Lúc Trác Hành hỏi thì lỗ tai cũng dỏng lên nghe cẩn thận nhưng cũng không phát hiện ra còn ai khác ở đây. Nếu chỉ có Chu Nhất ở đây thì y tự nhận cho dù không đánh lại được nhưng vẫn có thể chạy được nhờ khinh công của mình.
- Lý Tảo, ngoan ngoãn theo ta về đi, có lời gì thì ngươi tự giải thích với đại nhân ấy.
Chu Nhất cười lạnh nói.
Trác Hành nhìn Chu Nhất, đột nhiên thở dài một tiếng:
- Aizzz, cũng tại ta quá tham lam. Chu Nhất đại nhân, xin ngài tha cho ta một mạng, tiểu nhân chỉ do lòng tham không đáy, chỉ cần đại nhân đồng ý tha cho tại hạ thì chắc chắn Lý Tảo sẽ hậu tạ hậu hĩnh.
Trác Hành giả bộ khiếp đảm nói, cây độc châm trên cổ tay đã lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay
- Bạc của ta ta tiêu cũng không hết, lấy của ngươi thì được gì chứ?
Chu Nhất hừ lạnh một tiếng.
Trác Hành cắn cắn môi, dường như hạ quyết tâm rất lớn:
- Nếu Chu Nhất đại nhân không coi trọng vàng bạc thì ta đây sẽ cho đại nhân nhìn một món bảo bối, chắc nó có thể khiến ngài động lòng.
Trác Hành ngẩng đầu nói.
- Hả? Bảo bối? Lấy ra xem nào, có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng.
Trong lòng Chu Nhất thầm nhủ chờ ngươi lấy ra, bảo bối ta sẽ lấy nhưng người vẫn phải đưa về xử lý.
- Chu Nhất đại nhân, ngài nhìn cho kĩ nhé, chính là cái này này,
Trác Hành nói xong thì chậm rãi giơ cánh tay lên.
Chu Nhất bị lời của Trác Hành thu hút, bước lên trước hai bước vươn đầu nhìn tay phải của y, đúng lúc này thì Trác Hành đột nhiên lật cổ tay một cái, ba cây độc châm “vù” một cái bắn thẳng về mặt Chu Nhất.
Tuy Chu Nhất đề cao cảnh giác nhưng cũng không ngờ rằng cái gã “Lý Tảo” sẽ dùng ngón này. Dưới ánh trăng, Chu Nhất nhìn thấy ngón tay “Lý Tảo” bắn ra một cái, biết là không ổn nên giơ tay lên bảo vệ bộ mặt theo bản năng.
Ba cây độc châm bắn hết lên mu bàn tay của Chu Nhất. Tuy Chu Nhất đưa tay che mặt nhưng vẫn đá một cước ra, Trác Hành không ngờ Chu Nhất phản ứng lại được nhanh như vậy. Y vốn muốn để Chu Nhất trúng chiêu rồi lập tức giết người diệt khẩu nhưng một cước này của Chu Nhất cũng không phải ăn hại, hai bên cách nhau gần như vậy, Trác Hành cũng không lùi lại kịp, trúng luôn một cước vào ngực, nhất thời bị đá bay ra ngoài.
- Khốn kiếp, dám chơi lão tử, xem ta có đánh gãy tứ chi của ngươi hay không.
Chu Nhất không quan tâm đến mấy cây ngân châm nhỏ nhỏ trên tay mà xông đến.
Trác Hành khí huyết nhộn nhạo, trên miệng thổ ra một dòng máu tươi, thấy Chu Nhất lao đến thì hai tay Trác Hành ấn một cái xuống đất rồi phi thân lên trời. Trác Hành từ trước đến nay làm việc cẩn thận, tuy Chu Nhất trúng độc châm của y nhưng y cũng không muốn liều mạng cùng Chu Nhất. Trác Hành cắn răng một cái rồi chạy thật xa.
Chu Nhất đang định đuổi theo thì đột nhiên cảm thấy cánh tay phải dường như không nghe theo sai khiến của bản thân nữa. Chu Nhất biến sắc, kinh nghiệm giang hồ phong phú giúp Chu Nhất lập tức phát giác ra ngân châm vừa nãy có vấn đề. Cậu ta nhanh chóng dừng bước rồi điểm mấy cái trước ngực và trên cánh tay, ép độc khí chạy xuống.
Đúng lúc này thì một bóng dáng gầy nhỏ lóe qua, trong lòng Chu Nhất cả kinh, đang định phản kích thì chợt nghe đối phương nói.
- Chu Nhất, có phải bị trúng độc châm không? Mau ngồi xuống bức độc, đừng phân tán tinh lực nữa.
Chu Nhất vừa nghe thấy tiếng Lâm Phong thì mới thở phào nhẹ nhõm:
- Lâm gia, con không cẩn thận mắc bẫy rồi, đối phương là một tên ám tử.
Chu Nhất dùng lời Niêm Can Xử nói với Lâm Phong, ý là Lý Tảo này xuống tay âm độc, hơn nữa còn rất có tâm kế.
Lâm Phong vội vàng chạy đến nhưng vẫn chậm một bước, nhìn dáng vẻ của Chu Nhất thì ông biết lần này Trác Hành lại đắc thủ rồi.
- Lâm gia, tên kia trúng một cước của con, không chạy được xa đâu, không cần quan tâm đến con, nhất định phải bắt được y.
Chu Nhất bất chấp thương thế của mình, nói với Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn về phía Trác Hành chạy trốn một cái, lúc nãy khi ông đuổi đến đây vừa hay nhìn thấy bóng dáng của y, nếu không vì lo lắng cho Chu Nhất thì Lâm Phong đã sớm đuổi theo rồi.
- Con ở đây đừng nhúc nhích, ta đến ngay đây. Tên này chính là Quỷ Y Trác Hành, độc mà con trúng cũng giống với Hạ Thanh, tuyệt đối không được để độc vào tim.
Lâm Phong nói xong liền tung người đuổi theo.
Chu Nhất vừa nghe đối phương là Quỷ Y Trác Hành tiếng tăm lừng lẫy thì cũng không dám sơ xuất, vội vàng ngồi xuống vận khí bức độc.
Lâm Phong vừa nán lại một chút đã mất dấu Trác Hành, ông quay lại miếu thành hoàng, phong bế huyết mạch của Chu Nhất rồi cõng cậu ta đi.
Trong Chu phủ, Chu đại quan nhân đang rung đùi đắc ý xướng:
- Trăng sáng mấy ngày có…nâng chén hỏi trời xanh!
“Cộc cộc cộc” – một tràng tiếng gõ cửa đã cắt đứt nhã hứng của Chu đại quan nhân.
- Đại nhân, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
Một gã thị vệ ngoài cửa lớn tiếng kêu.
Vừa nghe thấy nói “có chuyện lớn xảy ra” thì Chu Thiên Giáng không khỏi biến sắc nhưng Chiêm Linh lại lóe lên một tia vui mừng. Nàng còn tưởng là Chu Nhất đã bắt được tên “Lý Tảo” kia về, dù sao Lý Tảo cũng là trợ tá trong phủ, cũng được coi như chuyện lớn.
Chu Thiên Giáng mở cửa ra:
- Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì thế?
- Đại nhân, Lâm gia vừa dìu Chu Nhất đại nhân về, hình như đại nhân bị trúng độc.
- Hả! !!
Thị vệ vừa nói xong thì Chiêm Linh đã không kìm được mà hét lên kinh hãi.
Chu Thiên Giáng quay lại nhìn Chiêm Linh một cái, không quan tâm được gì khác mà vội vàng bước ra ngoài còn Chiêm Linh che miệng sửng sốt nửa ngày. Nàng không ngờ rằng Chu Nhất lại bị trọng thương, Chiêm Linh ngẩn người ra rồi cũng vội vàng chạy về tiền sảnh.
Trong tiền sảnh, Chu Nhất nửa nằm trên ghế, Lâm Phong đã sai hạ nhân đi đun nước nóng. Trong phủ vốn có phòng thuốc nên thuận tiện hơn rất nhiều so với lúc Hạ Thanh bị trúng độc, hơn nữa Chu Nhất sau khi trúng độc được chữa luôn nên cũng tiện hơn so với Hạ Thanh.
- Sư phụ, có chuyện gì vậy?
Chu Thiên Giáng giật mình nhìn Chu Nhất và Lâm Phong.
- Lang trung Lý Tảo trong phủ thực ra chính là Quỷ Y Trác Hành, lần trước ở An Viễn Hạ Thanh bị trúng độc cũng là do y làm. Chu Nhất và Hạ Thanh đều bị đánh lén như nhau.
Lâm Phong nói lại mọi chuyện một lần.
Chu Thiên Giáng kinh ngạc há to miệng, không ngờ cái tên lang trung Lý Tảo nhìn có vẻ khá lương thiện kia lại là Quỷ Y Trác Hành. Nếu như những lời Lâm Phong nói là thật thì chẳng phải thời gian này hắn luôn sống trong nguy hiểm sao? Chu Thiên Giáng vừa nghĩ vậy đã bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh.
- Sư phụ, người không lầm chứ? Sao Lý Tảo lại là Quỷ Y Trác Hành được chứ?
Chu Thiên Giáng không tin hỏi.
- Tiểu tử thối này, lần này nếu không nhờ Chiêm Linh nha đầu thì ta cũng không nhìn ra được. Hiện giờ đừng nói gì cả, ta phải lập tức chữa thương cho Chu Nhất đã.
Lâm Phong vừa thấy nước ấm và thảo dược đã được chuẩn bị đầy đủ thì lập tức ôm Chu Nhất đi vào trong phòng.
Chu Thiên Giáng ngẩn người đứng trong phòng khách, đầu óc vẫn còn trong trạng thái mờ mịt còn Chiêm Linh thì ôm cánh tay nhìn hắn một cách đắc ý. Bất kể đối phương là ai thì cũng đã bị nàng diệt trừ nỗi lo hậu họa, nếu không chừng ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
- Linh Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Chu Thiên Giáng xoay người nhìn chằm chằm Chiêm Linh.
- Hừ, chẳng phải chàng rất xem trọng Lý Tảo kia sao? Lần trước y vào phòng lấy trộm đồ muội đã cảm thấy người này chắc chắn có mục đích không trong sáng, chỉ có đầu heo như chàng mới có thể khinh địch mà tin tưởng người khác như vậy thôi.
Chiêm Linh nói xong thì trợn mắt nhìn Chu Thiên Giáng một cái rồi kể hết mọi chuyện với hắn. Nàng nói tỉ mỉ chi tiết hơn Lâm Phong rất nhiều, giờ thì Chu Thiên Giáng mới hiểu mấy ngày hôm nay Chiêm Linh bận rộn cái gì.
Chiêm Linh nói xong thì vội vàng bảo người đến tây thành gọi Hạ Thanh về, nếu như Chu Nhất đã xảy ra chuyện không may thì chắc chắn Trác Hành sẽ không đến tây thành nữa.
Chu Thiên Giáng nghe Chiêm Linh kể xong thì không khỏi cảm thấy mình đúng là may mắn khi có một người vợ như vậy, nhưng trong lòng hắn không hiểu sao vẫn cảm thấy một chút bất mãn. Hắn cảm thấy Chiêm Linh không nên giấu hắn những chuyện này, nếu như nói ra sớm một chút thì cũng không đến mức để Lý Tảo trốn thoát được, lại còn hạ độc Chu Nhất nữa.
Chu Thiên Giáng thở phì phì mấy hơi, trút hết mọi bất mãn lên người Đại Ngưu.
- Cái tên Đại Ngưu chết tiệt này, lại còn dám lừa gạt lão tử không nói ra. Má nó, ta còn tưởng hắn có chí tiến thủ nữa có đấy.
Chu Thiên Giáng nói xong thì nhìn bọn thị vệ một cái:
- Các ngươi thủ ở đây, không cho bất cứ ai vào phòng. Linh Nhi, đi, chúng ta đi tìm Đại Ngưu.
Chu Thiên Giáng phân phó xong một tiếng liền kéo bàn tay nhỏ bé của Chiêm Linh ra ngoài.
Trong phòng của Da Luật Đậu Cáp, lúc này Đại Ngưu đang vui vẻ làm công việc chế tạo con người, Da Luật Đậu Cáp dưới sự hưng phấn phát ra những tiếng kêu tươi đẹp.
Chu đại quan nhân từ ngoài cửa đã nghe thấy, tức giận mắng:
- Má nó, nhìn thấy chưa, hai người coi ta không biết gì mà còn đang lén lút vui vẻ với nhau. Mở cửa, Đại Ngưu chết tiệt, mở cửa!
Chu Thiên Giáng nói xong liền đá mấy cái vào cánh cửa.
Khoảng một nén nhang trôi qua thì mới nhìn thấy Đại Ngưu vẻ mặt đau khổ mở cửa phòng ra. May đây là Chu Thiên Giáng, nếu đổi lại là người khác thì Đại Ngưu có khả năng đã một côn đánh chết rồi.