Thiên Giáng Đại Vận ( Dịch Full )

Chương 353 - Chương 253: Chân Tướng.

Chương 253: Chân tướng.

Chu Thiên Giáng lại quay lại ngồi sau án thư, nhấc bút lên ngẫm nghĩ một chút rồi bắt đầu múa bút như rồng bay phượng múa. Hắn copy bài thơ “Điệp luyến hoa” của Tô Thức chuẩn bị đưa cho Chiêm Linh.

Chu đại quan nhân vừa viết vừa đọc:

- Điệp lại oanh thung xuân quá bán. Hoa lạc cuồng phong, tiểu viện tàn hồng mãn. Ngọ túy vị tỉnh hồng nhật vãn, hoàng hôn liêm mạc vô nhân quyển.

Chu Thiên Giáng và Chiêm Linh lấy thi từ đưa tình với nhau, hai người tình chàng ý thiếp tiêu phí thời gian. Trong phòng Da Luật Đậu Cáp, nàng ta và Đại Ngưu lại không có nhã hứng này, hai người thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười to, toàn bộ hỷ nộ ái ố đều viết ra trên mặt.

- Đậu Đậu, nàng nói xem tên lang trung kia sẽ đến chỗ nào? Đến chỗ y thư hay binh thư?

- Chắc chắn là binh thư.

- Cắt! Cũng chưa chắc, không tin hai ta đánh cược.

- Đánh cược gì?

- Ha ha, nếu ta thắng thì đêm nay nàng phải hầu hạ ta cho tử tế, nếu nàng thắng thì ta sẽ hầu hạ nàng.

Đại Ngưu vẻ mặt xấu xa nhìn Da Luật Đậu Cáp.

- Chết tiệt, biết ngay là chàng không an phận mà, được, đánh cược thì đánh cược.

Da Luật Đậu Cáp đánh mắt đưa tình nhìn Đại Ngưu một cái.

So với nhã tục tình thú của hai đôi trẻ tuổi trong Chu phủ thì Lâm Phong lại hơi có vẻ cô độc. Trong gió lạnh, hoa cỏ cây cối trong hậu viện đều đã lụi tàn, Lâm Phong ngồi trên ghế đá uống rượu một mình. Cuộc sống ẩn cư nhiều năm như vậy đã khiến ông quen với sự thê lương lạnh lẽo này.

Uống được nửa hồ lô rượu vào bụng thì Lâm Phong đứng dậy đi về phía tiền viện. Nếu đám người Chiêm Linh hoài nghi gã lang trung kia thì Lâm Phong cũng muốn xem thử rốt cuộc y có ở trong phủ không, nếu như mà có thì càng khiến ông thấy nghi ngờ hơn.

Theo lẽ thường, bất cứ kẻ nào biết một bộ thượng cổ kỳ thư như vậy đều không kìm được mà đi tìm kiếm thử xem sao, nếu như gã “Lý lang trung” kia không đi thì Lâm Phong cũng muốn thẩm vấn một phen. Người chết vì tiền chim chết vì ăn, một ngọn bảo sơn sờ sờ trước mặt mà không động lòng cho thấy tâm cơ của người này sâu không thấy đáy.

Lâm Phong đến trước cửa phòng thuốc nhưng không đi vào hay gõ cửa mà cẩn thận quan sát một chút. Ánh mắt Lâm Phong rơi trên bệ cửa sổ, hai cánh cửa lóe ra một khe hở nhỏ.

Lâm Phong lặng lẽ đi tới, ông là lão đương gia của Niêm Can Xử, vừa nhìn một cái đã phát hiện huyền cơ bên trong. Khe hở cửa sổ được nhét một tấm da trâu mềm, những kẻ làm ăn vào ban đêm trong giang hồ thường thích dùng cách này, như vậy thì tiện cho lúc ra không cần đi bằng cửa mà dùng da trâu nhét lại cũng làm cho cửa sổ không phát ra tiếng động.

Lâm Phong khẽ vươn tay, lặng lẽ mở cửa sổ ra rồi thả người vào phòng thuốc. Trong phòng tối đen như mực, Lâm Phong dứt khoát nhắm hai mắt lại rồi cảnh giác xung quanh nhờ vào thính lực.

Lâm Phong không nghe thấy bất cứ âm thanh hít thở nào thì chậm rãi mở to mắt, lấy dao đánh lửa ra đốt sợi bông.

Lâm Phong nhìn tình hình trong phòng rồi đến cái bàn bên cạnh châm ngọn đèn lên. Ông bước đến cửa phòng ngủ, cẩn thận nghe ngóng một chút rồi vén tấm rèm vải bước vào. Giống suy đoán của Lâm Phong, trong phòng ngủ không có bóng dáng của “Lý lang trung”, ông cầm cái đèn tìm thật kĩ trong phòng.

Lâm Phong đi xung quanh phòng ngủ một vòng, cuối cùng ánh mắt nhìn xuống viên gạch xanh trên mặt đất. Vốn bản thân Lâm Phong là cao thủ về khoản này, ông biết những thứ quan trọng thường được chôn dưới đất.

Lâm Phong nhìn rất kĩ, cuối cùng cũng phát hiện ra khe hở của một viên gạch bên cạnh giường không có chút tro bụi nào, điều này cho thấy viên gạch này thường bị người ta cạy lên. Lâm Phong rút thanh kiếm mảnh ra kẹp vào viên gạch, đột nhiên nạy một cái lên rồi lấy nó ra. Đúng như dự đoán, dưới viên gạch này có giấu một cái hộp gỗ.

Lâm Phong cầm cái hộp gỗ lên, cẩn thận đặt trên bàn. Cái hộp được điêu khắc rất tinh xảo, được khóa bằng một cái khóa đồng nhỏ.

Lâm Phong không nói hai lời mà trực tiếp vặn gãy cái khóa. Trong hộp gỗ có mấy cây ngân châm và một con dấu. Lâm Phong cầm con dấu lên, nương theo ánh đèn nhìn thật kĩ, vừa nhìn thì thân thể Lâm Phong không khỏi chấn động một cái.

Trên mặt con dấu khắc một chữ “Quỷ”. Lang trung trên giang hồ lấy chữ “Quỷ” làm danh hiệu ngoại trừ Quỷ Y Trác Hành ra thì tuyệt đối không có người thứ hai. Khuôn mặt Lâm Phong nghiêm túc, vội vàng cẩn thận lấy một cây ngân châm ra nướng một chút trên bấc đèn, một mặt của cây ngân châm lập tức biến thành màu u lam, hơn nữa còn tỏa ra một mùi gay mũi.

Lâm Phong cau mày, ông đã quá quen thuộc với độc chất này. Ở An Viễn vì để cứu Hạ Thanh mà Lâm Phong suýt nữa đã mệt lả cả người.

Lâm Phong vội vàng cất kĩ cái hộp gỗ rồi nhanh chóng ra khỏi phòng. Nếu như Quỷ Y Trác Hành trà trộn vào phủ thì Lâm Phong cũng không dám sơ xuất. Tuy Lâm Phong biết bất kể Trác Hành đi đâu, với sự kiên nhẫn của y thì không thể là đối thủ của Chu Nhất và Hạ Thanh nhưng tên Trác Hành này thích chơi thủ đoạn âm nhu, còn am hiểu khinh công và độc châm, Chu Nhất và Hạ Thanh chỉ cần sơ xuất một cái thì e là sẽ thua trong tay Trác Hành.

Lâm Phong không kịp nói chân tướng mọi chuyện cho Chu Thiên Giáng, phi thân ra khỏi phủ đệ, chạy nhanh về miếu thành hoàng theo suy đoán của bản thân.

Lâm Phong đoán không sai, Trác Hành quả thực là đến miếu thành hoàng. Theo như những gì Đại Ngưu nói, ở cái cây thứ ba bên trái tường sau của miếu thành hoàng là nơi Chu Thiên Giáng đặc biệt sửa một địa huyệt bí mật, bên trong cất giấu một nửa kỳ thư, cũng chính là phần binh pháp kỳ mưu và chế tạo cơ quan.

Kỳ thư trong truyền thuyết đã khiến Trác Hành máu xông lên não. Không riêng Đại Ngưu “thật thà” lừa y, mấu chốt nhất là y thuật thần kỳ của Chu Thiên Giáng khiến Trác Hành không thể không tin vào sự tồn tại của kỳ thư trên đời.

Thân là lang trung, tuy Trác Hành rất say mê bộ y thuật nhưng so với binh pháp kỳ mưu thì y vẫn chọn bộ sau. Y thuật có thể trị bệnh tật nhưng binh pháp có thể cứu đất nước, cái nào nặng cái nào nhẹ, điều này thì y vẫn có thể phân biệt rõ ràng.

Trong màn đêm lạnh giá, ngoài tiếng canh phu gõ mõ cầm canh thì căn bản cũng không có ai đến đây. Trác Hành không trực tiếp chạy thẳng đến nơi cất sách như lời Đại Ngưu nói mà đang quan sát cẩn thận trên mái cong của miếu thành hoàng. Tuy tâm lý Trác Hành rất kích động nhưng hành động thì lại không hấp tấp chút nào. Nếu Đại Ngưu nói Chu Thiên Giáng phái người cách một khoảng thời gian sẽ đến quan sát một lần thì y muốn xem những gì Đại Ngưu nói có đúng không. Nếu như là đúng thì tức là Đại Ngưu không lừa y, một khi không có ai đến đây thì rất có khả năng y đã rơi vào một cái bẫy mà người ta đã giăng sẵn.

Chu Nhất đã sớm phục ở đây, lúc này cậu ta đang ở trên một cây đại thụ cẩn thận quan sát bên dưới. Lúc đầu Chu Nhất còn chưa để ý nhưng thời gian càng lâu thì Chu Nhất phát hiện mình căn bản đã chọn sai vị trí. Tuy chỗ này rất tiện quan sát bên dưới nhưng trời lạnh lại khiến cậu ta có chút không chịu được.

Chu Nhất không động đậy, Trác Hành lại càng không động đậy gì. Hai người không ai phát hiện ra nhau, cố chờ thêm một nửa canh giờ nữa. Chu Nhất cử động cánh tay đã đông cứng đến hơn tê rồi phi thân nhảy xuống ngọn cây.

Chu Nhất xoa xoa hai bàn tay, cậu ta thấy lâu như vậy mà không có ai xuất hiện, có lẽ là gã lang trung kia đến chỗ của Hạ Thanh.

Nhìn thấy thân ảnh của Chu Nhất thì Trác Hành không khỏi cảm thấy may mắn, Chu Nhất chỉ chậm thêm một chút nữa thôi thì y cũng có chút không nhịn được nữa. Tuy những lời Đại Ngưu nói không biết thật giả ra sao thì Trác Hành cũng chuẩn bị xem thử một cái rồi về. Trong bóng tối, y không nhìn rõ khuôn mặt của Chu Nhất nhưng nhìn thân pháp của cậu ta thì Trác Hành biết đối phương không phải là nhân vật tầm thường.

Chu Nhất day day khuôn mặt bị đông cứng, nhìn xung quanh rồi lặng lẽ lóe người về phía tây kinh thành

Sự xuất hiện của Chu Nhất khiến Trác Hành càng thêm xác định những lời Đại Ngưu nói là thật. Bên này Chu Nhất vừa rời đi thì Trác Hành không dám chậm trễ, nhanh chóng phi thân xuống rồi đến chỗ mà Đại Ngưu đã chỉ.

Trác Hành lấy ra một cái cuốc đào thuốc, bắt đầu đào xung quanh gốc cây đại thụ này. Lúc ấy Đại Ngưu lẩm bà lẩm bẩm, cũng không nói rõ nhưng Trác Hành cảm thấy dù sao nó cũng trong phạm vi này.

Ngay khi Trác Hành đang lòng nóng như lửa đốt mà đào loạn lên thì nghe thấy một tiếng nói truyền đến từ phía sau.

- Lý lang trung, có cần ta đào giúp không?

Trong lòng Trác Hành cả kinh, nhanh chóng xoay người lại, cái cuốc trong tay cũng rơi trên mặt đất.

Chu Nhất vẻ mặt cười lạnh nhìn Trác Hành, vừa nãy cậu ta sau khi đi thì lại cảm thấy phải trở về đánh cái ký hiệu, nhỡ Chiêm Linh lại nói cậu ta giở trò không đến nhưng không ngờ khi Chu Nhất đến gần 200 trượng lại nghe thấy tiếng đào đất.

Thấy Trác Hành bị dọa cho cái cuốc trong tay cũng cầm không vững thì Chu Nhất không khỏi khinh miệt lắc đầu. Cậu ta cảm thấy người thế này đến Đại Ngưu cũng đối phó được, thảo nào Lâm Phong cũng không thèm ra mặt.

Dưới ánh trăng, vẻ mặt Trác Hành hơi tái nhợt đi, vừa nãy y đánh rơi cái cuốc không phải do giật mình mà để cây ngân châm tiện đường xuôi xuống tay.

- Chu Nhất đại nhân…ngài…sao ngài lại ở đây?

Trác Hành hơi giật mình, lập tức biết mình đã rơi vào bẫy.

Bình Luận (0)
Comment