- Đại nhân, nếu đã như vậy, chúng ta nhân lúc còn sớm lên kế hoạch. Anh em Chu Tứ đã nam tiến, trong vòng một năm qua Thành Võ Hoàng còn không chịu thoái vị, đến lúc đó Thiên Lôi đại pháo của chúng ta, cộng thêm hai vạn đại quân Ô Tộc phía bắc, coi như là đánh bừa cũng không thể nào rơi vào thế hạ phong được.
Chu Nhị nghiêm túc nói.
Chu Thiên Giáng mỉm cười,
- Ngươi nói không sai, thời gian nhàn rỗi một năm nay, đối với chúng ta cũng rất có ích. Có điều, nể mặt của Tĩnh Vương, chỉ cần đừng bức bách chúng ta, ta cũng sẽ không đi tiếp bước đi kia. Con người sống một đời vẫn là tiêu dao khoái hoạt làm chính, một khi nổi lên chiến loạn, gặp hoạ luôn là bách tính trong thiên hạ. Nói thật lòng, ta cũng không muốn làm Hoàng Thượng gì hết, chỉ là muốn để tất cả anh em theo ta vui vẻ sống hết một đời.
- Đại nhân, nghe khẩu khí của ngài, hình như vị trí ngôi vị Hoàng tử này, Thành Võ Hoàng đã định sẵn rồi?
Chu Nhất nghi ngờ hỏi
Chu Thiên Giáng gật gật đầu,
- Ông ấy đã nói qua với ta, đã định sẵn Huyền Nhạc
Đám người Hạ Thanh đều trầm lặng không lên tiếng, Huyền Châu mắc phải căn bệnh này, khiến ai cũng sẽ đều chọn Huyền Nhạc, Thành Võ Hoàng lựa chọn như vậy cũng là lẽ thường tình.
Chính trong lúc mọi người đang trầm lặng, Chu Thiên Giáng cười ha ha,
- Vốn ta cũng không tính giúp Huyền Châu tranh giành vương vị này, nhưng suy nghĩ kỹ ra, vẫn là tiểu tử Huyền Châu này làm Hoàng Thượng là tốt nhất. Ít nhất, Lão tử ta đã cứu cho y một mạng, sau này cũng không lôi ta ra chém đầu.
Mọi người nghe xong sửng sốt, Hạ Thanh vừa sợ vừa mừng hỏi
- Sao chứ, đại nhân là muốn hỗ trợ Huyền Châu điện hạ đoạt được ngôi vị Thái tử?
Chu Thiên Giáng nghiêm túc gật đầu,
- Không những muốn giành, mà còn nắm chắc phần thắng trong tay mới được.
Trên khuôn mặt của mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng, bọn họ vốn cho rằng Chu Thiên Giángđã suy nghĩ đến đường rút lui, sẽ không thể nào lại tham gia vấn đề tranh vương vị. Bây giờ xem ra, Chu Thiên Giáng vẫn còn muốn giúp Huyền Châu ngồi lên Vương vị.
Chu Thiên Giáng nếu đã hạ quyết tâm, lập tức bắt đầu sắp xếp,
- Chu Nhị, ngươi lập tức thông báo với ám tử kinh thành, bám sát những nhân sĩ giang hồ Cố Tiểu Phượng đó. Nếu muốn trở thành đối thủ, chúng ta cũng phải làm tốt bước chuẩn bị. Ngoài ra, Chu Nhất lộ diện triệu tập những quan viên đi theo Huyền Châu một chút, ta muốn động viên cổ vũ bọn họ. Thời gian này Huyền Châu bị bệnh nặng, những người đi theo y trong chớp mắt ít đi hơn một nửa. Có điều như vậy cũng tốt, sóng lớn xô cát, còn lại mới là vàng.
Chu Thiên Giáng ở An Sát Viện bắt đầu sắp đặt để Huyền Châu tranh vị trí. Đừng thấy hắn ở trước mặt Thành Võ Hoàng tỏ thái độ không tham gia vào chuyện này, nhưng Chu Thiên Giáng biết rõ sau khi Huyền Nhạc thượng vị, đối với bọn hắn là trăm hại không có lấy một lợi. Cho nên, Chu Thiên Giáng quyết định đứng lên công khai, phất cờ cổ vũ vì thượng vị của Huyền Châu.
Đám người Chu Thiên Giáng về đến phủ đệ rồi, Chiêm Linh nhân lúc người khác không chú ý, lặng lẽ nói cho Chu Nhất và Hạ Thanh nhà của Lâm Phong
Đêm nay hành động dụ địch, Chiêm Linh không tính nói cho Chu Thiên Giáng biết. Nhưng về phương diện nhân thủ, Chiêm Linh lại sợ không đủ. Dù sao cũng cần thiết mai phục ở hai địa điểm, Đại Ngưu con người không cẩn thận đó, Chiêm Linh cũng không yên tâm giao việc cho gã. Hơn nữa Da Luật Đậu Cáp càng không thể xuất phủ. Chính là cái vóc dáng đó của cô ta, xuất phủ sẽ có thể đưa tới một loạt ánh mắt, muốn che giấu thân phận căn bản không có khả năng. Cho nên, Chiêm Linh nói trước sự việc này với Lâm Phong sư bá.
Lâm Phong ngược lại không trách cứ Chiêm Linh nhiều chuyện. Nếu đã có hoài nghi với vị Lý Tảo đó, thử thách một chút cũng không sao. Nhưng Chiêm Linh nhờ Lâm Phong đích thân xuất mã, Lâm Phong lại cảm thấy có một chút chuyện bé xé ra to rồi. Một vị lang trung nho nhỏ, tùy tiện kiếm một thị vệ trong phủ đều có thể bắt được, hà tất lại để y đến lộ diện. Nhìn thấy sư bá không muốn xuất mã, Chiêm Linh bất đắc dĩ lắm mới đem sự việc nói cho Hạ Thanh và Chu Nhất.
Chu Nhất và Hạ Thanh nghe xong lời thuật của Chiêm Linh, bây giờ mới hiểu tên tiểu tử Đại Ngưu tại sao đột nhiên lại trở nên tích cực có trí tiến thủ rồi, hóa ra là đang bẫy Lý Tảo.
- Chiêm cô nương, tôi thấy không cần thiết rồi, cho dù là tối nay gã đi lấy cắp, cũng không thể chứng minh được cái gì. Kì thư như vậy một khi xuất hiện, ai mà chẳng có một chút tính hiếu kỳ.
Chu Nhất ngược lại không cảm thấy Lý Tảo có vấn đề gì, ngược lại cảm thấy con người này không tệ.
- Chu Nhất, tôi cảm thấy chuyện này là cần thiết, không biết là tại sao, tên lang trung đó cho tôi có cảm giác rất đặc biệt, luôn có cảm giác đã gặp y ở đâu rồi.
Hạ Thanh tiếp lời.
Chiêm Linh kiên trì nói,
- Chu Nhất đại ca, trong phủ chúng ta tuyệt đối không thể có sự tồn tại ánh mắt của người ngoài. Chẳng sợ y là người do Thành Võ Hoàng phái tới, cũng phải nghĩ cách thanh trừ đi chứ. Đậu Cáp nghĩ ra diệu kế này, có vẻ như người người đều không kìm nỗi đi lấy cắp, nhưng hàm ý trong đó lại không giống nhau. Thử hỏi nếu như có một bộ thượng đẳng võ công tâm pháp, và một bộ binh thư, huynh sẽ lấy cắp bộ nào?
- Cái đó còn cần phải hỏi, đương nhiên là võ công tâm pháp
Chu Nhất khẳng định trả lời.
- Như vậy đúng rồi, Lý Tảo thân là lang trung, nếu như y đi lấy cắp binh thư, con người này tuyệt đối không thể giữ lại.
Chiêm Linh lạnh lùng nói. Trong thâm tâm của nàng, thà giết nhầm, cũng không thể giữ lại mối nguy bên cạnh Chu Thiên Giáng.
Chu Nhất đưa mắt nhìn qua Lâm Phong và Chiêm Linh, gật gật đầu,
- Được rồi, vậy đêm nay ta sẽ đi trông nom vị trí cuốn binh thư kia. Chỉ cần Lý Tảo xuất hiện, tuyệt đối sẽ đem người đến cho mọi người.
Chiêm Linh không cảm thấy Chu Nhất đây đang nói mạnh miệng, trước mắt trong phủ ngoài Lâm Phong ra, võ công Chu Nhất là cao nhất. Mặc dù trong tay Chiêm Linh có Xích Huyết Kiếm, cũng chỉ là ngang tay với y.
- Chu Nhất đại ca, việc này trước mắt đừng nói cho Thiên Giáng. Con người hắn nhìn thì tâm nhãn thật nhiều, thực ra lại rất mềm lòng. Lần trước Lý Tảo lật lung tung trong phòng hắn, đáng lẽ không nên buông tha. Con người như vậy, thực ra không để Hình Bộ ti nha bắt đi, cũng không thể tiếp tục giữ lại trong phủ.
Chiêm Linh vừa nghĩ đến chuyện lần trước, đến bây giờ còn canh cánh trong lòng.
Chu Nhất và Hạ Thanh gật gật đầu, hai người tiếp nhận nhiệm vụ đặc biệt này, trở về chỗ ở của mình bắt đầu chuẩn bị cho hành động buổi tối.
Buổi tối Chiêm Linh phải ở bên cạnh Chu Thiên Giáng, chính bản thân nàng cũng không thể lộ diện. Có điều, có Chu Nhất và Hạ Thanh ra tay, Chiêm Linh cho rằng chắc không thể xảy ra chuyện gì.
Ăn xong buổi tối, Đại Ngưu không theo hướng như thường lệ, đem theo côn sắt ở trong sân tập luyện. Chu Thiên Giáng cùng với Chiêm Linh, sớm trở về hậu viện.
Theo bóng đêm thâm sâu, trong lòng Trác Hành càng lúc càng kích động. Chạng vạng không có ở trong sân nhìn thấy Đại Ngưu, Trác Hành nghĩ tên này có thể còn chưa tỉnh rượu. Thời cơ như vậy Trác Hành không thể bỏ qua, cho dù là kỳ thư đến tay cao chạy xa bay, Trác Hành cảm thấy cũng đáng.
Trong bóng tối, Trác Hành thi triển khinh công vượt qua tường viện, vèo vèo vèo ~ một bóng đen chạy về phía đông thành!
Trong Chu phủ vô cùng yên tĩnh. Giống như những ngày thường, màn đêm vừa buông xuống là mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, những niên đại này không có cuộc sống giải trí phức tạp, ngoại trừ uống rượu xem kịch ra thì cơ bản đều đi ngủ rất sớm.
Chu Thiên Giáng cúi đầu lần lượt viết hai đạo thủ lệnh cho Chu Tam và Chu Tứ, chuẩn bị bảo Chu Nhị sáng sớm ngày mai thì truyền ra ngoài. Sau khi viết xong thì Chu đại quan nhân đứng dậy vươn vai một cái, nếu như là kiếp trước thì bây giờ mới có tám giờ tối, là thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm, nhưng ở đây thì Chu Thiên Giáng cũng đã quen với việc ngủ sớm dậy sớm.
- Linh Nhi, hiện giờ nàng là người mang thai, sau này đừng thức khuya cùng ta nữa, hơn nữa, bắt đầu từ bây giờ cấm nàng múa đao vung bổng.
Chu Thiên Giáng nhìn Chiêm Linh vẫn ngồi bên hầu hạ hắn, yêu thương nói.
- Thiên Giáng, làm gì nghiêm trọng như chàng nói vậy, a ma trong tộc của muội trước khi sinh con vẫn còn làm việc nữa mà.
- Sao so sánh như vậy được chứ? Bọn họ là bọn họ, nàng là nàng, cũng không còn sớm nữa rồi, mau đi ngủ thôi.
Chu Thiên Giáng nói xong liền bước về phòng ngủ.
- Thiên Giáng, chàng viết thêm một lúc đi.
Chiêm Linh làm nũng nhìn Chu Thiên Giáng, nàng vốn hiên ngang hào sảng một khi tỏ ra dịu dàng lại có một hương vị khác.
- Viết…viết cái gì?
Chu Thiên Giáng hơi kỳ quái nhìn Chiêm Linh, bình thường hắn lên giường muộn Chiêm Linh đều có vẻ không vui, sao hôm nay lại đổi ý vậy?
- Ngọc Nhi cứ nói chàng làm thơ rất hay, hôm nay viết cho muội một bài nhé!
Chiêm Linh tựa tiếu phi tiếu nhìn Chu Thiên Giáng, dường như đang cố ý dụ dỗ hắn.
Chu Thiên Giáng gãi gãi đầu, không biết Chiêm Linh có nhã hứng như vậy từ lúc nào, lẽ nào là bạn học Đại Ngưu đẩy mạnh cao trào học tập trong phủ khiến mọi người ai nấy đều bắt đầu hăm hở rồi sao? Nếu như Chiêm Linh đã muốn một bài thơ thì Chu đại quan nhân đương nhiên sẽ nể mặt nàng rồi.
- Được rồi, đêm nay lão công (chồng) sẽ đặc biết viết cho nàng một bài.