. Hơn nữa, Da Luật Đậu Cáp xếp đặt vô cùng khéo léo, về mặt thời gian, vị lang trung Lý Tảo này chỉ có thể lấy cắp một bộ trong đó mà thôi.

Chu Thiên Giáng ngồi trên đại sảnh An Sát Viện, nơi này không hề có vấn đề cụ thể nào cần xử lý, thời gian trước xử lý xong những tên tham quan kia, An Sát Viện về cơ bản xem như một nha môn nhàn rỗi rồi.

- Chu Nhị, cha mẹ của Đại Ngưu, khi nào có thể đến kinh thành?

Chu Thiên Giáng lên tiếng hỏi.

- Đại nhân, đã phái người đi đón rồi ạ, dự tính trước khi đại tế Thái Hậu có thể đến nơi.

Chu Thiên Giáng gật gật đầu, vừa nói đến tế điện của lão Thái Hậu, Chu Thiên Giáng lại nghĩ đến một chuyện.

- Đúng rồi, Huyền Nhạc lên đường chưa?

- Theo nguồn tin, y và Sở Vân tướng quân, đã đang trên đường về kinh

Chu Thiên Giáng khẽ dựa vào lưng ghế, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về chuyện của Huyền Châu. Đừng thấy Huyền Châu khi mắc bệnh nhận được sự chăm sóc đặc biệt của Thành Võ Hoàng, nhưng ứng cử viên vào vị trí Hoàng tử, đã để Huyền Nhạc chiếm được tiên cơ.

- Mấy huynh, mọi người thử nói xem, tên tiểu tử Huyền Nhạc kia nếu được làm Hoàng thượng, y sẽ đối đãi với chúng ta như thế nào.

Chu Thiên Giáng nhìn mọi người hỏi.

Hạ Thanh nhìn đám người kia, lên tiếng nói đầu tiên:

- Đại nhân, tục ngữ nói nhất triều quân tử nhất triều thần, thuộc hạ dám nói hễ Huyền Nhạc đăng ngôi Hoàng vị, chắc chắn không thể trọng dụng lại đại nhân. Nhưng, với uy tín của đại nhân trong kinh thành, tin chắc Huyền Nhạc cũng phải nhún nhường ba phần.

- Huyền Nhạc con người này tâm cơ rất nặng, có điều thuộc hạ cũng cảm thấy y không dám làm gì chúng ta. Theo thế cục trước mắt cho thấy, Huyền Nhạc còn phải nhờ cậy vào quân đội để bảo hộ giang sơn Đại Phong.

Chu Nhất nói tiếp.

Chu Thiên Giáng khẽ lắc đầu:

- Cách nhìn của ta và các ngươi lại hoàn toàn khác nhau, Huyền Nhạc một khi lên ngôi vị, ta dám đoán chắc chắn sẽ lôi ta ra chém đầu. Bây giờ giới quốc Thiên Thanh đã yên định, trong khi Đương Vân quốc đang ở trong thời điểm nằm gai nếm mật. Thời cơ như vậy Thành Võ Hoàng chắc chắn sẽ không bỏ qua, nói không chừng, Quách tướng quân trở về kinh lần này, trấn nam đại doanh cũng có thể dễ dàng đổi chủ. Tin tức Chu Nhị điều tra được, Niêm Can Xử cũng có thể điều tra được. Thành Võ Hoàng được biết giới quốc nam bắc yên định, nhưng đây là cơ hội điều chỉnh hiếm có. Coi như là không đụng đến Quách Thiên Tín, Văn Nhữ Hải chắc chắn là không trở về được rồi. Cứ như vậy, đại doanh phía bắc đại doanh ngoại kinh cộng thêm Bành thành phủ nửa doanh của Ngô Đại Ấn đều tuyệt đối bị khống chế trong tay Thành Vũ Hoàng. Chỉ cần ông ta chuyển giao cho Huyền Nhạc, ai còn để ý đến sức ảnh hưởng chút xíu đó của ta ở trong quân. Đừng nhìn vẻ bề ngoài Huyền Nhạc đối với ta rất cung kính, càng như vậy, trong lòng càng tràn đầy địch ý. Y và Huyền Châu không giống nhau, đừng thấy Huyền Nhạc cũng đã từng hợp tác với chúng ta, nhưng đó chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Một khi Huyền Nhạc ngồi lên Hoàng vị, y hiểu rõ nếu không bóp chặt Chu Thiên Giáng ta trong lòng bàn tay, hoàn toàn không thể thiết lập được uy danh của mình trong triều.

Chu Thiên Giáng phân tích tỉ mỉ một hồi với mọi người, nói đến cuối cùng, mọi người đều nghe ra được có thể là hậu quả như thế nào.

Bình Luận (0)
Comment